Đêm thứ ba, Tống Tuyết Nghi lặng lẽ ngồi chờ bên ngoài phòng khách. Cô chờ chồng của mình quay về, nhưng có lẽ đêm nay cũng sẽ giống như hai đêm vừa qua, cô sẽ chờ trong vô vọng.
Từ ngày Mạn Đình bỏ đi, Diệp Ngôn như đã bốc hơi khỏi trái đất. Anh không về nhà, gọi điện cũng không được, cho người đi tìm cũng không thấy đâu, cả Tống Tuyết Nghi và Cung Mẫn Giai như ngồi trên đóng lửa.
Lúc này đã hơn hai giờ sáng nhưng trong phòng khách vẫn còn đang tồn tại bóng dáng của một người phụ nữ, đó là Tống Tuyết Nghi vẫn đang chờ Diệp Ngôn.
Vốn dĩ cô đã cảm thấy thất vọng về việc phải chờ đợi thế này, nhưng vừa hay đúng lúc tiếng xe của người đàn ông ấy lại đỗ về tới khuôn viên, Tống Tuyết Nghi liền lập tức đi ra ngoài thì đã nhìn thấy Diệp Ngôn loạng choạng bước xuống xe trong tình trạng say xỉn.
"Diệp Ngôn..."
Tống Tuyết Nghi vội đi đến đỡ người đàn ông ấy thì lại bị anh hất tay ra, sau đó tự mình đi về phòng.
"Diệp Ngôn, để em dìu anh..."
"..." Đối phương vẫn im lặng và chân vẫn bước thẳng lên lầu.
"Anh cẩn thận..."
Tống Tuyết Nghi chau mày lo lắng đi theo phía sau, hai tay của cô lúc nào cũng trong tư thế chờ sẵn để đón lấy người đàn ông ấy bất cứ khi nào nếu Diệp Ngôn không may bị ngã.
Qua một lúc cũng lên tới phòng riêng, cơn say khiến anh không còn tỉnh táo, vừa vào phòng đã ngã lưng nằm ngửa trên giường. Từ đầu tới cuối phía sau anh ta luôn có một người phụ nữ dõi theo.
Thấy Diệp Ngôn nằm yên, hai mắt nhắm chặt, Tống Tuyết Nghi từ từ tiến lại gần, sau đó ngồi hẳn xuống giường ngay bên cạnh nam nhân ấy.
"Diệp Ngôn, anh ổn đúng không?"
Đáp trả cô là một khoảng lặng vô hình bao trùm lên tất cả. Tưởng rằng Diệp Ngôn đã ngủ, nên Tống Tuyết Nghi định cúi xuống tháo giầy cho anh ta, nhưng đột nhiên lại có một bàn tay nắm lấy tay cô kéo mạnh trở xuống, khiến cô mất đà ngã nằm nửa thân trên lên người nam nhân ấy.
"Cô yêu tôi nhiều lắm sao?"
Giọng nói trầm khàn chợt vang lên, Tống Tuyết Nghi ngước nhìn người đàn ông nhưng nhìn Diệp Ngôn vẫn nhắm mắt, anh như vậy là say quá nên nói sảng ư?
"Vâng! Em yêu anh nhiều hơn cả bản thân em!"
Dù như thế nào Tống Tuyết Nghi vẫn quyết định trả lời.
Và rồi người đàn ông lại chợt nhếch môi cười khinh bỉ.
"Phụ nữ các người ai cũng như nhau cả thôi, toàn là một lũ giả dối, thích đội nón xanh cho người khác."
Bấy giờ Tống Tuyết Nghi đã ngồi dậy, cô nghiêm túc trả lời:
"Em không giống cô ta."
Câu nói của Tống Tuyết Nghi đã khiến Diệp Ngôn phải mở mắt ra, đôi nhãn quan màu hổ phách tựa đầy hàn khí nhìn trực diện với trần nhà.
"Hơn hai năm qua dù chưa từng được anh đối xử tốt, chưa từng được anh yêu thương hay quan tâm dẫu chỉ là một ngày, nhưng em cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ phản bội anh."
Được cơ hội mở lòng, Tống Tuyết Nghi liền giải bày tất cả tâm tình, còn Diệp Ngôn vẫn nằm đó lẳng lặng lắng nghe, và mỗi lần nghe Tống Tuyết Nghi nói xong một đoạn thì anh ta lại nhếch môi xem thường.
"Anh có còn nhớ rằng anh từng hỏi tại sao em lại chấp nhận nhẫn nhịn để anh cùng cô ta ở bên nhau không?Cái lí do vì em yêu anh thật ra chỉ là một phần nhỏ, còn nguyên nhân chính lại là một sự thật khác."
"Đó là gì?"
Diệp Ngôn trầm giọng hỏi lại, thái độ của anh ta dường như với những thứ vừa xảy ra đã chẳng còn gì phải bận lòng tới nữa. Cứ như đã hoàn toàn nguội lạnh, không còn bất cứ cảm giác gì với cái tên Mạn Đình. Mà lúc này Tống Tuyết Nghi được đà nên liền nói tiếp:
"Là vì em đã biết chuyện cô ta lừa dối anh từ trước."
Bấy giờ nét mặt của người đàn ông mới biến đổi sắc thái, đến ánh mắt cũng tuyệt nhiên lạnh lùng. Anh ta ngồi dậy, trong lúc phẫn nộ đã bóp cổ Tống Tuyết Nghi để gặng hỏi tiếp:
"Tại sao tới bây giờ cô mới nói?"
"Em...a...em không thở được...anh...buông...tay...ra đã..."
Tống Tuyết Nghi sợ hãi, giọng nói ngắt quãng van xin trước khi bị bóp đến ngạt thở, cuối cùng Diệp Ngôn cũng bình tĩnh trở lại và chịu buông tay ra.
"Nói."
"Thật ra từ sau khi Mạn Đình chuyển tới đây thì những lúc anh đi làm vắng nhà cô ta đã thường xuyên ra ngoài, dù mẹ hay em hỏi cô ta đều không nói rõ là đi đâu cả. Hôm đó lúc em đi ăn cùng với anh chị hai, không ngờ lại vô tình nhìn thấy cô ấy tay trong tay với một người đàn ông khác vào nhà hàng. Khi đó em đã định nói với anh nhưng lại sợ rằng anh cũng không tin, thậm chí còn nghĩ em vì ganh ghét, muốn chia rẽ hai người nên mới giở trò ly ván, hãm hại, thế nên em đành im lặng. Khi đó Diệp Nguyên cũng nhìn thấy, đến khi biết Mạn Đình mang thai chắc anh ta sợ sẽ ảnh hưởng đến quyền thừa kế nên mới âm thầm tìm ra điểm yếu của Mạn Đình. Em còn tưởng chắc chỉ do bản thân nghĩ nhiều chứ cô ta làm gì có gan lừa dối anh, nhưng không ngờ sự thật lại đúng như vậy."
Một câu chuyện sai trái, hoàn toàn chưa từng tồn tại, ấy vậy mà qua sự thêu dệt từ miệng Tống Tuyết Nghi đã khiến người đàn ông tin tưởng tuyệt đối. Vì bấy giờ gương mặt của anh ta đã vô cùng tức giận, bàn tay siết chặt thành đường quyền đến nổi nghe tiếng rốp rốp từ gân cốt phát ra.
Lúc này Tống Tuyết Nghi lại quay qua đối mặt song song với người đàn ông, cô nhìn anh bằng ánh mắt thâm tình, trìu mến, sau đó còn đưa tay lên, lần đầu tiên dám chạm vào khuôn mặt của chồng mình.
"Em yêu anh là thật lòng! Em sẽ không bao giờ phản bội anh như cô ta đã từng. Anh có thể quên đi những gì vừa xảy ra để cùng em bắt đầu lại từ đầu được không? Trái tim em vẫn luôn ở đây chờ anh quay về để gửi trọn yêu thương!"
Diệp Ngôn bấy giờ mới chuyển đôi mắt căm phẫn nhìn sang Tống Tuyết Nghi, sau đó ánh mắt dần dà trở nên dịu xuống đôi phần.
"Cô thật lòng yêu tôi?"
"Thật lòng!"
Tống Tuyết Nghi gật đầu xác định cùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc. Kết quả sau đó một sự việc bất ngờ xảy ra khiến cô không thể nào lường trước.
Diệp Ngôn đã hôn cô, lần đầu tiên trong suốt hơn hai năm qua anh ta chịu động đến thân thể cô. Thậm chí còn không dừng lại ở một nụ hôn đơn thuần mà người đàn ông ấy còn bắt đầu những hành động mập mờ trên khắp cơ thể ngọc ngà của cô.
Đêm ấy, lần đầu tiên Diệp Ngôn chịu chung giường, chịu thực hiện trách nhiệm của một người chồng với vợ của mình!
Có lẽ đến đây thì đoạn nghiệt duyên giữa Diệp Ngôn và Mạn Đình, hai con người từng mang sai trái, bất chấp đến với nhau mới thật sự đứt đoạn.
Từ nay em bước đường em, anh đi đường anh! Chúng ta không còn duyên nợ, mai sau chẳng may tái ngộ cũng sẽ xem như chưa từng quen biết.
Ngày đó nguyện ý bên anh, là em sai!
----------------END----------------
Danh Sách Chương: