Dạ Tử Ly nheo mắt đề phòng, đột nhiên nàng không nhớ rõ Tiêu Viêm này rốt cuộc là nhân vật nào trong cuốn kịch bản này. Nhan sắc tầm trung, lại không lai lịch, cũng không giống quan lại trong triều "Ngươi là thích khách?"
Mộ Dung Mặc Nhiên:...
Nếu là thích khách nàng còn sống ngồi đây để phán xét hắn nữa sao? Nên nói vị Hoàng mụôi này của hắn quá ngây ngô hay đang giả vờ " Nếu ta là thích khách, ngươi còn ở đây đặt câu hỏi sao?"
"Cũng đúng" Nàng gật gù, sao lại hỏi câu đó nhỉ, làm thấp giá trị IQ của nàng quá. Ngượng ngùng gãi đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó nàng quay sang " Ngươi vô được, có phải cũng sẽ thần không biết quỷ không hay đi ra hoàng cung không?"
" Sao muốn xuất cung?" Hắn nhướng mi hỏi.
" Đúng vậy, trong cung chán ta muốn đi dạo bên ngoài" Dạ Tử Ly bĩu môi, hoàng cung rộng lớn lại không có gì để chơi. Ngoài trừ đợt trước đi cùng với Mộ Dung Mặc Nhiên dạo phố như cực hình, nàng cũng chưa xuống phố lần nào.
Mộ Dung Mặc Nhiên trầm ngâm, gợi lên môi ý cười, đứng lên ôm eo nàng vận nội công bay lên khỏi vách tường cao " Hảo"
Dạ Tử Ly bất ngờ, ôm lấy hắn, sợ hãi hô " Trước khi đi thông báo trước được không"
Nhìn xuống hoàng cung rộng lớn phía dưới, nàng cảm thán. Ra đây là khinh công, không cần dây cáp để bay lên như trong phim trường, đây thật sự là khinh công cổ đại trong truyền thuyết.
Mộ Dung Mặc Nhiên ôm nàng đáp xuống khu phố sầm uất náo nhiệt trong kinh thành. Dạ Tử Ly háo hức nhìn xung quanh lại sùng bái đưa mắt qua hắn " Tiểu Viêm, ngươi lợi hại a"
" Tiểu... Viêm? Nhìn ngươi còn ít tuổi hơn ta, có phải nên xưng bằng Viêm ca ca không?" Mộ Dung Mặc Nhiên không vui nhướng mi, ngoài sáng hắn là Thương Vương quyền cao ngập trời, trong tối hắn là Tiêu Viêm tu la khát máu. Cho dù thế nào cũng chưa ai dám gọi hắn là Tiểu Viêm đâu.
Dạ Tử Ly không quan tâm vừa nhìn xung quanh hàng xá vừa nói " Không cần, ca ca ta không thiếu. Cũng không muốn xưng ai là ca ca"
Trong cùng còn 2 vị ca ca luôn muốn giết nàng, tổng không muốn xưng ai là ca ca đi. Hai từ này trong thế giới nàng rất khắc với nàng.
Mộ Dung Mặc Nhiên thích thú cầm lên đồ cài tóc tinh xảo, đoá hoa hải đường xinh đẹp được kĩ càng điêu khắc. "Có vẻ ngươi không thích ca ca của ngươi"
"Bọn họ không thích ta, chỉ tiếc không một đao đâm chết ta" Dạ Tử Ly nhún vai bất đắc dĩ, ai bảo nàng lại xuyên vào nữ phụ Mộ Dung Ngữ Lam.
Mộ Dung Mặc Nhiên có chút kinh ngạc, nàng biết bọn họ chán ghét nàng, lại muốn giết nàng? Vậy mà trước mặt Mộ Dung Ngữ Lam vẫn tỏ vẻ không hề biết gì. Là nàng quá thâm sâu sao?
Thấy hắn không trả lời, nhìn sang thấy trên tay hắn đang cầm một cây trâm cài tóc " Đẹp quá"
Lúc còn trong đoàn phim cổ trang, các trang phục dụng cụ trang sức đều xa hoa lộng lẫy, nhưng thật ra chất liệu đều không tốt, nhìn cây trâm cài này từ chất liệu đến điêu khắc đều tinh vi như vậy.
" Công tử, vị cô nương này có vẻ rất thích cây trâm này, hay ngươi mua tặng nàng đi" Lão phụ nhân từ trong sạp đi ra, nhìn dung mạo của Dạ Tử Ly không mắt hiện lên kinh diễm, vị tiểu thư này thật mỹ. Bên cạnh công tử tuy dung mạo bình thường nhưng khí chất phát ra lại anh khí bức nhân.
Mộ Dung Mặc Nhiên nhẹ nắm cây trâm trong tay, hạ giọng hỏi " Thích?"
" Ta có ngân lượng ta tự mua được" Nàng lục trong túi, trống không. Đúng rồi khi nãy đi vội, nàng cũng không cầm theo ngân lượng. Vô sản a.
Thấy nàng bất đắc dĩ vẻ mặt, Mộ Dung Mặc Nhiên đưa ngân lượng cho lão phụ nhân, xong quẳng cây trâm vào người nàng rồi bỏ đi " Giữ lấy"
Dạ Tử Ly bất ngờ nhìn cây trâm trong tay, cuối cùng hối hả chạy theo sau hắn " Đợi ta"
" Ta có chút đói bụng, chúng ta vô tửu lâu được chứ?" Nàng xoa cái bụng phẳng lì, nhìn bên phải tửu lâu đông đút, còn có mùi hương thức ăn tràn ra, nuốt nước miếng nói.
Mộ Dung Mặc Nhiên ngừng lại, nhìn theo hướng nàng. Phượng Dương lâu, thâm ý cười. Vốn dĩ hắn muốn có dịp vô đây, không ngờ lại là hôm nay. Đây là tửu lâu, nhưng sau khi điều tra sâu xa hắn biết không đơn thuần chỉ là vậy. Hắn muốn biết nhân đứng sau Phượng Dương lâu này. " Vậy vào thôi"
Ngồi trên bàn, Dạ Tử Ly chẹp miệng, quay sang cười tươi với tiểu nhị " Đem các món ngon lên đây"
Lời thoại kinh điển khi vào tửu lâu, không phải chính là đây sao? Tiểu nhị nhìn nàng cười có chút thất thần, nữ tử này thật khuynh quốc khuynh thành. Mộ Dung Mặc Nhien có chút không vui, hắn lạnh giọng hỏi " Ngươi muốn ta móc mắt ngươi ra?"
Không phải Mộ Dung Ngữ Lam ngang tàn đáng ghét sao, từ khi nào nàng lại lịch sự với người xung quanh như vậy, kể cả tiểu nhị nho nhỏ.
"Khách quan thứ tội" Tiểu nhị hoảng sợ chạy đi, trực giác cho biết nếu thật sự ở lại nam tử này chắc chắn sẽ móc mắt hắn.
Dạ Tử Ly nhìn bóng dáng hắn chạy xa, bĩu môi nhìn sang Mộ Dung Mặc Nhiên "Ta nói đang yên đang lành ngươi hù doạ hắn làm gì?"
" Nghe tin Lục công chúa ngang tàn, hung tợn. Nay lại không phải vậy" Hắn có chút thắc mắc, hắn từng gặp qua nàng đánh chửi nô tỳ, lại ăn hiếp các tiểu thư quý tộc khác. Lúc đó hắn cảm giác hoàng muội này rất chua ngoa đáng ghét, bây giờ xe ra nàng lại không phải như vậy.
Dạ Tử Ly cầm chiếc đũa quơ quơ, nói " Thật thật giả giả, không phải do mình nhận định sao?"
Hắn câu lên khoé môi cười. Đúng là nàng thay đổi? Hay thật sự hắn không hiểu hết nàng.
Không lâu sau tiểu nhị đem đồ ăn đi ra, cả bàn phút chốc ngập mùi thức ăn thơm phức. Dạ Tử Ly nhìn sáng cả mắt. Cổ đại đồ ăn không phải có thể chê được, nhìn cách thức trang trí cùng hương vị, đều rất ngon miệng.
" Ngươi ăn nhiều một chút, nam tử không nên quá gầy" Nàng vừa ăn vừa hảo tâm gắp cho hắn một miếng gà, tổng không thể ăn một mình đi, rất mất mặt. Nàng cũng không muốn như vậy. Lâu lắm nàng mới có cảm giác đi ăn hàng quán mà không có chụp hình, không có fan xin chữ ký.
" Công chúa cũng nơi đây sao?" Một giọng nói trầm thấp vang lên. Dạ Tử Ly vừa gấp miếng thịt lại đình chỉ, nơi đây cũng có người nhận ra nàng sao?
Quay nhìn kẻ phá mất nhã hứng ăn hướng, nàng mở to mắt kinh ngại " Vân Phi Vũ? Sao ngươi lại ở đây?"