• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đầu nhiều thông tin đến nàng phải chóng mặt, Dạ Tử Ly đột nhiên nhận ra người thật sự biết rõ mọi thứ đúng là Ngôn Hoàng Hậu, nhưng mà là vị Ngôn Nhã Tú nguyên chủ, không phải Ngôn Khả linh hồn.

Nhận ra nàng bối rối, cho rằng nàng vì có quá nhiều sự không thể lí giải được, trong giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn " Hơn thế Thánh Nữ Bắc Ly được định sẽ đính ước cùng Bắc Ly Hoàng Tộc, Lam Nhi chúng ta đúng là có duyên"

" Đính ước? Ta và ngươi? Vân Hồ Ly, ngươi sao có thể chắc chắn ta là người ngươi cần tìm. Thánh nữ gì đó" Nàng không cho là đúng nói.

Không những không tức giận, Vân Phi Vũ lại rất kiên nhẫn giải thích " Hồng Châu Ngọc trước giờ chỉ có truyền nhân Thánh Nữ mới có thể làm đổi màu. Chắc chắn không thể nào sai được"

Ngập ngừng một lát lại tiếp tục nói, "ta chỉ không ngờ Trưởng Công Chúa giành cả đời chạy trốn khỏi Hoàng cung, hậu duệ của nàng lại xuất hiện trong Huyền Vũ hoàng cung, lại còn là nữ nhi của Huyền Vũ Hoàng Đế"

Dạ Tử Ly ôm trán, nàng biết đi đâu. Hỏi ai, Ngôn Khả chắc chắn không thể nào biết được chuyện gì khi xưa. Đúng rồi là Ngôn Dự Cơ, hắn chắc chắn nắm rõ.

Nhìn qua Vân Phi Vũ nhăn mi " Vân Phi Vũ, ngươi nói bản thân chính là Hậu Duệ tiền triều, Bắc Vân Nhiễm. Ngươi không sợ ta sẽ bẩm báo lại với Hoàng thượng"

" Lam Nhi, ta cùng nàng đã lên cùng thuyền, không thể xuống được. Mộ Dung Cảnh chắc chắn cũng không tha cho một Thánh Nữ Tiền Triều như nàng" Vân Phi Vũ tà mị trả lời.

Dạ Tử Ly đóng qua một vài bộ cung đấu, cũng biết được nếu Mộ Dung Cảnh biết được nàng cùng tiền triều Hoàng Tộc có liên quan chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng. Huống hồ còn lại Tam đại quốc gia cũng không để nàng yên ổn.

" Vân Phi Vũ, mục đích của ngươi không phải chính là phục lại Bắc Ly" Nàng nghiêm túc nói, không phải câu trả lời mà chính là lời chắc chắn. Bắc Vân Nhiễm vì muốn phục lại Tiền triều mà nhẩn nhục ở lại Huyền Vũ thành Thừa Tướng Vân Phi Vũ. Nếu không phải nữ chính Lạc Tâm Nghiên là hắn biến cố, chỉ sợ hắn đã gây nên cuộc nổi loạn khắp tứ quốc.

Vân Phi Vũ im lặng nhìn nàng, hắn đột nhiên nhận ra lúc này nàng lại mang đến vẻ xinh đẹp đến chói mắt. Dạ Tử Ly tiếp tục "Ta là Khuynh Hạc Công chúa Huyền Vũ Quốc, Huyền Vũ Hoàng Đế là ta Phụ Hoàng. Bắc Vân Nhiễm, ta không thể vì một danh xưng cũ mà phản bội lại chính mình quốc gia"

Hít một hơi sâu tiếp tục " Phục lại tiền triều không phải chuyện một sớm một chiều, đó sẽ hi sinh rất nhiều vô tội nhân. Một thời đại kết thúc đó là thiên mệnh. Cả ta và ngươi đều không thể làm trái ý định"

Sắc mặt của Vân Phi Vũ càng lúc càng trắng bệch. Mỹ mạo dung nhan hoá thành trong suốt hư vô. " Mộ Dung Ngữ Lam, một ngày nào đó nàng sẽ hiểu ta khổ tâm"

Nàng vốn dĩ mang lên họ Bắc của Bắc Ly, không phải Mộ Dung của Huyền Vũ.

Dạ Tử Ly thấy hắn không hề có ý định dừng lại kế hoạch, nàng thở dài. Đúng vậy, nàng đâu phải nữ chính, làm sao có thể bắt hắn ngừng lại kế hoạch cả một đời tính toán. Nàng đứng dậy hô " Dừng xe"

" Mộ Dung Ngữ Lam nàng tính làm gì" Hắn nắm lấy tay nàng vội hỏi.

" Buông tay, ta và ngươi không cùng mục đích, chúng ta từ nay không cần nữa liên quan" Nàng vùng khỏi tay hắn, đanh giọng nói.

Chỉ vì dùng sức quá mạnh, bức hoa nàng mua lúc nãy bị văng ra ngoài. Vân Phi Vũ nhìn vào bức hoạ dưới sàng, trong tâm đọng lại lời khó tả, cầm lên bức hoạ nhẹ giọng nói " Đây là Trưởng Công Chúa, được hoạ bởi Huyền Vũ đế Mộ Dung Cẩn"

" Đây không phải hàng giả?" Nàng không ngờ bản thân vô tình mua được, có thể là hàng thật sao? Không phải các bức hoạ được Hoàng đế làm ra đều được lưu giữ cẩn thận trong Tàng Thư Các sao?

Hắn lắc đầu, "Trưởng công chúa cùng Huyền Vũ Đế đúng thật từng có đoạn tình cảm sâu đậm. Có điều đến cuối cùng hắn lại chọn phản bội nàng. Công chúa là người yêu hận rõ ràng. Đến cuối cùng ngay cả bức hoạ nàng cũng không giữ lại cho Mộ Dung Cẩn"

Dạ Tử Ly cụp mắt. Vân Phi Vũ đột nhiên cất đi bức hoạ, nắm tay nàng xuống xe ngựa. Tay nhẹ kéo nàng đã nằm gọn trên lưng hắn. Dạ Tử Ly kinh ngạc " Ngươi làm gì? Thả ta xuống"

" Nếu không thích đi xe ngựa, ta cõng nàng về cung. Dù sao nơi này cách Hoàng Cung không xa" Hắn cười nhẹ nói.

" Còn ra hệ thống gì" Nàng cả kinh, như vậy bao nhiêu ánh mắt sẽ nhìn vào nàng. Thanh danh không phải sẽ đi đời sao.

Hắn bật cười " Lam Nhi, nàng cũng để ý đến thanh danh"

" Ngươi... tên Vân Hồ Ly" Nàng tức tối yên vị ngồi trên lưng hắn. Vân Phi Vũ nhìn như gầy ốm thật ra lưng hắn rất vững chắc. Giống người tập võ lâu năm.

Nàng nhìn lên góc nghiêng mỹ mạo. Cũng như khi đó bị thích khách. Hắn cũng cõng nàng về cung. Nam nhân này làm nàng không thể không kiềm chế được có chút rung động. Nếu xuyên không vào bình thường thường dân thì tốt biết mấy.

" Phi Vũ, ngươi không thể bỏ qua phục quốc sao?" Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên hắn, nhẹ nhàng, lưu luyến.

Vân Phi Vũ bước chân như cũ chậm rãi, trong mắt hiện lên khổ sở sắc. Chỉ là nàng không phát hiện ra " Ta không là Vân Phi Vũ. Lam Nhi nếu ta là bình thường Vân Phi Vũ thì thật tốt. Tiếc rằng ta lại là mang cả một tiền triều trên vai Bắc Vân Nhiễm"

Nàng tuy đóng nhiều cổ trang cung đấu, tranh giành quyền lực. Nhưng dẫu sao cũng chỉ là diễn. Không phải chính bản thân, không thể nào cảm nhận mối thù diệt quốc được. Nhưng nàng có thể cảm nhận cuộc sống đã hoàn toàn thay đổi. Vân Phi Vũ cũng sẽ không để nàng thoát khỏi liên hệ.

Cả hai không lại nói lời nào giống đợt đó hắn cõng nàng về cung. Chỉ có điều lúc này nàng không thể nào yên giấc ngủ. Trong lòng muôn vàn rối bời.

Đương nhiên là sẽ hảo hảo thấy được ánh mắt kinh ngạc của hộ vệ đang đứng hai bên canh gác. Vân Thừa Tướng cao ngạo lại cõng một nữ tử. Hơn thế đó còn là bọn hắn bao cỏ Lục công chúa.

" Vân Phi Vũ, ngươi hay là thả ta xuống" Nàng da mặt tuy có dày nhưng này đúng là có chút ngượng chín mặt.

"Để bọn họ nhìn" Trước sau gì nàng cũng thành hắn thê tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK