Từ đợt đó đến giờ đây là lần đầu tiên nàng gặp lại Tiêu Viêm, còn tưởng hắn quên mất đi nàng. Cho dù thế nào không thể không thừa nhận từ sâu thẫm nàng đã coi nam tử thần bí này là bằng hữu, có thể vì hắn không có trong cốt truyện đi.
Mộ Dung Mặc Nhiên từ tính giọng nói vang lên " Lục Công Chúa hảo nhẫn tâm, đã lâu như vậy không gặp, ngươi không thể dịu dàng với ta sao?"
" Không cần giở giọng điệu đó với ta" Nàng ôm tay rùng mình, nhìn hắn thân cao mét tám lại làm nũng, thật sự nhìn không thuận mắt.
Hắn trở về như cũ trạng thái, nhìn nàng nói " Hôm nay ta tâm trạng tốt, Tiểu Lam Nhi ngươi có muốn xuất cung"
" Hoàng cung là nhà ngươi sao? Muốn ra là ra, vô là vô?" Nàng nhìn xuống Xuân Hoa bọn họ đều ngủ say, rốt cuộc Tiêu Viêm người này có lai lịch thế nào. Có thể thoải mái ra ngoài Hoàng Cung mà không bị phát hiện, phải biết Hoàng Cung ít nhiều đều có cao thủ ám vệ canh gác. Hắn còn ngang nhiên đánh ngất tỳ nữ của nàng, dẫn nàng ra khỏi cung.
Hắn gật gù " Đúng là không làm khó được ta, Tiểu Lam Nhi nhìn ngươi luôn trầm tư suy nghĩ, có tâm sự?"
Nàng ngước mắt nhìn hắn, thở dài lắc đầu " Không có việc gì, hôm nay ta không có hứng, để hôm khác"
Nàng thật sự không còn tâm trạng dạo phố, Bắc Ly tiền triều Thánh Nữ, nếu để đồn ra ngoài chắc chắn rước hoạ vào thân. Hơn thế Vân Phi Vũ tên đó chích hồ ly đã biết nàng thân phận. Chắc chắn không dễ dàng bỏ qua.
Hắn ồ một tiếng kinh ngạc " Không tâm trạng? Ngươi đang gặp chuyện khó giải quyết?"
Nàng lắc đầu " Không phải việc của ngươi"
Nhìn nàng không yên bồn chồn, rốt cuộc khi đó trên khán đài đã xảy ra việc gì, Mộ Dung Ngữ Lam từ lúc đó luôn đứng ngồi không yên. " Trong thiên hạ này không việc gì ta không biết, Tiểu Lam Nhi ngươi nói thử ngươi vấn đề"
Nàng nhìn hắn muốn nói rồi lại thôi, dù sao không biết được hắn như thế nào, chuyện này liên quan đến nàng tính mạng, cũng không thể nào dễ dàng nói ra cho hắn " Không có vấn đề gì, Tiêu Viêm đại ca, ta nói ngươi đêm khuya rãnh rỗi đến chỗ ta làm gì? Ngươi đi đi, ta cần nghỉ ngơi không tiễn a"
Rồi lại nhìn xuống Xuân Hoa bọn họ vẫn còn "ngủ" trên đất. Nàng chật lưỡi " Ngươi nói làm thế nào đưa bọn họ về phòng, mặt đất lạnh như vậy, sẽ nhiễm phong hàn"
Nàng còn quan tâm đến cung nữ, Mộ Dung Ngữ Lam mà hắn biết ngang tàn độc ác, ức hiếp người không nương tay. Mà nàng trước mặt lại loay hoay lo lắng cung nữ nhiễm phong hàn. Cũng không giống giả bộ, nàng cũng không cần thiết phải đóng kịch trước mặt hắn.
Đột nhiên nảy ra ý nghĩ, hắn nói " Ngươi đi với ta, ta có cách đưa họ về phòng"
" Uy hiếp ta? Ngươi có còn là nam nhân" Nàng nhăn mày, tên nam tử chết tiệt lại như thế ra điều kiện với nàng.
Tổng cũng không thể từ chối, nàng không thể để Xuân Hoa bọn họ ngủ ngoài đất như vậy. Cũng không thể tự mình khiêng tất cả về, từ đây về Công chúa điện còn một khoảng xa, càng không thể gọi người, lúc đó kinh động đến Hoàng Thượng càng thêm rắc rối.
" Tuỳ ngươi thôi" Hắn nhìn nàng đâm chiêu suy nghĩ, không vội nói.
" Được rồi, ta đi với ngươi" Nàng bất đắc dĩ nói.
Mộ Dung Mặc Nhiên hài lòng, tay phải phất lên, hai Hắc y nhân đã đáp xuống. Lạnh lẽo không tiếng động hành lễ. Hắn gật đầu ra lệnh " Đưa bọn họ về Công Chúa Điện"
" Tuân lệnh" Hai người lạnh lẽo giọng nói phát lên, nhanh như chóp đã ôm lên Xuân Hoa bọn họ rời đi.
Nàng còn đang há hốc hắn đã đi đến ôm ngang eo nàng. Vận lên khinh công bay khỏi hoàng cung. Nàng cả kinh hô một tiếng chất vấn " Ngươi không báo trước được sao?"
" Thấy ngươi như vậy ngơ ngác, ta thấy không cần thiết" Hắn cười nói.
" hỗn đãn, nói rốt cuộc ngươi là ai. Ngang nhiên đi quanh hoàng cung, còn dẫn thêm nhân. Ngươi nghĩ hoàng cung là ngươi gia sao? Muốn đến thì đến đi thì đi" Hắn phải có lai lịch thế nào mới có thể am hiểu mọi góc ngách trong hoàng cung. Tự do ra vào còn không bị phát hiện.
Mộ Dung Mặc Nhiên thầm thừa nhận trong lòng, vốn Hoàng Cung là hắn gia a. " Tiểu Lam Nhi, hỏi nhiều câu như vậy là muốn tìm hiểu ta?"
Hắn vốn ôm nàng, lúc nói khuôn mặt như để sát vào nàng. Tiêu Viêm vốn không mỹ mạo nhưng cũng thuộc loại ưa nhìn đại trà, có điều hắn khí chất, mùi hương lại như thế hấp dẫn, đánh sâu vào tâm trí nàng. Có chút đỏ mặt nàng lãng tránh nói " Ngươi mơ tưởng"
Tim lại như thế đập mạnh. Dạ Tử Ly, ngươi điên rồi sao? Hắn như thế hỗn đãng, lại không điển trai như minh tinh, ngươi ngại ngùng cái gì