• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Y lão nhân âm thầm lâu mồ hôi hột, chỉ là vết thương ngoài da không nguy hiểm tính mạng, nhưng dưới ánh nhìn của Hoàng Hậu hắn thật sự lo sợ cái mạng già này không giữ nổi. " Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương không cần lo lắng, thần sẽ kê đơn thuốc. Công chúa không bao lâu sẽ khỏi,...không để lại sẹo"

Hắn ngừng một chút nhấn mạnh không để lại sẹo. Lúc này Ngôn Khả mới gật đầu hài lòng. Tiếp lại nhớ đến gì đó lập tức quay sang này " Ai làm ra vết thương này?"

Ai lại gan lớn như vậy dám làm thương đương triều công chúa. Dạ Tử Ly che mặt đối với hắn ra hiệu " Nữ chủ đại nhân"

" Cái gì?" Ngôn Khả không nghe rõ cố gắng hỏi lại.

Trong mắt mọi người cả hai bí mật thì thầm to nhỏ. Vân Phi Vũ trên môi gợi khoé cười. Mộ Dung Mặc Nhiên cùng Mộ Dung Ngạo Thần về sau cũng không che dấu lộ ra một chút sủng nịnh. Lúc này bọn họ như một cặp tỷ muội bình thường chứ không phải Hoàng Nữ- Hoàng Hậu.

Nhất giọng nữ vang lên " Là ta làm, Hoàng Hậu muốn trách tội ta?"

Lạc Tâm Nghiên bước chân vững trãi đi lên, có bao khí chất có đó. Trên mặt không hề suất hiện vẽ sợ hãi. Bên dưới Lạc Tông Nghị đã tái mặt, vội đi lên trách móc " Nghiên Nhi, ngươi nói cái gì? Mau xin lỗi Hoàng Thượng Hoàng Hậu"

"Phụ thân, vết thương của Mộ Dung Ngữ Lam chính là ta làm" Nàng nhếch môi cười, nhìn thẳng vào Dạ Tử Ly nói.



Ngôn Khả tức tối. Mộ Dung Cảnh trầm ngâm khó xử. Dạ Tử Ly cụp mắt, lại ngẩng lên cười nhẹ " Phụ Hoàng, Mẫu Hậu, nên trách phạt nữ nhi"

" Tỷ... Lam Nhi ngươi nói cái gì?" Ngôn Khả kinh ngạc, lại nhìn thấy chắc chắn ánh mắt của nàng, trong lòng vững xuống, đại minh tinh Dạ Tử Ly lăn lộn trong showbiz bấy nhiêu lâu, trình độ giải quyết vấn đề đã không cần hắn lo lắng.

Nhìn Mộ Dung Cảnh chỉ im lặng đợi nàng nói tiếp. Dạ Tử Ly ôm lấy cánh tay bị thương nói " Là do ta yếu kém làm mất thể diện Hoàng tộc mới bị thua. Lạc Tiểu thư kiếm pháp tinh thông võ nghệ, là phúc của Huyền Vũ. Phụ Hoàng đã là cạnh tranh công bằng, không thể vì ta bị thương lại trách phạt người khác, huống hồ chỉ có vết thương nhẹ, không ảnh hưởng nghiêm trọng"

Mộ Dung Mặc Nhiên nghe nàng nói, lộ ra kinh ngạc, Mộ Dung Ngữ Lam khi nào như thế hiểu chuyện. Phụ Hoàng vốn yêu quý Lạc Tâm Nghiên mẫu thân, Lạc Tông Nghị lại là chính phẩm triều đình, muốn trách phạt Lạc Tâm Nghiên chính là đặt hắn vào thế khó. Ngược lại Mộ Dung Ngữ Lam là công chúa cao cao tại thượng, nếu bỏ qua cho Lạc Tâm Nghiên chẳng khác nào đánh vào mặt Hoàng Thất.

Vân Phi Vũ cười nhẹ, nàng gọi hắn là hồ ly, xem ra chính nàng mới là tiểu hồ ly. Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng nhìn nàng, Mộ Dung Ngữ Lam như thế nào đột nhiên lại như vậy thông minh.

Mộ Dung Cảnh mang theo tán dương nhìn nàng, ngược lại đối với Lạc Tâm Nghiên có chút bất đắc dĩ. Hắn thật sự có thiên vị Tâm Nghiên chỉ vì nàng là nữ nhi của hắn ái nhân, có điều hôm nay chính nàng lại không đưa hắn vào tình thế khó xử.

" Nếu đã như vậy, Ngữ Lam, ngươi hãy hảo hảo luyện tập. Tâm Nghiên lui xuống đi" Mộ Dung Cảnh phất tay.

Lạc Tâm Nhiên không những không lui xuống, từ trong túi áo lấy ra một viên ngọc, đưa thẳng lên trước " Hoàng Thượng, phần thưởng đợt này thuộc về ta"

Mộ Dung Cảnh nhìn thấy miếng ngọc, trong mắt loé lên khác lạ. Bên cạnh Nguyệt Khinh Âm nãy giờ im lặng đột nhiên thất thanh lên tiếng " Hồng Châu Ngọc? Hoàng Thượng ngươi đem Hồng Châu Ngọc ra ngoài?"

Xung quanh xôm xao bàn tán, Hồng Châu Ngọc là trấn ngọc Huyền Vũ, nay lại xuất hiện trên tay Lạc Tâm Nghiên, đây là có ý gì. Ngôn Khả lúc này đã ngồi lại bên cạnh Dạ Tử Ly. Hắn nhìn viên ngọc sáng tò mò hỏi " Tỷ, Hồng châu ngọc này là gì?"

Dạ Tử Ly nhỏ giọng giải thích " Đây là một trong tức đại vật tuỳ thân của Tiền Triều thánh nữ Bắc Nhiên Thuần, truyền thuyết kể có được Thánh Nữ toạ ủng giang sơn. Đến giờ chỉ có Hồng Châu Ngọc còn lạc tại đây. Còn lại tam đại bảo vật không biết ai sở hữu"



" Ra là vậy, trong kịch bản không có nhắc đến" Ngôn Khả lục lại trí nhớ lắc đầu.

" Kịch bản không nhắc đến thánh nữ hay Bắc Nhiên Thuần, Tiền Triều chỉ có Bắc Vân Nhiễm là Vân Phi Vũ. Còn lại không nhắc đến" Nàng cũng hiểu rõ kịch bản để lên phim đã phải chỉnh sửa rất nhiều để phù hợp, việc mất đi tình tiết là điều không gì đáng ngạc nhiên.

Mộ Dung Cảnh nhìn xuống nữ tử đưa cao viên ngọc, trong đầu loé lên đoạn ký ức khi đó. Hắn phụ hoàng, cũng chính là Tiên Hoàng trước khi lâm chung đã căn dặn " Hồng Châu Ngọc được ba đời đế vương Huyền Vũ truyền nhau bảo vệ, chính là để gặp truyền nhân của Thánh Nữ. Chỉ cần hữu duyên ắt sẽ gặp"

Hắn dùng Hồng Châu Ngọc để làm vật thưởng, để muốn thử hữu duyên trong lời nói đó chính là như nào. Từ trong long bào đứng dậy, oai nghiêm bước đi xuống trước mặt Lạc Tâm Nghiên nói " Hữu duyên với Hồng Châu Ngọc sẽ thành Thánh nữ Huyền Vũ. Lạc Tâm Nghiên, ngươi thật sự muốn thử"

" Ta nguyện ý" Nàng kiên quyết, trong mắt ánh lên lạnh lẽo.

Mộ Dung Cảnh đưa tay, đằng sau hộ vệ đưa đến một thanh gươm nhỏ, hắn cầm lên tay nàng cứa một đường nhỏ. Máu tươi theo cổ tay chảy xuống viên ngọc.

Bọn họ xung quanh đều nhất tề im lặng. Mộ Dung huynh đệ trầm ngâm đứng nhìn, Vân Phi Vũ nheo mi nguy hiểm, bọn họ Tiền Triều Thánh Nữ thật sự là Lạc Tâm Nghiên? Ngôn Khả huých nhẹ tay nàng " A Tỷ, nếu thật là Lạc Tâm Nghiên như vậy thì chẳng phải càng khó đối phó"

" Thật sự là nữ chính?" Nàng là nữ chính nếu theo motip phim đúng là nên là thánh nữ gì đó.

Viên ngọc vẫn như cũ giữ nguyên không đổi, Mộ Dung Cảnh thở dài bỏ xuống tay nàng "Lạc Tiểu thư có công thắng, ban thưởng vàng bạc châu báu, còn về Thánh Nữ là không phải"

" Sao cơ? Rõ ràng ta là người hữu duyên tìm thấy, sao có thể" Nàng không tin nhìn viên ngọc đang rướm máu nhưng như cũ đỏ tươi không chút thay đổi.

Ngôn Khả ăn một miếng dưa nói " Bắc Nhiên Thuần tính ra là Huyền Vũ Thái Hoàng Thái Hậu, nếu có hậu duệ cũng phải trong dòng dõi Mộ Dung, Lạc Tâm Nghiên sao có thể?"



" Ngôn Khả ngươi quên, Thánh Nữ không chỉ được tính cùng huyết thống, còn có nhiều yếu tố khác, trước Bắc Nhiên Thuần nghe nói thánh nữ đầu tiên không phải trong Hoàng tộc" Dạ Tử Ly bỏ vô miệng quả nho nói. Đây là lúc đi về cùng Vân Phi Vũ, hắn đã kể cho nàng.

Lạc Tâm Nghiên không cam lòng bước xuống, bên dưới đột nhiên vang lên tiếng nói " tìm được cái đó Ngọc vốn là Mộ Dung Ngữ Lam cùng Thương Vương"

Cả ánh mắt dồn về phía nam tử vừa lên tiếng. Nguyệt Khinh Âm kinh ngạc " Mục Tiểu Thế Tử"

Mục Hạo Dương liếc qua nàng, khinh thường không để ý hành lễ cùng Mộ Dung Cảnh " Hạo Dương bái kiến Hoàng Thượng"

Nhìn đến nhi tử của huynh đệ cũ, hắn có chút hoài niệm nói " Bình thân, Hạo Dương, đã lâu không vào kinh thành, đã lớn như vậy"

" Đa Tạ phúc Hoàng Thượng" Hắn cười không kiêu ngạo sủng nịnh nói.

Dạ Tử Ly mang theo tán thưởng nhìn hắn, tên nhóc này đứng trước mặt Mộ Dung Cảnh, cũng ra dáng một tiểu vương tử không kiêu ngạo sùng nịnh.

" Ngươi nói tìm thấy Hồng Châu Ngọc trước là Lam Nhi cùng Thương Vương?" Mộ Dung Cảnh cau mày hỏi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK