• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Phi Vũ cười nhẹ " Đúng vậy, Hoàng Hậu nương nương nhờ ta đón ra công chúa điện hạ"

Mộ Dung Ngạo Thần lạnh nhạt dung nhan nhìn hắn, không cảm xúc nói " Bổn Vương không ngờ Vân Thừa Tướng lại có quan hệ tốt với Hoàng Hậu như vậy"

Dạ Tử Ly liếc mắt sang Mộ Dung Ngạo Thần, hừ nhẹ. Đừng tưởng rằng đưa nàng ra khỏi ngục là có thể mong nàng đối xử tốt, dù thế nào Vân hồ ly tên nàng nhìn cũng thuận mắt hơn tảng băng trôi như hắn. "Hoàng Thượng đồng ý cho ta ra?"

Vân Phi Vũ hơi nhẹ nhăn mày, lại nói tiếp " Hoàng thượng vừa nhận được hồi âm từ Thanh Long Quốc, Hinh Vương sẽ đến Huyền Vũ"

" Hắn đến Huyền Vũ? Để làm gì a?" Dạ Tử Ly kinh ngạc, nhân vật Hinh Vương xuất hiện khi Lạc Tâm Nghiên bị hãm hại rơi xuống vực trùng hợp Tuyết Vô Ảnh đi ngang qua cứu được nàng. Từ đó câu chuyện hai người mới bắt đầu.

Lãnh nhan đâm chiêu suy nghĩ, Tuyết Vô Ảnh đột nhiên muốn đến Huyền Vũ, rốt cuộc là ý gì. Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng nói " Khi nào hắn đến?"

" Nửa tháng sau" Hồ ly mắt cụp xuống che đi suy nghĩ.

Dạ Tử Ly đau đầu, năm lần bảy lượt từ chối bây giờ lại tìm đến tận gia, nàng cũng ngạc nhiên xấu danh như Mộ Dung Ngữ Lam lại có một fan cuồng. Bám mãi không buông.

" Dù thế nào, ta đưa nàng về cung. Vương Gia xin mời" Vân Phi Vũ cười nhạt, hồng y đổ thẫm tăng thêm phần tà mị.

Mắt thấy hắn không nhúc nhích, Dạ Tử Ly huých nhẹ khuỷ tay " Uây, Hoàng Huynh, đi đi a"

" Bổn Vương e rằng không ổn lắm, dù sao hậu cung Vân Thừa Tướng cũng nên hạn chế đi lại. Huống hồ Lam Nhi còn có hôn ước với Hinh Vương Thanh Long Quốc, để ngươi đưa về chỉ sợ thanh danh sẽ ảnh hưởng" Mộ Dung Ngạo Thần lạnh nhạt trả lời.



Lần đầu khối băng này chịu mở miệng nói nhiều như vậy, nàng có chút mở mang tầm mắt. Hôm nay có phải trời nắng quá nên khối băng hoà tan rồi chứ.

Vân Phi Vũ cười trừ " Vậy Phi Vũ cáo lui"

Dạ Tử Ly nhìn tà mị bóng dáng xoay người cất bước, nàng hơi bĩu môi, cứ thế đi rồi? Nàng vẫn muốn đi cùng Vân Phi Vũ, dù hắn là nam chủ nhưng ít nhất cứu nàng một mạng, như thế nào cũng thoải mái hơn vị hoành huynh trên danh nghĩa này.

" Còn nhìn?" Mộ Dung Ngạo Thần cau mày hỏi, Mộ Dung Ngữ Lam không phải còn nhớ thương Vân Phi Vũ chứ? Nhìn hắn rời đi không nỡ?.

" A, đi thôi" Nàng hừ nhẹ, rảo bứơc đi song song. Không khí ngày càng áp lực, lúc đó nàng nên chạy theo Vân Phi Vũ, dù sao thanh danh Mộ Dung Ngữ Lam cũng cực thối, hành động này cũng được xem là bình thường, còn hơn là chịu cảnh cực hình này.

Nhìn qua lại không chịu nỗi đành mở miệng hỏi " Hoàng Huynh, nữ tử đi cạnh ngươi hôm Thi Hội, là ngươi người trong lòng đi?"

Đừng lừa ta, bổn công chúa là độc giả, ta biết tất. Mộ Dung Ngạo Thần vẫn từ tốn bước đi, từ tính giọng nói lại cất lên "Ngươi thân thiết với Mặc Nhiên?"

" Ngũ Hoàng Huynh? Cũng ổn" Không trả lời câu hỏi của nàng, lại đặt ra câu hỏi cho nàng, Mộ Dung Ngạo Thần ngươi hảo.

Tuấn mỹ dung nhan không chút cảm xúc xẹt một tia bất khoái " Tránh xa Mộ Dung Mặc Nhiên, Thương Vương không phải là người ngươi nên trêu vào. Mộ Dung Ngữ Lam nếu ngươi mong muốn bình thường huynh muội, đừng nên sinh ra ở hoàng quyền"

Nàng nhìn hắn, hôm nay tảng băng này có vấn đề, như nào lại nói nhiều như vậy. " Hoàng Huynh, suy nghĩ nhiều"

Mộ Dung Ngạo Thần ngừng lại, tay giữ lấy khuỷ tay nàng. Dạ Tử Ly ăn đau cau mày " Mộ Dung Ngạo Thần ngươi làm đau ta"

" Sao? Không kêu tiếng Hoàng Huynh nữa?" Hắn mỉa mai nói.

Nàng vùng muốn thoát khỏi tay hắn, bất lực nói " Ngươi rốt cuộc muốn gì?"

" Tiêu Viêm là gì của ngươi?" Mộ Dung Ngạo Thần nheo mắt hỏi. Nàng năm lần bảy lượt đi cùng hắn, Tiêu Viêm, Cung chủ Tiêu Âm cung. Tàn độc khát máu đến cả triều đình còn kiên trị nhiều phần.

Dạ Tử Ly trừng mắt " Hắn là ta bằng hữu"

" Từ đây đừng liên lạc với hắn" Vẫn không buông ra nàng, ngược lại lực đạo trên tay càng lúc càng chặt.



Hắn có quyền gì cấm cản nàng, cho dù trong nguyên tác Mộ Dung Ngạo Thần cũng không quan tâm Mộ Dung Ngữ Lam, đừng nói đến chuyện biết đến ai là bằng hữu của nàng, dù sao Mộ Dung Ngữ Lam cũng không có bằng hữu " Ta không thích đấy, ngươi quản được ta"

" Mộ Dung Ngữ Lam" Mộ Dung Ngạo Thần tức giận, lam nhan lạnh như băng ngàn năm.

" Mộ Dung Ngạo Thần, tên điên này bỏ ta ra. Không bản công chúa kêu lên đấy. Vân Phi Vũ cứu t...." Dạ Tử Ly ăn đau đến hô to.

Mộ Dung Ngạo Thần tay khác bịt miệng nàng, ấn trên góc cây, nhìn hắn ánh hoảng hốt căm phẫn. Đột nhiên hắn cau mày, trong đầu hiện lên một số hình ảnh không rõ ràng, quấn quýt, hôn môi, tiếng khóc nữ tử hoà quyện. Là ai?

Dạ Tử Ly tức tối cắn vào tay hắn, Mộ Dung Ngạo Thần lúc này mới hoàn hồn bỏ ra nàng, " Ngươi... ngươi, hảo"

Xoay người bỏ đi, nàng tức tối chửi thầm Cắn chết ngươi, ta cắn chết ngươi, nam chủ lại thế nào, được phép ức hiếp nữ phụ nàng à.

Mộ Dung Ngạo Thần mày kiếm khẽ nhăn, đoạn ký ức đó là gì? Không đựơc, hắn phải hảo hảo tìm lại, trực giác cho biết hắn thật sự đã quên một thứ gì đó.

Tức tối đi về Phượng Cung. Mân Thuỷ vừa thấy bóng dáng nàng liền vội vã chạy lại mừng rỡ kêu lên " Công chúa ngươi đã về, Hoàng Hậu đã rất lo lắng"

" Mẫu Hậu đang bên trong?" Dạ Tử Ly gật đầu, nhấc váy chạy vào.

" Công chúa chậm đã, cẩn thận dưới chân" Mân Thuỷ hối hả đi theo vào.

Ngôn Khả bên trong nghe được tiếng nàng liền đi vội ra ngoài "Tỷ... Lam Nhi, ngươi về rồi, không bị thương chỗ nào chứ? Đáng chết Mộ Dung Cảnh, làm hại ngươi ra nông nỗi này"

" Không vấn đề, ta khát nứơc" Nàng đưa tay quạt quạt, nóng bức đến khó chịu, còn không có điều hoà.

" Ở đó bọn họ không cho tỷ uống nước?" Ngôn Khả trợn mắt, khẽ nói.

" Là ta kể chuyện nhiều nên khô cổ" Dạ Tử Ly cầm ly nước uống một hơi nói.

" Chuyện gì?" Ngôn Khả tò mò, Dạ Tử Ly kể chuyện, đúng là có phúc không biết hưởng. Ở hiện đại muốn mời minh tinh Dạ Tử Ly tham gia show kể chuyện còn không biết phải tốn bao nhiêu tiền, công sức đâu.



Nàng vẫy tay " Trong kịch bản Thiên Hạ Thần Ca ta đóng vài năm trước"

" Thiên Hạ Thần Ca có phải bộ phim lâm li bi đát của Hoả Lưu Anh cùng Vệ Vương?" Ngôn Khả xoa cầm, bộ phim này giúp Dạ Tỷ đem về rất nhiều thành công, hơn thế nó còn trở thành top 1 phim truyền hình sáng giá của năm.

Dạ Tử Ly dựa lưng vào ghế thở dài " Hiên Viên Thần, Hoả Quốc Tiểu công chúa là cả thế giới, nhưng đối với Vệ Vương cả thế giới còn bao gồm trách nhiệm, tham vọng cùng gánh nặng"

" Hoàng Quyền a, không khác gi cái showbiz ngươi chết ta sống" Hắn toạ xuống ghế quý phi bên cạnh, lắc đầu.

Nàng gật gù " Mộ Dung Ngữ Lam nữ nhân này nói trắng ra cũng đáng thương đi"

" Nàng sinh ra trong gia đình đế vương, trong hậu cung chắc chỉ có Ngôn Nhã Tú là thật sự yêu thương. Sau này người thích ruồng bỏ, bị gả đến ngoại tộc, kết hôn cùng Thuỷ Lăng Hiên, cuối cùng chết thảm chậc chậc đang thương" Ngôn Khả cảm thán.

Đột nhiên nắm được cái gì, nàng bật dậy nói " Tiểu Khả, ngươi không nhận ra? "

"Nhận ra cái gì?" Ngôn Khả theo không kịp, ngớ người hỏi.

" Mộ Dung Ngữ Lam là hoà hôn với Thuỷ Lăng Hiên nên mới chết thảm, nếu như..." Dạ Tử Ly nheo mắt.

" Nếu như tỷ lấy Tuyết Vô Ảnh vậy có thể né được tử" Ngôn Khả đập tay vào nhau, phấn khởi.

Nàng gật mạnh đầu " Đúng vậy"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK