• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Dung Mặc Nhiên cũng không nữa chọc nàng, gương mặt hiện lên thẫn thờ, mất tự nhiên. Hắn đang nghĩ cái gì, Mộ Dung Ngữ Lam dù thế nào cũng là hắn Hoàng Muội, sao có thể vì nàng ngại ngùng mà tim lại như thế hẫng nhịp.

Bay nhanh ra khỏi Hoàng Cung tráng lệ. Khác với sự im ắng của cung điện, bên ngoài Hoàng thành náo nhiệt, phố xá đã lên đèn tấp nập. Mộ Dung Mặc Nhiên thả nàng xuống, nhìn đến nàng như hài tử đứng ngồi không yên trông ngóng qua lại. Hắn bật cười "Công chúa điện hạ có vẻ rất thích cuộc sống dân gian"

Nàng bĩu môi nói " Còn phải nói sao? Ngươi vốn là người trong giang hồ không hiểu được, trong kia bức tường không là ngươi tử chính là ta tử. Cho dù ta chỉ là Công Chúa cũng không tránh thoát nỗi cuộc tranh đoạt ngôi vị của các Hoàng Tử Vương Gia"

Đi dọc theo phố, nghe nàng nói Mộ Dung Mặc Nhiên bất ngờ, kinh ngạc. Mộ Dung Ngữ Lam vốn là đích nữ do Hoàng Hậu sở sinh. Luôn sống trong vinh hoa phú quý, không quy cũ. Lại có thể nói ra những câu này.

Hắn đột nhiên tò mò với nàng hắn cùng Mộ Dung Ngạo Thần, rốt cuộc ai quan trọng hơn " Thương Vương cùng Dực Vương, công chúa ngươi nói nên chọn người nào?"

" Không phải giống nhau sao? Dù bọn họ ai làm Hoàng thượng cũng sẽ như cũ chán ghét ta" Nàng không suy nghĩ trả lời.

Mộ Dung Mặc Nhiên cụp mắt, hắn không hiểu được chính mình cảm xúc. Hắn nhận ra từ lâu đã không còn chán ghét này muội muội. Có điều nàng mẫu thân, Ngôn Nhã Tú giết đi hắn mẫu phi, đã khắc sâu trong tâm trí hắn. Mộ Dung Mặc Nhiên không tài nào tha thứ được. Bàn tay trong tay áo nắm chặt.

Dạ Tử Ly bị phố xá phù du thu hút, không chú ý đến sự thay đổi trong mắt hắn. Nàng đi đến một sạp tranh sơn dầu. Bản thân bị thu hút bởi một bức hoạ, nữ tử trong bộ bạch y không nhiễm bụi trần đang múa dứơi góc cây, tay cầm bảo kiếm, trên đuôi kiếm có đính một viên đá đỏ rực như lửa, tay phải nàng đeo một chiếc vòng bằng ngọc lưu ly. Trên tóc cài một cây trâm đen tuyền.

Chưởng quầy thấy nàng chăm chú nhìn vào bức hoạ, vui vẻ cười giới thiệu " Vị cô nương này ánh mắt thật tinh tường, bức hoạ này chính là được Thái Hoàng Thái Thượng đích thân vẽ ra"

Mộ Dung Mặc Nhiên nhướng mày, của hắn Thái Thượng Hoàng đích thân hoạ sao có thể lưu lạc trốn phong trần này. Đúng là nói dối không chớp mắt. Chính Dạ Tử Ly coi nhiều bộ phim cổ

trang cũng tự thấy đây chính là cái hàng giả. Mộ Dung Mặc Nhiên lên tiếng " Chưởng Quầy, nét hoạ đúng là rất tinh xảo. Có điều nếu bậy bạ nói ra là Thái Hoàng Thái Thượng, chính là hoạ sát thân"

Chưởng quầy nghe hắn nói cũng có chút sợ hãi, nhưng lại lắc đầu, chỉ vào nét chữ nhỏ trên bức hoạ " Ngươi nhìn xem ở đây có nét chữ của Thái Hoàng Thái Thượng"

Nàng đưa mắt nhìn dòng chữ bên dưới trái cùng của bức hoạ. Chữ ghi một chữ Cẩn. Thái Hoàng Thái Thượng tên đúng là Mộ Dung Cẩn. Cho dù gan to đến mấy cũng không dám dùng đến tục danh của thiên tử cho chính mình tranh vẽ. Nàng vẫn hoài nghi " Như vậy nữ tử trong tranh này là?"

" Cô nương không biết, tuyệt sắc nữ tử này chính là Thái Hoàng Thái Hậu" Chưởng quầy nhìn tranh vẽ nói.

Nàng cả kinh, Thái Hoàng Thái Hậu đương triều, chẳng phải chính là vị trưởng công chúa Bắc Ly tiền triều Bắc Nhiên Thuần. Có thể hoạ ra được nàng thâm tình như vậy, xem ra bọn họ cũng không phải bình thường hoà thân quan hệ.

Nàng lại tiếp tục để ý kĩ chi tiết, lòng chấn động, đó chẳng phải chính là Tứ đại bảo vật Vân Phi Vũ từng nhắc đến?

Không suy nghĩ nhiều, nàng đưa tay lục túi rút ra một tập ngân phiếu đưa cho chưởng quầy. Sau đợt trước, trong người lúc nào cũng chuẩn bị ngân lượng, đề phòng trường hợp bất giác bị ra cung như thế này. Nhận thấy nàng muốn mua bức hoạ, Mộ Dung Mặc Nhiên cười nhẹ " Tiểu Lam Nhi, không phải ngươi nghĩ đây thật sự là Thái Hoàng Thái Thượng đấy hoạ đấy chứ"

" Ta nào suy nghĩ cao đến vậy, chỉ là thấy hoạ thật hảo, nên muốn mua về thôi" Cầm lấy bức hoạ trên tay, sải bước đi.

Đi một lúc đã đói đến rã người, sau đại hội Hồng Châu Ngọc, nàng cũng không ăn uống được gì, bụng sắp dính lưng. Đưa mắt sang tửu lâu tấp nập, cười gượng " Tiêu Viêm, ta thật sự hảo đói, có hay không vô tửu lâu"

" Đi thôi" Hắn nhìn nàng bật cười, vô tình lộ ra sủng nịnh.

Dạ Tử Ly theo sau hắn đi vào, trong lòng vui vẻ, vị Tiêu Viêm này cũng không phải cực kỳ xấu tính. Thật ra còn đáng tin hơn của nàng hai vị hoàng huynh trên danh nghĩa.

Ngồi xuống bàn, tiểu nhị nhận thấy y phục bọn họ mặc đều là vải thượng hạng, nhanh chóng nhiệt tình phục vụ. Nàng không biết món ăn cổ đại, chỉ chọn bừa vài món cũng đầy hết cả bàn. Dạ Tử Ly nhanh chóng gắp đồ ăn vào trong bát, nàng ngước lên nhìn hắn không hề đụng đũa, hầu như chỉ uống trà. Phong thái trác tuyệt cũng đủ thu hút người xung quanh ngoái lại nhìn.

" ngươi không ăn sao?" Nàng nhìn đồ ăn thơm ngon trước mặt hỏi.

Hắn uống thêm ngụm trà "Ta không quen ăn thức ăn lạ"

Hắn vốn sống trong thâm cung hiểm hách, bị hạ độc vô số lần. Mẫu phi cũng là trúng độc mà tử, hắn từ lâu đã lập thành thói quen chỉ ăn đồ của đầu bếp của bản thân chọn, hoặc đồ đã được kiểm tra kỹ lưỡng của hắn người.

Dạ Tử Ly bất đắc dĩ, gắp lấy miếng thịt bỏ vô miệng nhai nuốt, lại lấy một miếng khác bỏ vào hắn chén. " Ta thử rồi, không có độc. Ngươi có thể ăn. Nhiều đồ ăn như vậy. Ta không thể ăn hết được"

Hắn bất giác ngẩng người, nàng vì hắn thử độc. Bọn họ không phải thân quen nàng cũng vì hắn thử độc. Trái tim như hẩng một nhịp.

Thấy hắn không động đũa, nàng bực nhọc nói " Tiêu Viêm ta nói, ngươi là giang hồ nhân, sao lại câu nệ tiểu tiết như Hoàng tộc thế"

Hắn ho nhẹ cầm đôi đũa đưa miếng thịt vào miệng, vị ngon mềm lan toả thấm dần vào vị giác. Nàng cười vui vẻ tiếp tục gấp tiếp đồ ăn vào chén hắn.

Bên bàn cạnh vang lên cuộc nói chuyện " Ngươi nghe nói gì chưa? Khuynh Hạc Công Chúa phi Hinh Vương phi gả"

"Ta phi, Hinh Vương là ai, chiến thần bất bại của Thanh Long Quốc. Nghe nói hắn tuyệt mỹ lạnh lùng, Khuynh Hạc công chúa chính là cái bao cỏ, lại còn háo sắc. Cho dù ta là Huyền Vũ nhân, cũng vì thế bất bình cho Hinh Vương" Một tên nhan sắc tầm thường, đanh đá nói.

Dạ Tử Ly tứ tối, nàng thì như nào? Bao cỏ công chúa? Háo sắc? Hừ nàng chính là công cần cái gì Hinh vương đại mỹ nam. Thấy nàng hậm hực, Mộ Dung Mặc Nhiên cười nhẹ. "Công chúa là phi Hinh Vương phi gả?"

Nàng nhìn hắn bất đắc dĩ " không phải, vốn dĩ ta còn chưa thấy qua được Hinh Vương hình dáng như thế nào, sao có thể nhất kiến chung tình. Chỉ là do Phụ Hoàng muốn ta thành hôn. Trong lúc cấp bách chọn bừa hắn, không ngờ thành ra như vậy"

Hắn kinh ngạc, vốn nghĩ nàng thật sự ham nhan sắc của Tuyết Vô Ảnh, không ngờ chỉ vì muốn chọn bừa một cái tên, lại đúng lúc trúng Tuyết Vô Ảnh.

Bàn bên cạnh tiếp tục nói " Nghe nói, Vân Thừa Tướng còn muốn lấy nàng là phu nhân"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK