Đêm đã khuya, nên trong phòng yên tĩnh hơn mọi khi, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng lá khô bị gió thổi xào xạc bên ngoài cửa sổ.
Alpha dựa vào ghế sofa bằng da, vẻ mặt hòa nhã, vai lưng thẳng tắp vững chãi.
Khuy măng sét trên áo sơ mi đã được tháo ra, cổ tay áo của Phó Châu hơi mở, cánh tay thả lỏng đặt trên đầu gối.
Úc Linh ngồi cạnh đối phương, cúi đầu, dáng vẻ dè dặt giúp Alpha thay khuy măng sét mới.
Trong tư thế này, Phó Châu chỉ cần rũ mắt là có thể nhìn thấy đầu của Omega cúi sát vào người mình, đuôi tóc hơi ẩm ướt nhẹ nhàng đung đưa theo động tác.
Ngón tay cầm chiếc khuy măng sét bằng đá sapphire màu xanh đậm thon dài, trắng đến mức gần như phát sáng.
Bởi vì chưa từng dùng khuy măng sét, nên động tác của Úc Linh không thuần thục lắm.
Dù Phó Châu không thúc giục, thậm chí còn nhắc nhở khi cậu không biết cách cố định, nhưng Úc Linh vẫn không tránh khỏi căng thẳng, ngón tay hồng hào siết chặt đến mức trắng bệch.
Khoảng cách quá gần, đôi khi ngón tay cậu vô tình chạm vào lòng bàn tay của Phó Châu.
Alpha tràn đầy năng lượng, thể lực càng mạnh hơn, nhiệt độ cơ thể thường cao hơn Omega, Úc Linh chạm vào sẽ có cảm giác bị bỏng, rồi rất nhanh lại né tránh.
Lúc này, mùi hương cỏ cây nhạt nhòa và dịu dàng tỏa ra từ người Alpha lại có tác dụng an ủi.
Thời gian không kéo dài, hai bên khuy măng sét đều được thay xong xuôi.
Cổ tay áo màu trắng được khôi phục lại vẻ chỉnh tề, siết chặt trên cổ tay rắn chắc của Alpha, tôn lên vẻ lịch lãm nghiêm trang của phong cách doanh nhân.
Úc Linh ngẩng đầu, vẻ mặt như thể vừa hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, đôi mắt sáng ngời, tràn đầy cảm giác thành tựu.
"Rất hợp với tôi." Phó Châu nhìn kỹ, khen ngợi, "Em có mắt nhìn đấy."
Úc Linh bị khen đến mức ngượng ngùng, nhưng chưa kịp nói gì, thì lại ngáp một cái.
Thấy vậy, Alpha dường như bật cười.
"Xin lỗi, Phó tiên sinh." Úc Linh vội dụi dụi mắt xin lỗi.
Góc mắt Omega ửng hồng, phần da mỏng manh đó lại bị xoa thành màu hồng phấn, lông mày và mắt rũ xuống vì buồn ngủ.
Phó Châu cúi nhìn một lúc, đột nhiên thu chân lại, nghiêng người sang một bên.
"Đã khuya rồi," Hắn đứng dậy nói, "Nhanh về nghỉ ngơi đi."
Úc Linh quả thực rất buồn ngủ, cậu rất ít khi thức khuya đến giờ này.
"Vâng, ngài cũng nghỉ ngơi sớm nhé." Cậu tạm biệt Phó Châu, nhanh chóng rời đi.
...
Thông thường, một ngày Úc Linh ăn ba bữa rất đều đặn.
Sáng và tối đều ở trong biệt thự, ăn những món ăn mà dì Khương chuẩn bị theo thực đơn dinh dưỡng.
Trưa nếu ở lại trường học, thì có tài xế đặc biệt đưa cơm trưa đến, nếu có thời gian, cũng về nhà ăn.
Úc Linh không kén ăn, tay nghề của dì Khương cũng không tệ, nên cậu luôn ăn uống theo thói quen, Omega cũng chưa từng có ý kiến gì.
Nhưng kể từ khi Khang Hiểu Bạch đến trang viên chơi, Phó Châu đã hỏi ý kiến của chuyên gia dinh dưỡng, về lượng và tần suất đồ ăn nhẹ mà cơ thể Úc Linh có thể tiếp nhận.
Sau đó, trong phạm vi hợp lý, Phó Châu sẽ cho phép Úc Linh ăn một số món ăn vặt để thỏa mãn cơn thèm ăn.
Nhưng mà để đảm bảo vệ sinh, vẫn phải do đầu bếp của biệt thự làm.
Chớp mắt đã đến cuối tháng 11, thời tiết dần trở lạnh, Úc Linh đến biệt thự đã được ba tháng.
Trong ba tháng qua, cơ thể cậu đã được điều trị rất tốt.
Bệnh thiếu máu được cải thiện, khuôn mặt không còn luôn nhợt nhạt, da trắng mịn đầy sức sống, hai bên má cuối cùng cũng đầy đặn hơn một chút.
Không chỉ vậy, sau khi kiểm tra sức khỏe, so sánh cho thấy Úc Linh còn cao hơn một tí.
Điều này khiến Tần quản gia vô cùng vui mừng, lập tức quyết định tiếp tục nuôi dưỡng, cố gắng để Úc Linh sớm đạt được chiều cao 1m8.
Xác định rõ ràng sức đề kháng của Omega đã được nâng cao đáng kể, Phó Châu mới chịu thỉnh thoảng dẫn Úc Linh đi ra ngoài nếm thử một số món ăn đậm đà gia vị nhưng lại được giới trẻ ưa chuộng.
Hôm nay Phó Châu tan làm sớm, buổi chiều Úc Linh cũng tan học sớm, sau khi hỏi thăm, Úc Linh nói muốn ăn lẩu.
"Lẩu?" Alpha không mấy hứng thú với loại thức ăn này, nên nghe xong có chút ngạc nhiên.
Vẻ mặt Úc Linh ngoan ngoãn, thử dò xét gật đầu.
Lẩu rất phổ biến, mỗi nhà mỗi hộ đều có thể ăn được, nhưng cậu chưa từng ăn bao giờ.
Từ nhỏ Úc Linh đã xem quảng cáo trên TV, dù là ngày lễ, hay là gia đình hoặc bạn bè tụ họp, mọi người đều sẽ quây quần bên nồi lẩu.
Lúc đó cậu rất muốn ăn thử.
Phó Châu đồng ý.
Nhưng sau khi hỏi ý kiến chuyên gia dinh dưỡng, thì cho biết dạ dày của Úc Linh yếu, không thể ăn lẩu cay.
Lẩu cay mới chính là linh hồn của lẩu, nhưng Úc Linh lại không hề tỏ ra thất vọng, cậu vui vẻ suy nghĩ một lúc, cuối cùng chọn vị lẩu cà chua.
Phòng riêng yên tĩnh, chỉ có nồi lẩu trước mặt sôi sùng sục, bốc hơi nghi ngút.
Qua làn khói nóng bốc lên, Phó Châu vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Omega, đôi mắt chăm chú nhìn vào thức ăn.
Để tránh cho Úc Linh ăn không thoải mái, khi đồ ăn lên hết, Phó Châu liền bảo nhân viên phục vụ lui ra, nên người chăm sóc cậu bên cạnh lúc này lại là hắn.
Tay áo Alpha được xắn lên đến khuỷu tay, cầm đũa chung, động tác gắp thức ăn tự nhiên và thoải mái.
Cho nên Úc Linh vốn đang tập trung ăn, cũng không hề cảm thấy không đúng chỗ nào.
Úc Linh còn cảm thấy Phó Châu rất giỏi, dường như cái gì cũng biết, thậm chí biết mỗi món ăn cần nấu bao lâu.
"Phó tiên sinh," Omega khẽ mím môi, nhìn miếng thịt trong nồi lẩu hỏi nhỏ, "Cái này chín rồi ạ?"
Đũa chung vẫn luôn trong tay Phó Châu, Alpha nghiêm nghị nói: "Chờ thêm mười giây nữa."
Úc Linh liền ngoan ngoãn gật đầu, âm thầm đếm trong lòng.
Sau bữa ăn, nghe nói gần đó có một tiệm bánh rất được ưa chuộng, Phó Châu lại bảo người ta mua về một hộp.
Bánh được làm rất tinh xảo, theo phong cách Trung Quốc, nhưng lại phù hợp với thẩm mỹ thời đại, mỗi chiếc bánh đều tròn trịa đáng yêu.
"Hôm nay không được ăn," Hai người lên xe, Phó Châu nhắc nhở, "Em ăn no rồi, để ngày mai lại ăn."
Úc Linh ngoan ngoãn đóng hộp lại.
Nhưng cậu cảm thấy mình cũng không no đến mức không ăn nổi gì nữa, với lại chiếc bánh này chỉ bằng nửa nắm tay, rất nhỏ.
Chiều tối, vì không nhịn được mà ăn trộm một chiếc bánh, Úc Linh lề mề tìm đến Tần quản gia.
Cậu rất ngại, hối hận vì không nghe lời Phó Châu.
Bây giờ bụng cậu căng tức, Úc Linh vừa cảm thấy thực sự quá mất mặt, vừa sợ bị mắng, nên không dám tìm Phó Châu, chỉ dám tìm Tần quản gia.
Hy vọng Tần quản gia giúp cậu tìm vài viên thuốc tiêu hóa.
Biết lúc này Phó Châu đang xem tin tức ở phòng khách, nên Úc Linh nhân cơ hội này lén dẫn Tần quản gia vào bếp.
Omega khẽ cau mày, tai đỏ ửng, vẻ mặt khó xử.
Thấy vậy, Tần quản gia cũng căng thẳng, vội vàng phối hợp hỏi: "Tiểu Linh, sao lại đóng cửa thế? Có bí mật gì muốn nói với chú Tần à?"
Úc Linh cắn răng, thì thầm: "Chú Tần, hình như con bị đầy bụng rồi, chú có thể đừng để Phó tiên sinh..."
Chưa kịp nói hết hai chữ, Úc Linh đã nghe thấy Tần quản gia kinh ngạc nói: "Đầy bụng! Có sao không?"
Úc Linh hoảng hốt, liên tục lắc đầu, muốn Tần quản gia nhỏ tiếng chút, nhưng cậu hoàn toàn không kịp ngăn cản.
Tuy Tần quản gia đã hơn 60 tuổi, nhưng ông vẫn thường xuyên tập thể dục.
Hành động của ông rất nhanh nhẹn, trực tiếp kéo cửa bếp ra, chạy về phía phòng khách: "Phó tiên sinh, hôm nay ngài dẫn tiểu Linh đi ăn gì vậy? Sao lại bị đầy bụng thế?"
"..."
Úc Linh đứng ngây người, suýt nữa thì khóc.
Trong phòng khách, Phó Châu đáp lại vài tiếng, rồi cúp điện thoại gọi cho bác sĩ.
May là không phải lẩu cay, nên sẽ không gây kích thích nhiều cho dạ dày.
Bác sĩ nói là do trước đây lượng thức ăn của Úc Linh ít, bây giờ gặp được món ăn hợp khẩu vị, đột nhiên ăn nhiều lên, mà bánh lại khó tiêu, nên mới dẫn đến dạ dày không thích nghi.
Khuyên nên tạm thời không dùng thuốc, có thể nấu một ít canh giúp tiêu hóa, rồi theo dõi tình hình.
Tần quản gia nhận lệnh, vội vàng bảo người đi nấu canh táo tàu sơn trà.
Trong phòng khách nhỏ chỉ còn lại Úc Linh và Phó Châu.
Úc Linh ngồi ở góc ghế sofa, lưng thẳng tắp.
Giờ cậu không còn cảm thấy đầy bụng gì nữa, Phó Châu có đang giận cậu hay không rõ ràng là điều quan trọng hơn.
Không khí yên tĩnh một lúc lâu, Úc Linh ngồi im đó, sự hối hận và áy náy trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Chỉ vì cậu nhất thời tham ăn, lại gây ra nhiều phiền phức như vậy.
"Phó tiên sinh..." Cậu chỉ có thể chủ động xin lỗi, nhưng lời chưa dứt, lại thấy Phó Châu đặt điện thoại xuống, đứng dậy.
Alpha đi đến trước mặt, thấy Úc Linh căng thẳng toàn thân, khẽ nhíu mày: "Rất khó chịu à?"
Úc Linh nhanh chóng lắc đầu.
Nhận thấy giọng điệu của đối phương vẫn dịu dàng, Úc Linh vô cớ thấy cay mắt.
"Vẫn đi được không?" Phó Châu lại nhìn hỏi.
"Được ạ." Chưa kịp phản ứng tại sao đối phương lại hỏi như vậy, nhưng Úc Linh vẫn vội vàng đáp.
"Bác sĩ nói hoạt động nhẹ nhàng sẽ mau khỏi," Phó Châu nắm lấy cánh tay cậu, trực tiếp kéo người dậy khỏi ghế sofa, "Tôi đi dạo cùng em."
Hắn lại nói: "Lần này là lỗi tại tôi, nên đợi vài ngày nữa mới mua hộp bánh đó cho em mới phải."
Làm sao có thể trách Phó Châu được, Úc Linh càng thêm áy náy bất an.
"Phó tiên sinh..." Cậu cúi đầu đi theo sau Phó Châu, thì thầm cam đoan, "Sau này em nhất định sẽ nghe lời ngài."
Lời vừa dứt, người đi trước dường như cười khẽ một tiếng.
Họ đi dạo ngoài trời nửa tiếng, sau đó Úc Linh được gọi vào uống canh táo tàu sơn trà.
Chén canh tròn tròn, bên trong còn có táo đỏ và quýt, nước canh có vị chua ngọt thanh mát, Úc Linh ngồi bên bàn uống từng ngụm từng ngụm cẩn thận.
Cho đến khi đến giờ đi ngủ, xác định cậu không còn khó chịu gì nữa, Phó Châu mới cho cậu về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
...
Kể từ lần đầu tiên Khang Hiểu Bạch đến trang viên chơi, để có qua có lại, Úc Linh cũng thỉnh thoảng sẽ đến nhà Khang Hiểu Bạch chơi.
Anh trai của Khang Hiểu Bạch, Khang Tùng, là sinh viên năm ba khoa thể dục, mới khai giảng không lâu đã bắt đầu tập trung huấn luyện ở trường, rất ít khi về nhà, Úc Linh chưa từng gặp mặt.
Nhưng bố mẹ Khang Hiểu Bạch thường xuyên gặp Úc Linh.
Lúc đầu, bố và mẹ Khang biết Úc Linh chính là Omega sống trong biệt thự cũ của nhà họ Phó, họ đều lo lắng không biết nên cư xử với Úc Linh như thế nào.
Họ mở miệng là gọi Úc tiên sinh, khiến Úc Linh bồn chồn không yên, may mắn là Khang Hiểu Bạch kịp thời lên tiếng ngăn cản.
Sau đó, thời gian gặp mặt nhiều hơn, bố mẹ Khang phát hiện ra Úc Linh thật sự không khó gần.
Omega vốn đã đẹp trai ngoan ngoãn, tính cách lại rất nhút nhát, ít nói, càng quan tâm lại càng dễ ngại ngùng, cả người ngoan ngoãn vô cùng.
Cứ như vậy, bầu không khí dần dần trở nên thoải mái hơn.
Hôm nay, Úc Linh lần đầu tiên ở lại nhà Khang Hiểu Bạch ăn tối rồi mới rời đi.
Úc Linh và Khang Hiểu Bạch cùng đi ra khỏi cửa, tình cờ gặp Khang Tùng hiếm hoi về nhà một lần.
Vì rất ít khi gặp mặt, nên Úc Linh vẫn rất xa lạ với Khang Tùng, chỉ lễ phép chào hỏi.
Khang Tùng tính cách phóng khoáng, nhưng khi nhìn thấy Úc Linh thì lại trở nên dè dặt: "Em, chào em, em đến nhà anh chơi à."
Dù biết mối quan hệ giữa Úc Linh và Phó Châu không bình thường, nhưng anh là một Alpha tràn đầy sức sống, vẫn bị Omega xinh đẹp thu hút theo bản năng.
Khang Hiểu Bạch ngại anh trai mình mất mặt, trực tiếp che mặt mình lại.
Khang Tùng không biết nên thể hiện như thế nào, lúng túng một lúc, đưa món đồ trong tay ra: "Anh mua nhiều gà rán và trà sữa, em mang về ăn đi?"
Úc Linh lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn anh ạ."
"Dạ dày Tiểu Linh không tốt, không ăn được gà rán."
Khang Hiểu Bạch bất lực lên tiếng: "Hơn nữa, anh, đó không phải là em nhờ anh mang về giúp em à?"
Khang Tùng cứng người.
Bầu không khí tràn ngập sự ngượng ngùng.
Lúc này, xe của Phó Châu đến.
Chiếc xe màu đen bóng bẩy dừng lại trước mặt, mắt Úc Linh sáng lên, giơ tay vẫy về phía xe.
Cửa xe mở ra, Alpha phong thái điềm tĩnh và cao quý, ngồi ở vị trí bên trong.
Hắn khẽ cúi người, gọi tên Úc Linh.
Úc Linh rất nhanh đã lên xe.
Sau khi ngồi xuống, Khang Hiểu Bạch lại gần cửa sổ, trước tiên chào hỏi Phó tổng, rồi cười hì hì tạm biệt Úc Linh: "Tiểu Linh, bố tớ nấu ăn ngon đấy chứ? Lần sau cậu đến nhà tớ ăn cơm nhé."
Khang Tùng cũng muốn hưởng ứng, nhưng anh ta đứng phía sau, ánh mắt vừa rơi vào người Úc Linh, liền vô cớ cảm thấy một luồng khí lạnh đầy áp lực.
Hai Omega bạn thân chào tạm biệt xong, cửa sổ từ từ kéo lên.
Khang Tùng đột nhiên nhìn thấy Alpha ngồi bên trong đưa một tay ra, phủ lên bụng của Úc Linh.
Vì ánh sáng trong xe mờ tối, nên từ góc nhìn bên ngoài hoàn toàn không nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông.
Chỉ có thể nhìn thấy bàn tay đó khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài.
Bàn tay to nhẹ nhàng xoa bóp bụng của Omega, động tác thân mật và mập mờ, mang theo sự chiếm hữu rõ ràng.
Khang Tùng ngẩn người, đột nhiên hiểu ra nguồn gốc của luồng khí lạnh áp lực lúc nãy, kinh hãi vội vàng dời tầm mắt, không dám nhìn thêm một lần nào nữa.
Chiếc xe rất nhanh rời đi.
Trong xe kín mít, Úc Linh đột nhiên bị người ta chạm vào bụng, cũng giật mình.
Cậu như một con vật nhỏ bị người ta ấn vào chỗ yếu hại, toàn thân đều cứng đờ.
Huống chi lòng bàn tay của đối phương còn xoay tròn xoa bóp hai lần, dù cách một chiếc áo len mềm mại, nhưng nhiệt độ nóng bỏng vẫn mơ hồ truyền đến da thịt.
Điều này càng khiến bụng Úc Linh căng cứng, cậu dựa vào lưng ghế, không dám nhúc nhích.
Nhưng mà dù căng cứng, bụng Omega vốn đã gầy yếu vẫn rất mềm mại.
"Phó, Phó tiên sinh?" Trong xe tối om, Omega nghi hoặc lên tiếng.
Chỉ vài giây, Phó Châu thu tay lại một cách tự nhiên.
"Nghe Khang Hiểu Bạch nói, bố cậu ta nấu ăn rất ngon," Alpha nhìn Úc Linh nói, "Tôi sợ em lại bị đầy bụng."