Bây giờ cuối cùng đã có cơ hội giúp lại Phó Châu, Úc Linh thực sự rất sẵn lòng.
Cậu gần như ngay lập tức muốn đồng ý.
Nhưng nhanh chóng nhận ra điều gì đó.
Omega mở miệng, cuối cùng nhíu mày nhẹ, quay đầu sang và nói rất khẽ: "Nhưng pheromone của em rất khó ngửi ạ."
Sắc mặt của Phó Châu thay đổi đôi chút, đối với vấn đề này, hắn lấy ra thái độ nghiêm túc nhất của mình.
"Úc Linh, ngồi qua đây." Bàn làm việc trong thư phòng rất lớn, bên cạnh còn có một chiếc ghế dựa, Phó Châu kéo ghế qua đặt ở phía bên kia bàn.
Úc Linh đi chậm rãi qua ngồi xuống.
Khoảng cách giữa hai người gần hơn, thuận tiện cho việc trò chuyện.
"Là em tự nghĩ như vậy," Alpha hỏi nhẹ nhàng, "Hay là có người đã nói vậy?"
Nhắc đến pheromone khiến Úc Linh cảm thấy rất tự ti, rõ ràng là Omega trở nên căng thẳng hơn.
Cậu cúi đầu, nhíu mày thật chặt: "Nhiều người đều nói vậy cả."
Phó Châu vẫn luôn ôn hòa.
Hắn khẽ ngồi thẳng người, dùng thái độ nghiêm túc phân tích cho Úc Linh.
"Beta không ngửi được pheromone, những người nói vậy chỉ có thể là Omega hoặc Alpha," Hắn nhìn Úc Linh, chậm rãi nói, "Pheromone giữa Omega với Omega thường có sự bài xích lẫn nhau, dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc chủ quan, ví dụ như em ghét một Omega nào đó, tự nhiên cũng sẽ ghét mùi pheromone của người đó."
"Nếu là Alpha, chỉ có thể chứng minh độ tương hợp giữa hai người quá thấp, không phù hợp với nhau." Trong mắt Phó Châu có ý cười nhẹ, "Nếu em ngửi thấy pheromone của họ, có khi em cũng thấy chẳng ra làm sao cả."
Tâm trạng vốn căng thẳng của Úc Linh, dần dần bị chuyển hướng dưới lời giải thích của Phó Châu.
Cậu không tự chủ mà ngẩng đầu, nhìn đối phương.
"Pheromone vốn là thứ rất kỳ diệu, nó biểu đạt cảm xúc, yêu ghét, mong muốn," Phó Châu nói, "Ý của tôi là, những lời nói từ những người vốn đã có ác ý không thể quyết định được điều gì cả."
Nhìn thẳng vào mắt cậu, Alpha bình tĩnh nói: "Khách quan mà nói, tôi không nghĩ pheromone của em khó ngửi."
Điều đó có nghĩa là hắn thấy dễ chịu.
Một Alpha nói pheromone của một Omega dễ chịu, đặt trong trường hợp khác sẽ nghe giống như đang tán tỉnh.
Nhưng lúc này, không có bất kỳ sự mập mờ nào.
Lông mi Úc Linh khẽ run, tầm mắt của cậu và Phó Châu chạm nhau, nhất thời quên cả việc dời đi.
Chưa từng có ai nói với cậu những điều này.
Hơn nữa, dù có đổi thành người khác, hay khi Úc Linh chưa đủ tin tưởng Phó Châu, nếu đối phương nói với cậu những lời này, Úc Linh cũng không dám thật sự tin tưởng.
Nhưng bây giờ cậu đã hoàn toàn tin tưởng Phó Châu.
Mỗi một chữ hắn nói ra, Úc Linh vô thức xem như là chân lý.
Vì vậy, lời Phó Châu nói như thể mở ra một vết cắt trong sự tự ti lâu dài của cậu, khiến cậu đột nhiên cảm thấy có thể thở được.
"Phó tiên sinh," Úc Linh nhìn Phó Châu bằng ánh mắt mềm mại hơn, cậu lẩm bẩm, "Cảm ơn ngài đã nói những điều này với em ạ."
"Bản thân em không hề thua kém ai cả." Phó Châu nghiêm túc nói.
Sau khi chủ đề này kết thúc, hai người uống trà an thần và nghỉ ngơi một lúc, đồng thời bàn bạc cách Úc Linh cung cấp pheromone giúp Phó Châu.
"Chỉ cần trong kỳ mẫn cảm, ở gần tôi, đảm bảo để tôi có thể ngửi thấy pheromone của em là được."
Phó Châu nói với giọng điệu hiền hòa: "Ban đêm tôi có triệu chứng mất ngủ, có lẽ sẽ cần em cung cấp một số vật dụng đã qua sử dụng."
Hai yêu cầu này nhẹ nhàng hơn nhiều so với những gì Úc Linh tưởng tượng.
Vì ảnh hưởng của việc chuẩn bị làm liệu pháp trấn an cho Phó Khai, trong lòng cậu thậm chí còn nghĩ đến việc tiếp xúc thân mật.
Kỳ thi cuối kỳ đang đến gần, các lớp học của Úc Linh cũng ít hơn nhiều, phần lớn thời gian cậu dành để tự ôn thi.
Cho nên mấy ngày gần đây cậu luôn ở bên Phó Châu, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Còn về việc cung cấp đồ dùng đã qua sử dụng, Úc Linh cũng không nghĩ sâu xa, chỉ cho rằng đó cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Cậu rất nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Phó Châu lại nhắc nhở thêm một điều: "Ngoài ra, mấy ngày tới tôi phải đi công ty, em cũng có thể đi cùng tôi được không?"
Úc Linh chưa từng đến tập đoàn Phó thị, đối với việc đến một nơi xa lạ, cậu có chút lo ngại.
"Công ty... nhiều người lắm phải không ạ?"
Phó Châu cười nhẹ: "Bình thường trong văn phòng của tôi không có ai cả."
Lúc này Úc Linh mới an tâm: "Vâng ạ."
Cậu sợ Phó Châu nghĩ mình đang miễn cưỡng, vội vàng mở to mắt hứa hẹn: "Em sẽ cố gắng giúp ngài tốt nhất có thể."
...
Sau khi bàn bạc xong, hai người quyết định bắt đầu từ chiều hôm đó.
Trước tiên phải thử xem liệu pheromone của Úc Linh có thể giúp giảm bớt sự khó chịu của Phó Châu hay không.
Vì Phó Châu cần ngửi được mùi của pheromone, nên dù Úc Linh không cần cố tình giải phóng pheromone, ít nhất cậu cũng không thể tiếp tục sử dụng miếng dán ngăn mùi nữa.
Lúc nãy đồng ý, Úc Linh còn cảm thấy rất nhẹ nhàng, nhưng bây giờ khi phải tháo miếng dán ngay trước mặt Phó Châu, cậu lập tức trở nên căng thẳng.
Nhưng, cậu cố không để lộ sự lo lắng, chỉ là có động tác hơi cứng nhắc.
Trong không gian trống trải ấm áp, Úc Linh ngồi trên ghế sofa, cúi đầu.
Vì miếng dán phải thay mỗi ngày, nên động tác tháo dán của cậu rất thuần thục.
Miếng vải nhỏ nhấc lên, để lộ tuyến thể Omega hơi đỏ ửng của cậu ra ngoài.
Nhờ kiên trì bôi thuốc và dùng dưỡng chất, tuyến thể của Úc Linh không còn dễ dị ứng như trước, đã cải thiện rất nhiều.
Hương thơm nhè nhẹ của hoa hồng nhanh chóng lan tỏa trong không khí.
Thậm chí do căng thẳng, cậu còn vô tình để lộ ra một chút mùi hương đậm hơn, cậu vội vàng nín thở để kiểm soát lại.
Omega ngồi thẳng lưng, khẽ ngẩng đầu hỏi: "Phó tiên sinh, thế này có được không ạ?"
Phó Châu đứng ngay bên cạnh ghế sofa.
Không biết từ khi nào mà ánh mắt của hắn đã trở nên sâu thẳm, mang theo chút cảm xúc nóng bỏng, chỉ là Úc Linh quá lo lắng nên không nhận ra.
Ánh mắt hắn di chuyển từ tuyến thể non mềm của Omega sang miếng dán trong tay Úc Linh.
Miếng dán nhỏ nhắn nằm gọn trong tay cậu, chỉ là một miếng vải mỏng hình tròn, rất nhỏ, trên đó in những họa tiết hoạt hình đơn giản.
Miếng dán khi chưa sử dụng thường là màu trơn, sau khi sử dụng, họa tiết sẽ dần hiện ra, giúp người dùng dễ nhận biết.
Miếng dán trong tay Úc Linh hiện rõ họa tiết, như thể đã ngấm đầy tinh chất hoa hồng, khiến người ta nghi ngờ nếu bóp nhẹ sẽ chảy ra nước.
"Được rồi." Phó Châu khẽ nói, hắn giơ tay ra: "Đưa đây, tôi sẽ giúp em vứt nó."
Ý hắn là miếng dán trong tay Úc Linh.
Cậu theo bản năng cảnh giác.
Miếng dán này vẫn quá riêng tư.
Cậu muốn từ chối, định nói mình tự đi vứt cũng được, nhưng chưa kịp nói ra, cả người đã bị một làn hương cỏ cây mạnh mẽ bao bọc chặt chẽ.
Pheromone của Alpha bẩm sinh có khả năng áp chế Omega.
Trong khoảnh khắc đó, cảm giác bức bách mạnh mẽ và đầy tính tấn công khiến Úc Linh cảm nhận được nguy hiểm, cậu như một con thú nhỏ phản ứng lại với kích thích, lập tức căng cứng người.
Vì trước giờ chưa từng bị Phó Châu đối xử thế này, đầu óc Omega nhất thời trống rỗng.
Âm thanh mơ hồ vang lên trong tai, là tiềm thức đang mách bảo cậu đừng từ chối Alpha đang trong kỳ mẫn cảm này.
Khi cậu nhận thức lại, Úc Linh đã ngoan ngoãn đưa miếng dán ra.
"Làm phiền ngài rồi." Omega nhíu nhẹ đôi mày, giọng nói khẽ khàng.
"Không có gì." Phó Châu nhận lấy, pheromone mạnh mẽ vừa rồi cũng nhanh chóng tan biến.
Úc Linh ngẩng đầu nhìn biểu cảm của hắn, Alpha vẫn bình tĩnh như thường, khiến cậu nhanh chóng cho rằng cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác.
Cậu cảm thấy cả người nóng lên, vội cúi đầu uống trà để tỉnh táo lại.
Phó Châu vòng qua bàn, trở lại chỗ ngồi của mình.
Khi bàn tay Alpha mở ra, miếng dán ngăn mùi đã bị mồ hôi nóng hổi trên lòng bàn tay hắn thấm ướt, mùi cỏ cây nồng đậm cũng nhanh chóng bị hấp thụ vào.
Hai loại pheromone tương hợp đan xen với nhau.
Phó Châu không để lộ cảm xúc, lặng lẽ kéo ngăn kéo ra, đặt miếng vải nhỏ đó vào nơi sâu nhất.
Sau đó, cả hai tiếp tục làm việc riêng của mình trong phòng làm việc.
Phó Châu tiếp tục công việc, còn Úc Linh thì mang tài liệu và sách vở cần ôn tập đến, ngồi xuống bàn học.
Vì mặt bàn đủ rộng nên khoảng cách giữa họ không quá gần, và sẽ không gây ảnh hưởng đến đối phương.
Ban đầu, Úc Linh còn có chút không quen.
Cậu đã quen với việc dùng miếng dán ngăn mùi, chưa bao giờ luyện tập cách kiểm soát pheromone một cách thuần thục, vì vậy cậu lo lắng có thể mình sẽ vô tình giải phóng thêm pheromone mà không tự biết.
Nhưng môi trường trong phòng làm việc rất dễ khiến người ta tĩnh tâm.
Hơn nữa, sự bình tĩnh của Phó Châu và thái độ chuyên chú làm việc của hắn cũng ảnh hưởng đến Úc Linh, khiến cậu ngày càng tập trung học hành, không còn để ý đến những thứ khác nữa.
Cả hai đã có một buổi chiều khá tốt đẹp, cho đến khi Tần quản gia gõ cửa thông báo rằng bữa tối đã chuẩn bị xong.
Úc Linh đã ôn tập được khá nhiều nội dung trong suốt buổi chiều, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn, khi đặt bút xuống, cậu không nhịn được mà len lén duỗi thẳng chân ở dưới bàn, khẽ vươn vai một cái.
Nhớ ra điều gì đó, cậu vội nhìn về phía Phó Châu.
Alpha đã tháo kính ra, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, không nhìn ra trạng thái hiện tại ra sao.
"Phó tiên sinh," Úc Linh không nhịn được mà cất tiếng, giọng nói mang theo chút kỳ vọng, "Ngài cảm thấy thế nào rồi? Em có giúp được gì không ạ?"
Ánh mắt Phó Châu dịu dàng: "Chiều nay tình trạng rất tốt."
"Sự giúp đỡ của em rất lớn."
Cả hai một trước một sau bước ra khỏi phòng làm việc, Phó Châu nói lời cảm ơn, khiến Úc Linh đỏ mặt, có chút ngại ngùng.
Cậu luôn nghĩ mình rất vô dụng, lúc nào cũng cần Phó Châu chăm sóc, bây giờ lại trở thành người chăm sóc cho người khác, cảm giác trong lòng rất lạ lẫm.
Trong bữa tối, Úc Linh thậm chí không nhịn được mà kể về chuyện vui này cho Tần quản gia.
Thế nhưng khi nghe xong, Tần quản gia lại sững người, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Phó Châu.
Tâm tư của Phó Châu đối với Úc Linh, ngoài Úc Linh ra, những người khác trong trang viên đều biết rõ.
Là người hiểu rõ Phó Châu nhất, lại ở cạnh hai người từ lâu, Tần quản gia càng nhìn càng thấu hơn.
Từ lâu Phó Châu đối với Úc Linh đã không còn đơn giản là sự hứng thú ban đầu nữa.
Sự chiếm hữu và ham muốn kiểm soát của hắn đối với Úc Linh đã vượt xa mức độ bình thường mà một Alpha dành cho bạn đời của mình.
Chỉ cần Úc Linh dính phải mùi của Alpha khác, hay bị Alpha khác nhìn nhiều hơn một chút, Phó Châu cũng sẽ cảm thấy không hài lòng.
Sự chiếm hữu của Alpha đối với Omega tỷ lệ thuận với nhu cầu tình cảm.
Phản ứng của hắn thường ngày đã mãnh liệt như vậy, giờ lại trong kỳ mẫn cảm mà còn để Úc Linh ở bên cạnh...
Tần quản gia không khỏi cau mày, có phần lo lắng trong thời gian này, Phó Châu có thể làm ra điều gì mất kiểm soát, khiến Úc Linh sợ hãi.
Thế nhưng, Omega trước mặt rõ ràng không hề biết những điều này, cậu còn đang vui vẻ thấp giọng chia sẻ với Tần quản gia.
"Phó tiên sinh nói cháu ở bên cạnh giúp ích rất nhiều, hiệu suất làm việc của ngài ấy cũng tăng lên."
Nghe đến đây, khóe miệng của Tần quản gia giật giật.
Dù sao ông cũng chưa từng nghe nói một Alpha đang trong kỳ mẫn cảm, lại có thể tăng hiệu suất làm việc khi có một Omega mà hắn thích ở bên cạnh, chỉ ngửi pheromone mà không được đụng vào.
Một luồng áp lực lạnh lẽo bất chợt ập đến, là khi Phó Châu đi tới, ngẩng đầu nhìn ông một cái.
Alpha trong kỳ mẫn cảm thường có cảm xúc không ổn định, dễ thay đổi thất thường, nên Tần quản gia không dám chọc giận.
Ông vội vàng mỉm cười khen ngợi Úc Linh vài câu, dỗ cậu ngồi xuống ăn cơm.
***
Trước khi đi ngủ, Úc Linh phải đưa cho Phó Châu một món đồ mà cậu đã sử dụng gần đây, tốt nhất là thứ gì đó tiếp xúc trực tiếp với cơ thể.
Buổi chiều không suy nghĩ nhiều, nhưng giờ đây, đứng trong phòng ngủ của mình, Úc Linh bắt đầu bối rối.
Cậu không biết nên đưa thứ gì mới phù hợp.
Nếu món đồ quá riêng tư, Úc Linh sẽ cảm thấy khó xử. Nhưng nếu đó là món đồ ít sử dụng, cậu lại lo lượng pheromone còn sót lại trên đó sẽ quá ít, không có tác dụng gì.
Sau một hồi lựa chọn trong phòng, cuối cùng Úc Linh cầm một bộ đồ ngủ, chậm rãi mở cửa.
Phó Châu đang đứng chờ bên ngoài.
Hắn đã tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ màu tối với cổ áo rộng.
Có lẽ do đang trong giai đoạn nhạy cảm, cơ thể Alpha tỏa ra một loại khí chất lười biếng khó tả.
Khi nhìn thấy món đồ mà Úc Linh đưa, Phó Châu khẽ nheo mắt.
Đó là một bộ đồ ngủ trông rất mềm mại, chất liệu vải hơi dày, dễ dàng khiến người ta hình dung ra dáng vẻ Omega khi mặc lên.
Phó Châu nhận lấy, bộ đồ nhẹ hơn hắn tưởng, mềm mại rơi xuống lòng bàn tay.
Dường như không thể kìm lại, các ngón tay Alpha bóp nhẹ lên chất vải, chậm rãi vuốt qua vuốt lại.
"Mặc rồi sao?" Hắn hỏi, giọng nói trầm khàn một cách lạ thường.
Bị hỏi như vậy, Úc Linh lập tức cảm thấy khó trả lời, cậu hạ giọng: "Là mới, chỉ thử mặc một lát vào tối qua thôi ạ."
"Vì hơi dày nên em tạm để đó."
Thực ra cậu muốn đưa một chiếc áo khoác hay cái chăn nào khác, nhưng vì người hầu trong trang viên quá cẩn thận, đồ của cậu vừa thay ra liền được giặt sạch sẽ ngay. Khi trả lại, trên đó chẳng còn chút mùi pheromone nào nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Úc Linh chọn bộ đồ này.
"... Ngài để nó quanh giường, chắc là sẽ có tác dụng."
"Được." Phó Châu cúi đầu, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn rồi cầm bộ đồ ngủ rời đi.
Đêm đó, Úc Linh ngủ không yên.
Cậu luôn nghĩ tới việc sáng hôm sau phải đến lấy lại bộ đồ ngủ của mình.
Sáng sớm, Úc Linh dậy sớm hơn bình thường, nghe thấy tiếng động bên dưới liền nhanh chóng rửa mặt và xuống lầu.
Phó Châu đã dậy, đang ngồi trước bàn ăn sáng xem tin tức, đợi cậu tới ăn cùng.
Alpha mặc áo sơ mi chỉnh tề, rõ ràng là ăn xong sẽ đi làm ngay.
Ngày thứ hai của kỳ mẫn cảm là lúc mọi biểu hiện đạt đến đỉnh điểm, nhưng có lẽ do vừa dùng thuốc ức chế, Phó Châu vẫn không để lộ dấu hiệu khác thường nào.
Úc Linh quan sát hắn một lát, rồi khẽ lên tiếng: "Phó tiên sinh, tối qua ngài ngủ có ngon không?"
Phó Châu ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng: "Rất ngon, còn em thì sao?"
"Em cũng vậy." Úc Linh mỉm cười, "Bộ đồ ngủ kia ngài dùng xong rồi, em có thể lấy lại được không?"
Lời vừa dứt, Alpha ngồi trước mặt đột nhiên khựng lại, cơ thể cứng đờ trong khoảnh khắc.
Phó Châu nhanh chóng hạ mắt, uống một ngụm cà phê: "Tôi đã bảo người mang đi giặt rồi, họ sẽ trả lại vào phòng cho em sau."
Úc Linh thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: "Em biết rồi ạ."
Nói xong, cậu vội vàng lên lầu thay đồ.
Chờ Omega lên lầu, tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, Phó Châu mới nhíu mày, gọi Tần quản gia.
Tần quản gia đứng không xa, liền bước tới ngay.
"Đi mua cho em ấy một bộ mới," Phó Châu tựa lưng vào ghế, khuôn mặt lộ ra vẻ lo âu hiếm thấy, "Phải giống y hệt."
Tần quản gia tỏ vẻ khó hiểu, không dám hỏi tại sao.
Ông chỉ giữ nguyên giọng điệu bình tĩnh, hỏi: "Tiên sinh... là bộ nào?"
"......"
Phó Châu bất giác nhắm mắt.
Alpha nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng trầm giọng đáp: "Dòng thu đông, màu trắng, có hình con gấu vàng."