Là người hầu gõ cửa nhắc nhở cậu đã đến giờ ăn sáng, cậu mới chậm chạp bước ra khỏi phòng ngủ.
Trạng thái của Omega không được tốt lắm, quầng thâm mờ xuất hiện dưới mắt, lời nói cũng ít hơn mọi khi.
Khi đến phòng ăn, Tần quản gia không nhắc đến việc tối qua cậu không uống sữa mà đã về phòng, chỉ nhẹ nhàng nói trong lúc sắp xếp đồ dùng ăn uống cho cậu: "Nơi này cách công ty hơi xa, sáng nay Phó tiên sinh có cuộc họp khẩn cấp, vì vậy tối qua ngài ấy chỉ ngồi một lúc rồi rời đi rồi."
Sau khi nghe xong, biết rằng tạm thời không cần phải gặp Phó Châu, Úc Linh rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm không ít.
Cậu khẽ đáp lại một tiếng, rồi bắt đầu ăn sáng một cách lơ đễnh.
Sau bữa ăn, Tần quản gia dường như nhớ ra điều gì đó, ông nhanh chóng ra ngoài lấy một thứ rồi quay lại, đặt trước mặt Úc Linh.
Đó là một hộp thuốc mỡ, Úc Linh nhìn qua bao bì, dường như là để chăm sóc tuyến thể.
Cậu có chút bối rối.
"Phó tiên sinh đã dặn người lấy về, bảo cậu sử dụng theo hướng dẫn," Tần quản gia cười nói.
Lúc này Úc Linh mới hiểu ra.
Nhớ lại chuyện tối qua, mặt cậu không khỏi hiện lên vẻ lúng túng, nhưng cậu vẫn cầm lấy hộp thuốc mỡ.
...
Sau khi mang mèo nhỏ về trang viên, xác định được bản thân có thể trở thành chủ nhân của nó, cậu mới đặt tên mới cho mèo con.
Mèo nhỏ tên là "Tú Cầu", bởi vì lần đầu tiên Úc Linh gặp nó, là sau một bụi hoa cẩm tú cầu.
Tú Cầu là một chú mèo con đực, đến nay đã được bảy tháng tuổi, gần đây có chút thích cắn người, lại thường kêu gào không ngừng, nên bác sĩ thú y đề nghị có thể sắp xếp phẫu thuật triệt sản.
Vào ngày phẫu thuật, Tú Cầu được đặt vào trong lồng vận chuyển.
Ban đầu chỉ có Úc Linh và bác sĩ thú y cùng đi đến bệnh viện, nhưng trước khi khởi hành, vừa mở cửa xe ra, Úc Linh lại nhìn thấy Phó Châu, người đã không xuất hiện liên tiếp vài ngày nay.
Khi hai người đối diện nhau, Úc Linh rất ngạc nhiên, ánh mắt cậu không nhịn được mà trốn tránh.
Phó Châu ngồi ở phía trong, hơi hơi cúi người nhìn cậu, giải thích: "Hôm nay tôi tình cờ có ngày nghỉ, cậu có phiền nếu tôi đi cùng không?"
Úc Linh lập tức lắc đầu.
Cậu có chút lúng túng bước lên xe.
Ca phẫu thuật triệt sản diễn ra rất thuận lợi.
Úc Linh trao đổi rất nhiều với bác sĩ thú y và bác sĩ phẫu thuật, trước khi gây mê cậu luôn ở bên cạnh Tú Cầu, để mèo con quen với môi trường bệnh viện, tránh việc nó quá căng thẳng.
Sau khi tiêm thuốc mê, Tú Cầu vẫn không ngừng nhìn chằm chằm không cho cậu rời đi, Úc Linh chỉ ngồi im bên cạnh, lặng lẽ chờ đợi, cho đến khi mèo con từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong suốt quá trình này, Phó Châu vẫn ngồi bên cạnh, trên mặt hắn không hề có chút mất kiên nhẫn nào.
Úc Linh không nhịn được quay lại nhìn hắn một cái, lại một lần nữa cảm nhận được rằng Phó Châu thật sự rất thích mèo.
Trong ấn tượng của cậu, Phó Châu luôn đặc biệt bận rộn, dường như lúc nào cũng phải giải quyết những công việc rất quan trọng.
Bây giờ khó khăn lắm mới có một ngày để nghỉ ngơi, thế mà lại dùng toàn bộ thời gian cho mèo con.
Trong lúc chờ đợi ca phẫu thuật, hai người cùng đến khu vực nghỉ ngơi.
Không gian rất yên tĩnh, Úc Linh lại không biết phải bắt chuyện thế nào, chỉ có thể nhìn đồng hồ treo tường liên tục, mong thời gian trôi qua nhanh hơn.
Đại khái khoảng mười phút trôi qua, khi xung quanh hai người không còn ai khác, Phó Châu bất ngờ lên tiếng.
"Thuốc mỡ kia có tác dụng không?" Alpha chậm rãi hỏi.
Úc Linh thoáng ngẩn người, chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.
Vì tuyến thể là vấn đề khá riêng tư, nên giọng của Phó Châu được hạ thấp, nghe càng ấm áp hơn ngày thường một chút.
"Hôm đó tôi để ý thấy tuyến thể của cậu có hơi đỏ." Hắn giải thích ngắn gọn nhất có thể, "Tuyến thể của Omega rất mỏng manh, nên tôi có chút lo lắng."
Nhận ra hắn đang nhắc đến chuyện đêm đó, Úc Linh nhanh chóng cảm thấy không thoải mái.
Cậu cố tỏ ra bình tĩnh, quay mặt đi, gật đầu đáp: "Rất hiệu quả ạ."
Tuyến thể của Úc Linh dễ bị đỏ và dị ứng, chủ yếu là do trong giai đoạn phát triển, cậu từng sử dụng miếng dán chặn mùi rẻ tiền, lại còn hết hạn, việc thường xuyên dùng thuốc giảm đau kém chất lượng cũng gây ra ảnh hưởng nhất định.
Đến tận bây giờ, chỗ đó vẫn thường xuyên bị ngứa và đau khi có chút kích thích.
Úc Linh đã quen với điều này, chưa bao giờ nghĩ rằng có thể chữa trị được.
Nhưng mấy ngày gần đây, cậu đã bôi thuốc mỡ mà Phó Châu đưa theo đúng hướng dẫn, thật sự có chút tác dụng.
Ít nhất, sau khi dán miếng ngăn cách cả ngày, tuyến thể cũng không cảm thấy khó chịu rõ ràng nữa.
Nghĩ đến đây, Úc Linh lại lén hít sâu một hơi, nhìn về phía Phó Châu, dùng giọng điệu trang trọng nói một câu: "Cảm ơn ngài đã quan tâm, Phó tiên sinh."
Phó Châu mỉm cười: "Không cần khách sáo."
Nói xong, hắn chủ động quay đi, không còn nhìn Úc Linh nữa.
Mà Úc Linh ở bên cạnh thì ngồi thẳng người, các khớp ngón tay đang nắm chặt dần dần thả lỏng, tâm trạng của cậu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Thì ra tối đó, Phó tiên sinh không phải chê bai pheromone của cậu khó ngửi, mà là lo lắng cho cậu.
Khi nhận ra mình đã hiểu lầm đối phương bấy lâu nay, Úc Linh không khỏi cảm thấy xấu hổ, gương mặt vì thế cũng hơi nóng lên.
Cậu âm thầm nghiêng mặt sang một bên, mừng thầm vì Phó Châu không còn chú ý đến mình nữa.
...
Sau vài giờ làm phẫu thuật triệt sản, rõ ràng là tinh thần của Tú Cầu không được tốt lắm, nhưng lại trở nên cực kỳ dính người.
Trở về trang viên, vì không yên tâm nên Úc Linh ở lại trong phòng thú cưng rất lâu, chỉ khi sắp tới bữa cơm tối cậu mới vội vã trở lại phòng khách.
Trên người cậu dính không ít lông mèo, vì thế cậu lập tức thay quần áo và tắm rửa.
Khi xuống lầu, vẫn không thấy bóng dáng Phó Châu, Úc Linh liền nghĩ đối phương đã rời đi rồi.
Bữa tối còn chưa chuẩn bị xong, cậu ghé vào bếp, chào hỏi dì Khương đang bận rộn, có chút muốn giúp đỡ.
Nhưng chỉ vài phút sau, trong tay Úc Linh đã bị nhét một cốc nước trái cây tươi, rồi dì Khương đẩy cậu ra khỏi phòng bếp.
Cuối cùng, Úc Linh cầm cốc nước trái cây vào phòng khách nhỏ để thư giãn.
Cậu thường ngồi ở góc ghế sofa, ban đầu chỉ là ngẩn người, nhưng có lẽ do hôm nay đã bận rộn cả ngày, lại luôn lo lắng cho tình trạng của Tú Cầu, bây giờ được thả lỏng nên cậu cảm thấy có chút mệt mỏi.
Mí mắt ngày càng nặng, Úc Linh đắp chiếc chăn đặt bên cạnh sofa lên người, rồi không biết từ lúc nào lại ngủ quên mất.
Trong cơn mơ mơ màng màng, cậu nhận ra hôm nay chăn có mùi hơi khác, như là đã thay nước giặt mới, hoặc dùng huân hương mới.
Đó là một mùi hương nhẹ nhàng của cây cỏ, cứ vương vấn nơi đầu mũi, có tác dụng an thần rất tốt.
Úc Linh ngủ mơ ngửi thấy hương thơm này, cậu mơ hồ cảm thấy mình đang ở trong một khu rừng yên tĩnh và ẩm ướt.
Cậu không nhịn được mà chôn mặt vào chăn, ngủ càng say hơn.
Úc Linh không biết mình đã ngủ bao lâu.
Khi tỉnh dậy, cậu đã lỡ bữa tối, nhưng Tần quản gia và dì Khương đều không gọi cậu.
Úc Linh vội vàng ngồi dậy từ sofa, cậu nhìn thấy Phó Châu đang dựa vào sofa bên kia xem tài liệu.
Bỗng dưng bên cạnh có thêm một người, Úc Linh suýt thì bị dọa cho giật mình, cậu lập tức tỉnh táo hơn hẳn.
Bộ dáng bây giờ của Phó Châu không quá giống với mọi khi.
Alpha thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, trên mũi đeo một cặp kính, dáng vẻ thư giãn.
Nhận ra Úc Linh đã tỉnh, hắn bỏ kính ra rồi nhìn qua, gương mặt vốn không có nhiều biểu cảm bỗng trở nên dịu dàng hơn: "Dậy rồi sao."
Úc Linh ngượng ngùng đứng dậy, ậm ừ đáp lại.
Ánh mắt của Phó Châu dừng lại trên người Úc Linh.
Omega vừa tỉnh dậy, tóc có phần rối, má ửng đỏ, cả người nhìn có vẻ mềm mại hơn bình thường.
Nhưng mà chẳng mấy chốc, cứ như là không thể kiềm chế được, ánh mắt của hắn lại tập trung vào chiếc chăn mà Úc Linh đã dùng.
Úc Linh như thường lệ, tự giác quay lưng lại, gấp gọn chiếc chăn.
Thực ra, trước khi Úc Linh từ phòng thú cưng trở về, Phó Châu đã ngồi đây xử lý tài liệu.
Chiếc chăn đó là hắn dùng để đắp lên chân.
Không khéo là, khi Úc Linh trở về, Phó Châu vừa vặn đi một chuyến đến thư phòng, nên mới khiến đối phương hiểu lầm rằng hắn không có ở đây.
Alpha nhìn bóng dáng Úc Linh cúi xuống sắp xếp chiếc chăn, bất chợt cảm thấy khá tò mò.
Nếu hắn nói với đối phương rằng chiếc chăn đó thật ra là hắn đã dùng qua, không biết Omega sẽ phản ứng ra sao.
Chắc chắn sẽ lại bị dọa cho sợ hãi không nhẹ.
Phó Châu thầm nghĩ trong lòng, mặt không biểu cảm.
Tần quản gia nghe thấy tiếng nói chuyện, lúc này đi tới.
Úc Linh thấy ông, lập tức lên tiếng xin lỗi, nói mình vô tình ngủ quên mất.
Tần quản gia mỉm cười: "Không sao đâu, nhanh đi rửa mặt chuẩn bị ăn cơm nhé."
Ông liếc nhìn Phó Châu, lại bổ sung: "Tối nay Phó tiên sinh sẽ ở lại, các cậu có thể cùng nhau dùng bữa tối."
Úc Linh lại liếc nhìn Phó Châu, thấp giọng chào hỏi, rồi nhanh chóng chạy đi rửa mặt để tỉnh táo lại.
Khi Úc Linh và Tần quản gia đều rời khỏi phòng nghỉ, có người hầu đến thu dọn chiếc chăn đã dùng, chuẩn bị mang đi vệ sinh khử trùng.
Phó Châu đã đứng dậy, hắn mở miệng khi người hầu sắp lấy đi: "Để tôi."
Người hầu lập tức đưa chiếc chăn cho hắn.
Chiếc chăn mềm mại, cảm giác ấm áp, dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Omega.
Phó Châu lại ngửi thấy chút mùi đắng của những đóa hồng đỏ, hắn cầm chiếc chăn đó trở về phòng ngủ của mình.