Bước chân của Alpha ấy khá chậm, vòng tay vững vàng, khiến Úc Linh vẫn ngủ say mà không hề tỉnh giấc.
Đến phòng ngủ, Tần quản gia đi theo bên cạnh, giúp lấy tấm chăn đi. Phó Châu lại cúi người, cẩn thận tháo giày tất và đắp chăn cho cậu.
"Sao lại uống say thế này." Tần quản gia nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Úc Linh, thấy trong giấc ngủ mà cậu vẫn khẽ nhíu mày, ông đứng ở cuối giường lo lắng không yên.
Phó Châu trông có vẻ lạnh lùng hơn hẳn mọi khi, giọng nói cũng không dịu dàng mấy, nhưng lời lẽ lại rất chu đáo: "Nằm ngủ thế này sẽ không thoải mái, lát nữa chắc chắn em ấy sẽ tỉnh."
Alpha nói nhỏ: "Nấu chút cháo dễ tiêu hóa và canh giải rượu, chú để ý Úc Linh, em ấy tỉnh dậy thì ăn chút rồi hãy ngủ tiếp."
Tần quản gia vội vàng đáp lời, ngay lập tức xuống lầu phân công người chuẩn bị. Trước khi ra khỏi phòng, ông còn không nhịn được mà quay lại nhìn.
Phó Châu vẫn đứng yên bên giường Úc Linh, vô cùng trầm mặc.
Thân hình cao lớn của Alpha ẩn mình trong bóng tối, dường như chẳng khác biệt gì so với thường ngày, nhưng Tần quản gia cứ cảm thấy có điều gì đó rất quan trọng đã xảy ra.
Trên xe, Phó Châu đã lập tức liên hệ với Dương Tễ và các vệ sĩ bên cạnh Úc Linh, yêu cầu họ điều tra tất cả những ai đã tiếp xúc với Úc Linh gần đây và báo cáo chi tiết về từng người.
Dù là Alpha hay Beta, thậm chí những Omega có mặt tối nay, kể cả Khang Hiểu Bạch, cũng được tính vào.
Hắn làm việc luôn tỉ mỉ, không để lọt bất kỳ sơ suất nào, cũng không muốn xảy ra bất kỳ hiểu lầm nào ngoài ý muốn.
Mặc dù gần đây biểu hiện của Úc Linh đã có dấu hiệu rõ ràng, nhưng Phó Châu vẫn muốn đảm bảo không có khả năng nào khác.
Úc Linh ngủ được hơn một tiếng, rượu bớt đi phần nào, cậu liền nhanh chóng tỉnh lại.
Quần áo trên người nồng nặc mùi rượu, lại thêm mồ hôi thấm ra khiến cậu thấy dính dớp, khó chịu. Ý nghĩ đầu tiên khi tỉnh lại là muốn đi tắm.
Tần quản gia vội ngăn cậu lại, bảo rằng không ăn gì mà đi tắm rất dễ bị choáng.
Khi bát cháo thịt nạc đặc quánh được bưng tới cùng với vài món ăn kèm, Úc Linh đành ngồi xuống bên bàn trong phòng ngủ.
Tần quản gia theo dõi sát sao, bắt cậu uống nửa bát canh giải rượu, làm dịu đi phần nào cảm giác nóng rát trong dạ dày.
Có lẽ cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, nên thần sắc rất kém, mặt hơi tái nhợt, cả người lơ mơ mất hồn.
Omega chậm rãi húp cháo, dù cơ thể cảm thấy rất đói, nhưng động tác nuốt lại có hơi khó khăn.
Một lúc sau, dường như chợt nhớ ra điều gì, cậu mở lời hỏi mình đã về bằng cách nào.
Từ nãy đến giờ Tần quản gia vẫn lo lắng nhìn cậu, nghe vậy liền cười nói: "Tất nhiên là tiên sinh đón cháu về rồi."
"Cháu ngủ rất say, tiên sinh không nỡ đánh thức, xuống xe còn tự tay bế cháu suốt dọc đường." Tần quản gia có vẻ thích thú khi kể về những điều này, giọng đầy sự hài lòng, kèm theo nụ cười tươi, nhân tiện còn khuyên bảo, "Cháo này cũng là do tiên sinh đặc biệt dặn dò để cháu ăn đấy, Tiểu Linh nghe lời, ăn thêm vài muỗng nữa nào."
Nghe xong, Úc Linh dường như ngẩn người giây lát, rồi lại tiếp tục cúi đầu xoay xoay cái muỗng trong tay.
Cuối cùng cậu cũng miễn cưỡng ăn hết nửa bát cháo.
Trước khi ra khỏi phòng, Tần quản gia vừa dọn dẹp đồ vừa hỏi Úc Linh có muốn đi gặp Phó Châu không.
"Từ khi về tiên sinh đã vào phòng làm việc, bây giờ cũng gần 12 giờ rồi, cũng không biết có chuyện gì mà quan trọng đến vậy."
"Chắc tiên sinh cũng chưa biết cháu đã tỉnh đâu, Tiểu Linh, cháu có muốn đến xem sao không?"
Nghe đến gặp Phó Châu, sắc mặt Úc Linh lập tức nhợt nhạt đi, cậu nhanh chóng lắc đầu.
"Cháu muốn đi tắm trước, chú Tần." Omega có chút hoảng hốt, nói nhỏ.
"Phải rồi," Tần quản gia gật gù, "Cháu mới tỉnh rượu, giờ chắc cũng thấy khó chịu, nên tắm rửa sớm rồi nghỉ ngơi đi."
Nói rồi, ông bảo không quấy rầy nữa, nhanh chóng rời đi.
Phòng ngủ chìm vào tĩnh lặng.
Hệ thống thông gió đã được bật lên, chăn màn cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, căn phòng không còn mùi rượu, không khí trong lành và ấm áp.
Úc Linh lề mề đi tắm, thay đồ ngủ rồi quay lại nằm vào chăn.
Cơn say để lại dư âm khiến đầu óc cậu mơ màng, thái dương còn âm ỉ đau, cơn buồn ngủ kéo đến nặng nề, nhưng Úc Linh lại không tài nào chợp mắt được.
Những dằn vặt và lo lắng kéo dài suốt mấy ngày qua, cuối cùng cũng tìm được lý do.
Cậu thực sự đã thích Phó Châu.
Khi nhận ra điều này, lòng Úc Linh không chút vui sướng, mà chỉ còn lại sự hoang mang và sợ hãi.
Khoảng cách giữa cậu và Phó Châu quá lớn.
Thậm chí cho đến tận bây giờ, khi Úc Linh nhớ lại việc mình gặp Phó Châu, từng bước làm quen với đối phương, rồi trở nên thân thiết, cậu vẫn thấy mọi thứ dường như không thật, như thể là ảo giác.
Vì nếu theo lẽ thường, cậu hoàn toàn không thể nào có cơ hội quen biết một người như Phó Châu.
Phó Châu là người có thân phận cao quý, một Alpha xuất sắc mà ai ai cũng ngưỡng mộ. Hắn có năng lực vượt trội, phẩm chất ưu tú, thậm chí gia đình cũng hòa hợp hoàn hảo.
Úc Linh chẳng thể tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào ở Phó Châu.
Nhưng cậu thì lại luôn nhận thức rõ ràng về những khuyết điểm của bản thân.
Mọi thứ ở cậu đều tồi tệ.
Bất kể là gia đình, quá khứ, hay tính cách, sức khỏe của mình.
Úc Linh biết tính cách mình trầm lặng, khép kín, không dễ chiếm được cảm tình của người khác.
Cậu cũng muốn trở nên thoải mái, hoạt bát như Khang Hiểu Bạch, có thể kết bạn với nhiều người, được mọi người yêu quý, nhưng thật sự cậu không thể làm được.
Sức khỏe của cậu cũng không tốt, thường xuyên ốm đau, gây phiền phức cho người khác.
Thậm chí cậu còn có bệnh về pheromone, cơ thể cậu không khỏe mạnh, có khả năng vĩnh viễn cũng không thể mang thai sinh con.
Nghĩ như vậy, không nói đến xuất sắc, đến cả làm một Omega bình thường cậu cũng chẳng xứng đáng.
Úc Linh nằm nghiêng trong chăn, xung quanh tuy ấm áp nhưng tay chân lại lạnh ngắt.
Cậu hiểu rõ mình không xứng với Phó Châu.
Phó Châu là một Alpha thành đạt, đang ở độ tuổi thích hợp để xây dựng gia đình.
Suy nghĩ của Úc Linh nặng nề, trước đây khi chưa động lòng, cậu cũng đã từng tò mò mà nghĩ đến cuộc sống tình cảm của Phó Châu.
Trong tưởng tượng của cậu, đối phương chắc hẳn sẽ kết hôn với một Omega hoàn hảo, môn đăng hộ đối, cùng trải qua quãng đời còn lại.
Úc Linh tự nhận mình là người được Phó Châu thu nhận với lòng tốt, nhờ thế mới tạm thời có được cuộc sống tốt đẹp như hiện tại.
Việc cậu thích Phó Châu là một sự mạo phạm.
Vậy nên cậu mới lên mạng để tìm kiếm sự giúp đỡ.
Cậu không dám nghĩ đến phản ứng của Phó Châu nếu như biết được tâm tư tình cảm này của cậu.
Có lẽ hắn sẽ khinh ghét cậu, hoặc sẽ tỏ ra rất khoan dung để không làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.
Úc Linh thậm chí còn nghĩ đến việc tìm cách không thích hắn nữa, để có thể duy trì cuộc sống bình yên hạnh phúc hiện tại thêm vài ngày.
...
Lại thêm một đêm gần như thức trắng, đến khi trời gần sáng, Úc Linh mới co mình trong chăn và dần mất ý thức.
Cậu ngủ đến gần trưa, có lẽ vì biết tối qua cậu uống say, Tần quản gia cũng không giống như mọi khi, gọi cậu dậy ăn sáng rồi ngủ lại.
Thay đồ rồi rời phòng ngủ, vừa bước ra đã có người hầu đứng sẵn bên ngoài nhắc nhở cậu đi dùng bữa ở phòng ăn.
Vì không thấy bóng dáng Tần quản gia, Úc Linh có chút bối rối hỏi, người hầu giải thích rằng hôm nay ông ấy có việc phải ra ngoài.
Cả đại sảnh trống vắng, trong phòng ăn cũng không có ai, nhưng đồ ăn trên bàn lại như vừa mới được nấu, vẫn còn bốc hơi nóng.
Úc Linh lờ mờ cảm thấy có điều bất thường, dường như hôm nay trang viên yên tĩnh hơn mọi khi rất nhiều.
Vì từ tối qua đến giờ chưa ăn được gì, nên cuối cùng cậu cũng cảm thấy có chút muốn ăn gì đó, bữa cơm này vẫn ăn khá nghiêm túc.
Sau khi ăn xong, trong căn nhà rộng lớn vẫn không có ai, cả người hầu vừa rồi cũng không biết đi đâu mất.
Úc Linh dần dần cảm thấy bất an, cầm lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh bàn, định ra ngoài tìm người.
Vừa đứng dậy, cậu đã nhìn thấy Phó Châu đứng ngoài cửa phòng ăn.
Hôm nay Alpha ăn mặc trông rất dịu dàng.
Áo len đen phối với quần dài cùng màu, chất liệu mềm mại bao lấy thân hình rắn chắc, làm dịu đi nét sắc bén, toát lên khí chất ấm áp.
Hắn nhìn Úc Linh bằng ánh mắt bình lặng, khiến người ta có cảm giác như hắn đã đứng đó chờ từ lâu.
Khi ánh mắt hai người giao nhau, Alpha nhẹ giọng nói: "Úc Linh, chúng ta nói chuyện một chút."
Những người trong trang viên đều nghe theo lệnh của Phó Châu, tạm thời rời đi hết.
Không có ai đi lại bận rộn, căn nhà rộng lớn càng thêm phần tĩnh lặng và vắng vẻ.
Trong phòng khách nhỏ, Úc Linh ôm cảm giác bất an mà ngồi xuống sofa đối diện Phó Châu.
Omega tưởng rằng mình che giấu rất tốt, nhưng sắc mặt tái nhợt, đôi mắt thâm quầng và ánh nhìn hoảng loạn đã phơi bày cậu hoàn toàn.
Phó Châu chăm chú nhìn, nhận ra chỉ trong vài ngày, Úc Linh đã gầy đi rõ rệt.
U sầu khiến người ta hao tổn tinh thần, không biết cậu đã suy nghĩ bao nhiêu điều viển vông.
Phó Châu làm việc luôn thận trọng, vòng vo.
Thông thường, trước khi vào chuyện chính, hắn sẽ rót một tách trà hoặc cắt ít trái cây, để đối phương tạm thời chuyển sự chú ý, bỏ đi đề phòng, rồi mới bắt đầu câu chuyện.
Nhưng lần này lại không có bất kỳ màn dạo đầu nào.
Úc Linh vừa ngồi xuống, Phó Châu đã dịu dàng nói: "Úc Linh, em có người mình thích rồi."
Alpha ngả lưng trên sofa, đôi mắt hơi rũ xuống, tư thế thản nhiên, giọng điệu không phải câu hỏi.
Úc Linh gần như ngay lập tức tròn xoe mắt.
Việc mà tối qua cậu còn suy nghĩ nên giấu diếm và trốn tránh như thế nào, giờ lại đột ngột bị Phó Châu vạch trần thẳng thắn, khiến toàn thân Omega chìm trong cơn hoảng loạn tột độ, sắc mặt trắng bệch đến mức gần như trong suốt.
Toàn thân cậu cứng đờ, suốt gần nửa phút không tìm thấy nhịp thở của mình.
Phó Châu dường như rất kiên nhẫn, ánh mắt hắn luôn mềm mại, nhưng lại mang một cảm giác bức bách không cho phép cậu trốn tránh.
Trong sự im lặng, Úc Linh chỉ còn cách kìm nén lại ý muốn bỏ chạy, cậu quay mặt đi, cau mày nói dối:
"Không... Em không thích ai cả, Phó tiên sinh."
Lời vừa dứt, Alpha ngồi bên cạnh đã như dự đoán trước, yết hầu khẽ động, lồng ngực chậm rãi phập phồng.
Sau một lúc im lặng, Úc Linh nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Phó Châu: "Tôi có."
Mi mắt của Úc Linh khẽ rung lên.
Như sợ cậu không nghe rõ, Phó Châu lại dịu dàng gọi tên cậu, nhắc lại lần nữa: "Úc Linh, tôi có người mình thích."
So với vẻ bối rối hoang mang của Úc Linh, Phó Châu luôn giữ thái độ thoải mái, đến giờ, giọng nói đã mang theo chút nhẹ nhàng như dỗ dành.
"Chúng ta trao đổi đi, tôi sẽ nói cho em biết đó là ai, và em cũng nói cho tôi biết."
Khi nghe Phó Châu nói rằng hắn có người mình thích, Úc Linh đã hoàn toàn đờ đẫn.
Cậu như bị giáng một đòn nặng nề, nhưng lý trí vẫn duy trì nhịp độ suy nghĩ nhanh chóng.
Phó Châu đã có người thích, vậy thì cậu nên giữ khoảng cách, không thể tiếp tục sống ở đây nữa.
Thậm chí, Úc Linh đã tính đến khoản tiền dành dụm đủ để trả tiền thuê nhà vài tháng.
Đối với đề nghị trao đổi của Phó Châu, Úc Linh lại tỏ ra vô cùng phản đối.
Cậu lập tức lắc đầu, đứng bật dậy, giọng nói không giấu nổi sự run rẩy: "Ngài không cần phải nói cho em biết đâu, Phó tiên sinh."
Omega đứng sát vào sofa, bàn tay buông xuống bên cạnh nắm chặt lại, rõ ràng là định rời khỏi đây ngay lập tức.
Khi Phó Châu giữ lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, Úc Linh đột nhiên khác hẳn vẻ ngoan ngoãn thường ngày.
Hai mắt cậu đỏ lên, toàn thân căng cứng, muốn nhanh chóng giãy ra.
Cho đến khi Phó Châu ngồi yên, hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cậu và nói: "Người tôi thích là em, Úc Linh."
Bốn phía lại chìm vào tĩnh lặng.
Chỉ còn lại Úc Linh vì bị đủ loại cảm xúc mãnh liệt ập đến mà gần như nghẹt thở, hô hấp trở nên gấp gáp hơn.
Vẻ mặt cậu trở nên ngơ ngác, đôi mắt tự dưng cay xè, vài giọt nước mắt căng đầy rơi thẳng xuống từ khoé mắt.
Một giọt rơi xuống mu bàn tay Phó Châu, khiến ngón tay Alpha khẽ run lên.
Phó Châu nắm lấy cổ tay cậu, kéo người lại gần.
Úc Linh đã hoàn toàn kiệt sức, không còn phản kháng nữa.
Nước mắt trên mặt được Alpha lau khô bằng bàn tay ấm áp.
Xong rồi, Phó Châu lại ngẩng đầu, như chỉ tiếp tục một câu chuyện rất đỗi bình thường, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu hỏi: "Còn em? Đến lượt em nói cho tôi biết rồi."
Úc Linh khẽ hé môi, đuôi mắt, chóp mũi và môi đều đỏ ửng, ướt át.
Cậu nhìn Phó Châu, đối diện với ánh mắt của hắn, dường như bị những gì xảy ra hôm nay tác động quá mạnh khiến đầu óc cậu như dừng lại.
Phó Châu nhướng nhẹ đôi lông mày, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, gọi cậu tỉnh lại: "Úc Linh, đừng giả vờ nữa."
"... Là ngài." Sự yên lặng kéo dài trong vài khoảnh khắc.
Giống như mới học lại cách thở, Úc Linh đứng ngẩn ngơ trước mặt Phó Châu, rồi thở hắt ra một hơi thật sâu.
Omega mím chặt môi, giọng nghẹn ngào vì tiếng mũi: "Ngài chính là... người mà em thích."