Cậu còn cúi mặt xuống, lí nhí lẩm bẩm một câu rằng chắc chắn mấy cuốn sách đó toàn là dối trá, khuyên Phó Châu đừng xem nữa.
Tai của Alpha rất thính, dù Úc Linh nói nhỏ đến mấy, hắn cũng nghe rõ ràng.
Phó Châu không nhịn được bật cười khẽ, nhưng rồi cũng muốn Úc Linh tập trung ăn nên không tiếp tục trêu chọc cậu nữa.
Sau khi kỳ phát tình qua đi, Úc Linh còn cố ý ngửi thử mùi pheromone của mình.
Bác sĩ Lương từng nói: sự hòa hợp với pheromone của Phó Châu có thể chữa khỏi cho cậu, nhưng lần này dù thân mật đến thế, thậm chí nhiều lần đánh dấu tạm thời, mùi đắng vẫn chưa phai nhạt bao nhiêu.
Vẫn còn khá rõ ràng.
Úc Linh có chút thất vọng, tự nhủ có lẽ sau khi đánh dấu hoàn toàn, mọi thứ sẽ thực sự được cải thiện.
Ngoài điều đó ra, cũng có một tín hiệu tốt.
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Úc Linh chợt nhận ra cuối cùng cậu đã có thể hoàn toàn kiểm soát được pheromone của mình một cách tự nhiên rồi.
Đây là dấu hiệu cho thấy tuyến thể của cậu đang dần trở nên khỏe mạnh, cũng là dấu hiệu cho thấy Omega đã rời khỏi giai đoạn phát triển và bước vào giai đoạn trưởng thành.
Do không chăm sóc tốt cơ thể trong giai đoạn phát triển, tình trạng bất ổn của Úc Linh kéo dài gần một năm so với các Omega khác.
Cậu sắp tròn mười chín tuổi.
Việc gần như không còn phụ thuộc vào miếng dán ngăn pheromone nữa khiến Úc Linh rất vui, Phó Châu cũng mừng thay cho cậu và còn tặng quà mừng rất trang trọng.
Sinh nhật của Úc Linh rơi vào tháng tư, khi thời tiết xuân sang vô cùng dễ chịu.
Cũng trong tháng này, vụ án bạo lực học đường của Ninh Dương cuối cùng đã có kết quả.
Ninh Dương bị kết án 8 năm tù với tội danh cố ý gây thương tích.
Khi thời hạn phán quyết được công bố, trên mạng lập tức nổ ra một làn sóng dư luận.
Bởi lẽ, công chúng không ngờ rằng một Omega vừa trưởng thành, vốn được xã hội bảo vệ đặc biệt, lại có thể bị kết án lâu như vậy vì hành vi bắt nạt học đường.
Nhưng người Ninh Dương gây thương tích không chỉ có một hai người, trong đó một số Omega bị tổn thương nghiêm trọng đến mức suốt đời không thể phục hồi hoàn toàn.
Với tất cả các tình tiết cộng lại, tám năm tuy dài nhưng cũng hợp lý.
Thực tế, đội ngũ luật sư của nhà họ Phó từng nhận được chỉ thị trực tiếp từ người nắm quyền của gia tộc.
Tám năm là giới hạn cuối cùng mà Phó Châu không tiếp tục truy cứu thêm đối với nhà họ Ninh.
Bởi Úc Linh đã ở nhà họ Ninh suốt tám năm.
Bề ngoài, Phó Châu có vẻ là người khoan dung, điềm đạm, nhưng khi động chạm đến một số chuyện, hắn lại rất cố chấp, chẳng khác nào có thù tất báo.
Trước khi kết quả hình phạt của Ninh Dương được công bố, nhà họ Ninh đã tuyên bố phá sản.
Ninh Vọng Lan và Úc An Thật đang phải đối mặt với khoản nợ khổng lồ, chẳng còn hơi sức đâu để dùng tiền hối lộ hay tìm cách giúp Ninh Dương giảm án.
Họ cũng không còn đường nào để xin xỏ.
Dù sao, trừ khi bọn họ muốn chuốc lấy kết cục tồi tệ hơn, nên họ sẽ không dám xuất hiện trước mặt Phó Châu và Úc Linh nữa.
Phó Châu chỉ cho Úc Linh biết một cách khái quát về kết quả này.
Hắn chọn lọc thông tin rất kỹ, không định tiết lộ cho Úc Linh bất kỳ điều gì về những gì đã diễn ra sau đó.
Hoặc có thể nói, Phó Châu không muốn những chuyện này làm phiền đến tâm trạng của Úc Linh, gây ảnh hưởng đến tâm tình cậu.
Thực tế, Úc Linh cũng không quá quan tâm.
Dù cậu có hơi nhút nhát, tính tình mềm yếu, nhưng rất sáng suốt, sớm đã gạt bỏ tình cảm với Úc An Thật một cách dứt khoát.
Khi đọc những thông tin liên quan đến nhà họ Ninh, cậu cảm thấy cũng chẳng khác nào đọc về tin tức của người lạ.
Lắm thì cũng chỉ dao động trong lòng vài ngày, rồi dần dần cũng quên đi.
Hơn nữa, mấy ngày nay còn có một chuyện khác khiến Úc Linh mỗi lần nghĩ đến đều thấy căng thẳng và lo lắng hơn.
Đầu tháng, Phó Châu lại dẫn cậu đến thăm Phó Kính Sơn và Tống Trân Thư.
Sau khi bốn người bàn bạc, họ đã nhất trí sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật náo nhiệt và hoành tráng cho Úc Linh.
Đương nhiên, trong cuộc bàn bạc này, Úc Linh là người im lặng nhất.
Ngay cả khi cậu cố lấy dũng khí giơ tay lên, lí nhí đưa ra ý kiến phản đối việc tổ chức buổi tiệc, ý kiến đó vẫn bị ba phiếu bác bỏ.
Lần này, ngay cả thái độ của Phó Châu cũng rất kiên quyết.
Từ khi Úc Linh dọn đến sống ở trang viên, bên ngoài đã có rất nhiều suy đoán và lời đồn.
Những tin tiêu cực đều bị dẹp bỏ, nhưng một số suy đoán tốt cũng chưa từng được chính thức xác nhận.
Bây giờ, hai người đã xác định mối quan hệ, Úc Linh chính là một trong những thành viên quan trọng nhất của nhà họ Phó.
Nhân dịp sinh nhật này tổ chức một buổi tiệc gia đình, không chỉ để chính thức công khai thân phận của Úc Linh, mà còn để thể hiện tầm quan trọng của cậu.
Lý lẽ thì cậu hiểu cả, nhưng Úc Linh vẫn muốn né tránh, luôn cảm thấy việc này quá rườm rà, tốn kém.
Vốn dĩ cậu sợ những nơi đông người, những buổi tiệc trang trọng, huống chi lần này cậu lại còn là nhân vật chính.
Từ khi quyết định tổ chức tiệc, mỗi lần nghĩ tới cậu lại cảm thấy lo lắng.
Cậu không ít lần bám theo Phó Châu, ngại ngùng gọi "Phó tiên sinh" rồi hỏi liệu có thể hủy bỏ việc này không.
Phó Châu sẽ ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng xoa lưng an ủi.
Alpha dịu dàng, kiên nhẫn đảm bảo với Úc Linh: "Lúc đó em không cần lo gì cả, chỉ cần xuất hiện là được."
"Mọi thứ còn lại cứ để tôi lo."
Úc Linh ỉu xìu, áp má lên vai Phó Châu, khuôn mặt mềm mại bị chất liệu hơi cứng của bộ vest ép lại tạo thành một đường cong phúng phính, cậu rũ mắt, không nói gì.
Phó Châu nâng mặt cậu lên.
Mới vậy mà má cậu đã hằn đỏ.
Không nhịn được, hắn dùng đầu ngón tay bóp nhẹ má cậu, Alpha khẽ thở dài: "Sớm biết vậy tôi đã không bàn trước với em, để đến ngày tiệc mới cho em biết."
Úc Linh đặt tay lên vai Phó Châu, hơi cúi đầu, vừa điều chỉnh tư thế thuận tiện cho hắn xoa bóp, vừa khẽ nhăn mặt.
Nhỏ giọng: "Vậy lúc đó em còn hoảng hơn."
Rõ ràng là đang làm nũng.
Chỉ là ngay cả Úc Linh cũng không nhận ra điều đó.
Phó Châu nheo mắt lại, ngậm lấy phần má ửng đỏ của Omega, khẽ dùng răng nhấm nháp, để xoa dịu cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ vừa dâng lên.
Úc Linh khẽ kêu vì đau, mắt cậu mở to, rồi tai dần dần đỏ bừng.
Lần đầu cậu biết có cách thể hiện tình cảm như vậy.
...
Buổi tiệc sinh nhật không phải là điều Úc Linh yêu thích, nên tất nhiên sẽ không diễn ra vào đúng ngày sinh nhật.
Thời gian tổ chức được ấn định vào một tuần trước sinh nhật của cậu, địa điểm là ở nhà cũ của Phó gia, trang viên đã nhiều năm không mở cửa đón khách.
Hầu hết mọi thành viên của gia tộc họ Phó đều được mời đến, ngoài ra còn có những người trong giới hợp tác chặt chẽ với Phó thị, cùng với vài người bạn lâu năm của Tống Trân Thư và Phó Kính Sơn.
Phía Úc Linh, cậu còn đặc biệt gửi thiệp mời cho nhà họ Khang.
Không phải vì công việc, mà chủ yếu vì Khang Hiểu Bạch thích những dịp náo nhiệt, mà Úc Linh cũng muốn mời người bạn thân nhất của mình tham gia.
Ngày diễn ra buổi tiệc, toàn bộ trang viên được trang hoàng lộng lẫy, phô bày vẻ xa hoa, các xe cộ tới lui không ngớt.
Bên trong cũng vô cùng náo nhiệt, khách mời trao đổi, trò chuyện vui vẻ, nhưng vì ai cũng hiểu lý do tổ chức buổi tiệc, nên ít nhiều trong lòng mỗi người đều có chút phân tâm.
Có người ôm tâm trạng muốn xem chuyện vui, có người lại ôm lòng đố kỵ, ai nấy đều rất muốn tận mắt nhìn thấy Omega không rõ lai lịch, lại có thể được Phó Châu và thậm chí cả cha mẹ hắn chấp nhận, rốt cuộc trông ra sao.
Ban đầu, người đón tiếp khách khứa là Tống Trân Thư và Phó Kính Sơn.
Hai người ngồi ở vị trí chính giữa sảnh lớn, một người luôn nở nụ cười nhẹ nhàng, dùng giọng điệu ấm áp đón khách, một người tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng vẫn trò chuyện với vài người bạn cũ.
Mãi đến khi trời tối, Phó Châu mới dẫn Úc Linh bước vào.
Khi hai người họ vào chính sảnh, xung quanh lập tức trở nên yên ắng trong vài giây.
Thông thường trong những dịp này, Phó Châu luôn là tâm điểm chú ý nhờ thân phận và năng lực, là người mà ai cũng muốn tiếp cận.
Nhưng lần này, tâm điểm lại là Úc Linh.
Không chỉ vì cậu là nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật, mà còn vì trước đó cậu rất bí ẩn, và hơn hết, Omega này thực sự quá đẹp.
Đây là lần đầu tiên Úc Linh mặc bộ vest chính thức dành cho tiệc tối.
Chất liệu ngọc trai trắng tôn lên làn da trắng ngần, nhà thiết kế đã cắt may theo dáng người của Úc Linh để tạo nên một kiểu dáng tinh tế, tăng thêm vài phần cao quý cho khí chất vốn đã trong trẻo của cậu.
Cậu có dáng người thanh thoát, khuôn mặt xinh đẹp, từng đường nét toát lên vẻ ngây ngô, chưa trải đời.
Nhưng một bàn tay của cậu đã được Phó Châu nắm chặt, ánh mắt của cậu tuy trong sáng nhưng cũng không chút lo sợ, sắc mặt hồng hào, rõ ràng là được che chở rất kỹ.
Bởi Úc Linh không toát ra vẻ gì mang tính đe dọa, không ít người khi chạm mắt với cậu liền vô thức nở một nụ cười thân thiện.
Hai người cứ thế nắm tay nhau, chào hỏi đơn giản với vài người rồi tiến về phía Tống Trân Thư.
Nhìn từ phía sau, Alpha mặc vest xám đậm có dáng người cao lớn, tỏa ra khí chất mạnh mẽ mà vẫn không thể che giấu sự xa cách, cánh tay hắn luôn bảo vệ chặt chẽ cho Omega thanh mảnh.
Khung cảnh ấy, chỉ một cái nhìn thôi đã khiến người ta nghĩ đến hai từ "xứng đôi".
Bề ngoài Úc Linh có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất là nhờ mấy ngày qua đã nỗ lực chuẩn bị tâm lý, chứ trong lòng vẫn căng thẳng không ngừng.
Vừa bước vào đã bị mọi người dồn mắt nhìn, lòng bàn tay cậu đẫm mồ hôi, nắm cũng không chặt.
Lúc này, khi đã tiến vào sâu bên trong, được Tống Trân Thư kéo lại ngồi bên cạnh, chắn bớt ánh mắt dò xét, cuối cùng Úc Linh mới có thể thực sự thả lỏng, trên gương mặt xuất hiện nụ cười.
Tống Trân Thư thấy cậu lo lắng đến mức toát mồ hôi, bà vừa cười vừa lấy khăn tay lau giúp cậu.
Cử chỉ thân mật ấy khiến ánh mắt mọi người xung quanh đều sững lại, nhưng Úc Linh lúc này chỉ lo bình ổn hơi thở, chẳng để ý gì khác.
Phó Châu trò chuyện với vài người bạn công việc quen biết, sau đó cũng quay lại ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hắn nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Omega, cảm nhận được lòng bàn tay lạnh toát, dường như còn đang khẽ run.
Alpha vừa xoa tay cậu vừa bật cười: "Vẫn còn căng thẳng à?"
Úc Linh ngồi sát bên hắn, ngước mắt lên: "Không quá căng thẳng nữa."
Chỉ là hơi nhăn mặt: "Em vẫn chưa quen, luôn bị mọi người nhìn."
Đến giờ, Úc Linh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt không ngừng đổ dồn về phía mình từ mọi người xung quanh.
Phó Châu gọi người mang đến ít điểm tâm, mở thêm một chai sữa rồi đưa ống hút đến gần miệng của Úc Linh, mắt lấp lánh nét cười: "Uống chút đi, bình tĩnh lại nào."
Úc Linh ngồi thẳng người, ngoan ngoãn ngậm ống hút, uống vài ngụm lớn rồi ngơ ngác hỏi: "Sữa cũng có thể giúp bình tĩnh sao?"
Phó Châu suýt bật cười nhưng vẫn cố nhịn lại.
Nhiệm vụ tiếp theo của Úc Linh chỉ còn là cắt bánh trước mặt mọi người.
Khi bánh được cắt xong, Tống Trân Thư đại diện cho gia đình phát biểu vài lời trang trọng, và buổi tiệc mới chính thức bắt đầu.
Mọi người giờ có thể tùy ý ăn uống, trò chuyện hơn. Còn Úc Linh thì đã được Phó Châu dẫn vào phòng nghỉ, cùng với Khang Hiểu Bạch tận hưởng bữa ăn riêng.
Bầu không khí trong bữa tiệc khá thoải mái, mọi người bắt đầu bàn tán về những chuyện liên quan đến Úc Linh và Phó Châu.
Ở khu vực rượu, mấy người đàn ông trung niên đứng tụ lại với nhau, trong đó có một người nói với giọng tỏ vẻ khinh bỉ.
"Tôi thấy thật là lố bịch, chẳng biết một Omega từ xó nào mà cũng có thể bước chân vào cửa nhà họ Phó."
Người nói chuyện tên là Phó Hoằng, theo thứ bậc, Phó Châu phải gọi ông ta là chú*.
*chú họ bên ngoại
"Cái tên Úc Linh đó quả thật xuất thân kém, thiếu lễ nghi, ngay cả phép tắc cơ bản cũng không biết."
Ông ta tỏ ra nghiêm nghị, mang chút cay nghiệt, ánh mắt lướt qua mọi người rồi hừ lạnh: "Các trưởng bối đều có mặt, ngay cả Phó Kính Sơn cũng không dám rút lui, cậu ta lại biết cách làm bộ làm tịch."
"Theo lễ, tiểu bối như cậu ta phải mời rượu từng người từng người chúng ta mới đúng chứ?"
Ông ta là người có vai vế cao nhất trong số họ, vừa nói xong, những người xung quanh cũng mau chóng phụ họa, nhưng mới vừa đáp lại được vài câu, họ đã im bặt, kinh hãi không dám lên tiếng nữa.
Phó Châu cầm một ly rượu, đang đi về phía họ.
Vị Alpha này sau khi tiếp quản Phó thị, trong những năm gần đây càng lúc càng quyết đoán và mạnh mẽ, khí chất lại càng ôn hòa, nhã nhặn hơn.
Bất kể lúc nào, Phó Châu vẫn luôn tỏ ra điềm đạm, dễ gần, tạo cảm giác thân thiện, nhưng chính điều này lại khiến những ai hiểu tính cách hắn càng thêm e dè.
Bởi vì không ai có thể đoán được nét mặt của hắn, không thể nhận ra bản thân có lỡ lời hay xúc phạm hắn hay không.
Phó Châu làm việc luôn chỉ để lại kết quả, nhiều người bị hắn xử lý, thậm chí không biết vì sao lại gặp kết cục như vậy.
Vừa đến gần, gương mặt của Phó Hoằng– người vừa chỉ trỏ phê phán kia – lập tức đơ cứng, mặt đỏ bừng.
Phó Châu vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, trong lời nói giữ đúng lễ nghi của bậc hậu bối.
"Chú, đã lâu không gặp."
Trán Phó Hoằng đã lấm tấm mồ hôi, vội vàng đáp lại, nghĩ rằng Phó Châu đang cho mình đường lui, nên muốn theo đó mà tìm câu chuyện tiếp tục, nhưng Phó Châu đã nhanh chóng mở lời.
"Gần đây tiểu Linh bận việc học, không có nhiều thời gian," Giọng của Alpha nhẹ nhàng, kèm theo nụ cười, "Em ấy muốn ra ngoài nhưng chính tôi đã khuyên em ấy vào nghỉ ngơi trước."
Điều này có nghĩa là mọi lời vừa rồi đều đã lọt vào tai Phó Châu.
Phó Hoằng gượng gạo nở nụ cười, mặt tái mét.
Những người xung quanh không hẹn mà dừng hẳn cuộc trò chuyện, ánh mắt tập trung về phía này.
Phó Châu nhẹ nhàng, từ tốn liếc mắt qua từng người trước mặt, giọng ôn hòa: "Buổi tiệc hôm nay là để mừng sinh nhật tiểu Linh, em ấy không thích lễ nghi, chỉ mong mọi người hiếm khi tụ họp đều có thể vui vẻ thoải mái."
Alpha nói xong, lại nhìn về phía Phó Hoằng: "Chú, sức khỏe của tiểu Linh không tốt, không thể uống rượu."
"Nếu chú thật sự để ý cái này, tôi xin phép thay em ấy kính chú một ly?"
Lời vừa dứt, không chỉ những người xung quanh cảm thấy lo sợ, mà ngay cả Phó Hoằng cũng run chân.
Dù vai vế cao hơn Phó Châu, nhưng trong nhà họ Phó, về quyền lực và địa vị, Phó Châu mới là người đứng đầu.
Nào có lý để gia chủ kính rượu với ông ta? Phó Châu có dám kính, ông ta cũng không dám nhận.
Phó Hoằng không ngờ rằng lời nói buột miệng của mình lại bị Phó Châu nghe thấy, và sự việc lại rơi vào tình thế như thế này, vội vàng lắc đầu xua tay.
"Không, không, chú chỉ đùa thôi," Ông ta miễn cưỡng cười gượng, "Tuyệt đối đừng coi là thật."
Lúc nói chuyện, ông ta bỗng cảm thấy có gì đó lông lá cọ vào chân mình, giật mình suýt nhảy dựng lên.
Nhìn xuống, hóa ra là một con mèo.
Đúng lúc tâm trạng đang không tốt, Phó Hoằng cau mày, nhấc chân định dọa mèo chạy đi, nhưng lại thấy Phó Châu đặt ly rượu xuống, cúi người bế mèo lên.
Thật ra, bình thường Phó Châu rất ít khi dành thời gian cho Tú Cầu, mà Tú Cầu cũng khá lạnh lùng, nên quan hệ giữa người và mèo không thân thiết lắm.
Nhưng vì Tú Cầu thân với Úc Linh nhất, mà trên người Phó Châu lúc nào cũng phảng phất mùi của Úc Linh, nên Tú Cầu quen thuộc mùi này và không ngại ở bên hắn.
Con mèo tròn trĩnh được Alpha ôm vào mà không hề phản kháng hay tỏ vẻ hung dữ, thậm chí còn bám vào tay Phó Châu, dụi vào ngực hắn.
Hành động nhỏ này thật giống chủ nhân của nó.
Ánh mắt Phó Châu lúc này lộ ra vẻ dịu dàng, hắn bế con mèo cẩn thận, nói với Phó Hoằng: "Mèo của tiểu Linh, nhát gan lắm, không chịu được dọa dẫm."
"Nếu nó bị dọa sợ, tôi khó mà ăn nói với tiểu Linh."
Vẻ mặt của Phó Hoằng càng thêm bối rối, chân đang đưa lên cũng đơ lại, chỉ biết gật đầu đồng ý, chờ đến khi Phó Châu đi xa rồi mới rụt chân về.
Sau chuyện này, tất cả những người xung quanh cũng đều nhận ra một điều.
Úc Linh nhìn thì có vẻ trẻ tuổi, dễ bắt nạt, nhưng trong gia đình này, mặt mũi lại lớn hơn cả Phó Châu.
Dù có bị coi là thiếu lễ nghi ra sao, không chỉ Phó Châu cho phép, mà ngay cả Phó Kính Sơn và Tống Trân Thư cũng đều chiều chuộng cậu.
Các cuộc bàn tán bên ngoài nhanh chóng đổi chiều, còn Phó Châu thì chẳng mấy để tâm.
Hắn vuốt ve Tú Cầu, giao nó lại cho người chăm sóc thú cưng rồi đi lên lầu tìm Úc Linh.
Trong phòng nghỉ, Úc Linh và Khang Hiểu Bạch đang ngồi dựa vào nhau xem chương trình hài.
Cả hai đã ăn xong bữa, Tần quản gia cũng đã dẫn người lên dọn dẹp chén đĩa, còn đem thêm hai đĩa trái cây đã gọt sẵn và một ít đồ ngọt.
Cửa phòng vừa mở, Úc Linh ngẩng lên thấy Phó Châu bước vào, chân mày liền chau lại rồi đứng bật dậy.
Bộ vest xám đậm của Alpha giờ dính đầy lông mèo, rõ ràng vô cùng nổi bật.
Úc Linh nghĩ đến việc hôm nay là dịp quan trọng, ngoài kia còn rất nhiều khách mời, mà Phó Châu lại để bộ đồ dính đầy lông mèo thế này, không hiểu ra làm sao nữa.
Úc Linh liền vội vã lấy cây lăn lông, chăm chú xử lý lông dính trên người đối phương.
Vẻ mặt Phó Châu rất bình thản, dường như chẳng mấy bận tâm. Hắn thoải mái dang hai tay ra, để cho Omega trước mặt hành động, trông bộ dạng còn khá là tận hưởng.
Khang Hiểu Bạch ngồi trên ghế sofa, chỉ nhìn một cái liền quay mặt đi ngay.
Cậu ta chẳng muốn ăn bát cơm chó này tí nào.
Dĩ nhiên Úc Linh nhận ra lông của Tú Cầu, hơn nữa ngoài Tú Cầu ra, cậu chưa từng thấy con mèo nào khác rụng lông nhiều đến thế.
Omega cẩn thận nhặt từng sợi lông mèo, chợt thấy lạ, không nhịn được mà khẽ hỏi: "Bình thường ngài đâu có hay ôm Tú Cầu, sao đúng lúc này lại ôm vậy?"
Ngay từ đầu, cậu đã biết Phó Châu thích mèo.
Lại phát hiện ra Phó Châu rất hiếm khi ôm Tú Cầu, cậu chỉ nghĩ có lẽ hắn hơi mắc chứng sạch sẽ.
Sau câu hỏi của cậu, người trước mặt hơi im lặng.
Phó Châu cụp mắt xuống, không trả lời thẳng, ngược lại hắn hơi nhíu mày, hỏi lại cậu: "Có phải em vẫn luôn cho rằng tôi thích mèo không?"
Động tác của Úc Linh khựng lại, cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Omega hơi nhíu mày, trong mắt hiện vẻ bối rối: "... Không phải sao ạ?"
Trong suy nghĩ của Úc Linh, cậu có thể quen biết Phó Châu đều nhờ vào Tú Cầu.
Lần đầu gặp Phó Châu, cậu đang chơi đùa với Tú Cầu. Còn lần đầu tiên Phó Châu tặng đồ cho cậu, một túi thức ăn cho mèo, cũng là vì con mèo nhỏ này.
Phó Châu mang theo một chút ý cười trong mắt, hắn chỉ tay về phía mình, ra hiệu cho Úc Linh tiếp tục.
Đợi Úc Linh lại gần một lần nữa, hắn mới cúi xuống, rất thản nhiên nói: "Thực ra, lúc đó tôi thích chính là em."
"..."
Úc Linh rõ ràng đứng đơ ra.
Thế nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng gì, thì Khang Hiểu Bạch, người từ đầu đến cuối đều có mặt ở đó, bỗng nhiên khoanh tay, rùng mình một cái như thể toàn thân nổi da gà.
Cậu ta ngơ ngác nghĩ thầm, hai người này không phải vừa mới nói chuyện về mèo sao?