Nhưng có lẽ vì từ tận đáy lòng, cậu không thích nơi này và những người ở đây, cậu cũng biết rằng đây chỉ là cái cớ Hạ Y Cầm dựng lên để tiện cho việc thực hiện trị liệu an ủi. Vì vậy, cậu chưa bao giờ thực sự coi mình là bạn trai của Phó Khai.
Cho đến bây giờ, Úc Linh gần như đã quên mất chuyện này, mãi đến khi Phó Châu nhắc nhở, cậu mới nhớ ra.
Cậu hoảng loạn, không dám nhìn vào mắt Phó Châu, trong thoáng chốc không biết phải phản ứng ra sao.
May mắn thay Dương Tễ xuất hiện kịp thời, xin lỗi vì đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người, rồi thông báo rằng Phó Châu cần phải rời đi.
Phó Châu đáp lại một tiếng.
Hình như hắn cũng không tính hỏi thêm, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh mà nói lời tạm biệt với Úc Linh, còn hẹn gặp lại lần sau.
...
Vì Phó Khai tuổi còn trẻ, nguyên nhân qua đời không tiện công khai, nên tang lễ tôn trọng ý muốn của Hạ Y Cầm, tổ chức đơn giản và kín đáo.
Linh đường và lễ đưa tiễn đều được sắp xếp tại căn biệt thự hẻo lánh này.
Trong ba ngày canh giữ bên linh cữu, thường xuyên có người ra ra vào vào biệt thự, một nửa là những người bạn thân biết rõ bệnh tình của Phó Khai, nửa còn lại là luật sư và mấy người từ công ty, đến để giúp Hạ Y Cầm xử lý những tài sản và di vật còn lại của Phó Khai.
Vào ngày diễn ra lễ đưa tiễn, bầu trời âm u, dường như có thể mưa to bất cứ lúc nào.
Từ sáng sớm, người đến biệt thự càng lúc càng đông, mọi nơi đều trở nên ồn ào và bận rộn.
Những người có mặt tham dự tang lễ này đều là những người có địa vị nhất định trong nhà họ Phó, cùng với họ hàng quan trọng bên nhà mẹ của Hạ Y Cầm.
Tuy nhiên, đa số mọi người sau khi chia buồn với gia quyến, họ lại bắt đầu kết thân, trò chuyện với nhau, biến buổi lễ đưa tiễn thành một buổi gặp gỡ thương mại.
Có người còn thảo luận xem liệu hôm nay Phó Châu có xuất hiện không, nếu có thể gặp và trò chuyện vài câu thì chuyến đi này cũng không uổng phí.
Ngay cả khu vườn nhỏ mà Úc Linh thường lui tới cũng có khách ngồi.
Cậu không có chỗ nào để đi, mà cũng không thể cứ mãi trốn trong phòng, cuối cùng đành phải hòa vào đám người hầu, làm một vài việc lặt vặt để không ai chú ý.
Sau khi lễ đưa tiễn kết thúc, nhiều khách khứa đều đã rời đi, chỉ còn lại một nhóm nhỏ thân thiết nhất sẽ cùng Hạ Y Cầm đến nhà tang lễ và nghĩa trang.
Khi biệt thự chỉ còn lại người hầu dọn dẹp, cơn mưa nặng hạt tích tụ từ lâu bắt đầu trút xuống.
Lúc đó, Úc Linh đang chuyển đồ vào phòng chứa, khi cậu bước ra thì trời đã mưa rất to, cậu bèn ngồi xuống dưới mái hiên để tìm một chút yên tĩnh.
Đang mải suy nghĩ vu vơ, từ xa cậu thấy hai bóng người cầm ô đen đang tiến lại gần.
Người cao hơn là Phó Châu, người cả ngày hôm nay cậu chưa từng thấy.
Úc Linh nhìn xuyên qua màn mưa thấy được tầm mắt của Phó Châu đang hướng về phía mình, đột nhiên cậu cảm thấy có gì đó rất lạ.
Dường như mỗi lần, dù cậu có ở nơi khuất đến đâu, Phó Châu vẫn luôn tìm thấy cậu một cách dễ dàng.
Lần đầu tiên, Úc Linh nghĩ đó chỉ là trùng hợp, nhưng bây giờ cậu nhận ra rằng hình như không phải vậy.
Mưa quá lớn, Phó Châu đi đến dưới mái hiên, hắn gấp ô lại, phủi nước mưa trên ô.
Úc Linh chú ý thấy bộ vest và gấu quần của hắn đều đã bị ướt, hắn rũ mắt chỉnh lại đơn giản, nhưng động tác này trên người Phó Châu lại không hề tạo cảm giác luộm thuộm.
Khi đến gần, ánh mắt trầm tĩnh của Phó Châu dừng lại trên người Úc Linh.
Từ xa, hắn đã nhận ra cậu.
Trời mưa rất lớn, Omega ngồi một mình dưới mái hiên, dường như không để ý đến những giọt mưa bắn vào người mình. Khi nhìn thấy người khác, ánh mắt cậu từ thẫn thờ chuyển thành đầy cảnh giác.
Dù trời mưa vào tháng 8 không quá lạnh, nhưng áo của Úc Linh rất mỏng, nên khi bị mưa tạt, nó dễ dàng ướt đẫm.
Phó Châu bảo Dương Tễ lấy ra một chiếc áo khoác mỏng từ trong túi.
Khi thử khoác lên cho Úc Linh, Omega cẩn trọng né tránh, cũng từ tư thế ngồi chuyển thành đứng dậy.
"Là đồ mới." Phó Châu giữ khoảng cách, nói.
Úc Linh không di chuyển nữa, trên vai cậu liền cảm nhận được sức nặng của chiếc áo khoác.
Đúng là rất sạch, cậu không ngửi thấy bất kỳ mùi hương nào của pheromone Alpha, chỉ có mùi hương nhẹ của chất tẩy rửa.
Ánh mắt cảnh giác của cậu dịu đi đôi chút, khẽ nói lời cảm ơn.
Sau đó, cậu thấy Phó Châu cũng ngồi xuống bên hiên, giọng hắn ấm áp: "Tôi muốn bàn với cậu một chuyện."
Khi Phó Châu ngỏ ý muốn đưa Úc Linh rời khỏi đây, cung cấp cho cậu nơi ở và những thứ cậu cần cho cuộc sống, gương mặt Úc Linh hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì theo Úc Linh, họ chỉ mới gặp nhau vài lần, chẳng khác gì người xa lạ.
Hơn nữa, có lẽ do ảnh hưởng từ Phó Khai và Hạ Y Cầm, Úc Linh cho rằng với những người có thân phận như Phó Châu, sẽ chẳng bao giờ để mắt đến người như cậu.
Vì thế, phản ứng đầu tiên của Úc Linh là hỏi: "... Anh muốn tôi làm gì?"
Phó Châu rũ mắt trong giây lát, rồi đáp: "Không cần làm gì cả, coi như đây là sự bù đắp của nhà họ Phó dành cho cậu."
Úc Linh lại cảm thấy khó hiểu.
"Tôi biết về giao dịch giữa Hạ Y Cầm và cha cậu, họ đã vi phạm ý muốn của cậu, can thiệp vào tự do cá nhân của cậu, nghiêm túc mà nói, họ đã vi phạm luật bảo vệ Omega."
Giọng Phó Châu trầm tĩnh, vẻ mặt dịu dàng, rất dễ khiến người khác bình tâm, thả lỏng sự cảnh giác.
"Nếu cậu muốn truy cứu họ, tôi có thể cung cấp luật sư cho cậu."
Úc Linh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
Phó Châu lại bảo Dương Tễ lấy ra một tấm danh thiếp và đưa cho Úc Linh.
Cậu cúi xuống, nhìn thấy trên đó ghi tên Phó Châu, giới thiệu chức vụ là Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc của tập đoàn Phó thị.
"Lời nói của tôi có quyền nhất định trong nhà họ Phó, có thể đảm bảo Hạ Y Cầm sẽ không quấy rầy cậu nữa," Phó Châu nói với giọng điệu thương lượng, "Hy vọng cậu có thể chấp nhận sự bù đắp của tôi."
Úc Linh im lặng hồi lâu.
Một lúc sau, dường như cảm thấy mình suy nghĩ quá lâu, cuối cùng cậu khó khăn mở lời: "Con mèo đó, nó có thể đi cùng tôi không?"
Phó Châu nghe vậy hơi sững người, rồi ngay sau đó mỉm cười: "Được."
Úc Linh thở phào, sự cảnh giác trong lòng cũng giảm đi phần lớn.
Cậu nhận ra Phó Châu khác với Hạ Y Cầm và những người khác.
Phó Châu thích mèo nhỏ, sẵn lòng đối xử tốt với một con mèo, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ chứng minh rằng hắn là một người tốt.
Sau khi hai người thương lượng xong, Phó Châu đứng dậy: "Cần tôi để trợ lý Dương giúp cậu sắp xếp hành lý không?"
Úc Linh ngẩn ra, dường như không nghĩ rằng mình sẽ phải đi ngay lúc này.
Vào thời điểm này, có lẽ lễ an táng của Phó Khai vẫn chưa kết thúc, cậu nghĩ ít nhất phải đợi thêm một chút.
Nhưng rồi nghĩ lại, dường như chẳng có gì cần phải đợi cả.
Vì vậy, Úc Linh lắc đầu, hành lý của cậu vẫn chỉ có một chiếc ba lô.
Một người và một con mèo ngồi lên xe của Phó Châu, nhanh chóng rời đi.
Khi đến ngôi nhà cũ của nhà họ Phó, mưa đã ngớt đi nhiều, chỉ còn lất phất những hạt mưa nhỏ.
Đây là một trang viên lớn hơn biệt thự của Hạ Y Cầm không chỉ mười lần, khắp nơi đều toát lên vẻ xa hoa và lộng lẫy, hơn nữa vì được xây dựng từ rất lâu, công trình này mang thêm một cảm giác cổ kính và trang nghiêm.
Vừa xuống xe, mèo con đã được đưa đến phòng riêng dành cho thú cưng, còn Úc Linh được Phó Châu dẫn vào sảnh chính của biệt thự.
Quản gia của trang viên đã có tuổi, ông đã ngoài 60, từng chăm sóc hai thế hệ gia chủ họ Phó. Người cuối cùng sống ở đây chính là cha của Phó Châu.
So với quản gia của Hạ Y Cầm, ông thân thiện hơn nhiều, thái độ ân cần và tôn trọng, lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
"Tôi họ Tần, cậu Úc có thể gọi tôi là chú Tần, giống như Phó tiên sinh," quản gia Tần mỉm cười nói.
Úc Linh cảm thấy mình như đang đối diện với một người trưởng bối hiền từ, cậu cúi đầu đáp: "Chào chú Tần."
Sau khi đưa Úc Linh vào trong, Phó Châu nhanh chóng cho biết anh phải rời đi trước, Úc Linh không khỏi tỏ vẻ ngạc nhiên.
Quản gia Tần giải thích: "Phó tiên sinh thường bận rộn với công việc, vì vậy không ở đây."
Úc Linh nhìn Phó Châu, hắn mỉm cười dịu dàng: "Nơi này dù lớn nhưng rất yên tĩnh, cũng không có ai khác ở đây, tôi hy vọng cậu có thể cảm thấy thoải mái."
"Cậu muốn làm gì cũng được, có nhu cầu gì, có thể nói với chú Tần, hoặc liên lạc với tôi," Phó Châu nhắc nhở, "Trên danh thiếp đó có thông tin liên lạc của tôi."
Tấm danh thiếp được Úc Linh đặt vào túi áo, cậu vô thức dùng ngón tay ấn nhẹ lên.
Sau khi Phó Châu rời đi, cân nhắc việc Úc Linh vừa đến một môi trường mới, cần thời gian thích nghi, quản gia Tần không vội giới thiệu cho cậu về toàn bộ trang viên mà đưa cậu về thẳng căn phòng đã được chuẩn bị sẵn.
Phòng ngủ này không giống phòng dành cho khách.
Vì diện tích thực sự quá lớn, nội thất bên trong cũng vô cùng xa hoa và tinh tế, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Úc Linh thậm chí còn không dám bước vào.
Quản gia Tần dẫn cậu vào trong, đơn giản giới thiệu vị trí các vật dụng trong phòng, các vật dụng sinh hoạt đều đã được chuẩn bị đầy đủ.
Khi mở tủ quần áo, bên trong chứa đầy những bộ đồ hợp thời, thậm chí giày tất và đồ cá nhân cũng đã được chuẩn bị rất nhiều.
Khi nhìn thấy mấy hộp miếng dán cách ly dành riêng cho Omega trên tủ đầu giường, Úc Linh mới nhận ra có điều gì đó kỳ lạ.
Cậu và Phó Châu mới chỉ bàn bạc cách đây hai tiếng, đó là một quyết định tạm thời.
Nhưng cách bày trí căn phòng này, tất cả mọi thứ bên trong, dường như đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Úc Linh bắt đầu cảm thấy do dự.
Quản gia Tần vẫn luôn giới thiệu cho cậu, đúng lúc này nói: "Tất cả đều vừa được mua gấp gáp sau khi biết cậu sẽ đến, nếu có gì không phù hợp, xin hãy nói cho tôi biết."
Giọng điệu của ông rất tự nhiên, nghe xong, sự cảnh giác vừa mới lóe lên trong lòng Úc Linh lại biến mất.
Nhà họ Phó đủ giàu, làm việc hiệu quả nhanh cũng không có gì lạ.
Cuối cùng sau khi giới thiệu xong, Tần quản gia lui ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho Úc Linh.
Ông nhắc cậu có thể tắm và nghỉ ngơi một lát, khi tỉnh dậy sẽ vừa kịp đến giờ ăn tối.
Cánh cửa khép lại, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Úc Linh nhìn quanh căn phòng xa lạ này, nhất thời không thể phân biệt mọi thứ là thật hay giả.
Sau khi tắm xong, cậu thu mình vào chiếc giường mềm mại sạch sẽ, ngủ một giấc yên bình nhất kể từ hơn một tháng nay.
...
Rời khỏi nhà cũ, Phó Châu vừa ngồi lên xe được vài phút thì nhận được cuộc gọi video từ bố mẹ.
Tình cảm của bố mẹ Phó Châu rất tốt, sau khi giao lại trách nhiệm quản lý tập đoàn cho Phó Châu, hai người họ bắt đầu tận hưởng cuộc sống hưu trí đáng ngưỡng mộ.
Họ vốn đang đi du lịch ở nước ngoài, lần này nghe tin Phó Khai qua đời nên mới vội trở về tham dự tang lễ.
Bố của Phó Châu, Phó Kính Sơn, là một Alpha có tính cách rất nghiêm nghị, thời trẻ khi điều hành tập đoàn Phó thị, ông nổi tiếng với sự quyết đoán và khắc nghiệt.
Ông nghiêm khắc trong việc giáo dục Phó Châu, nhưng đồng thời cũng rất hài lòng với những thành tích của con trai từ nhỏ đến lớn.
Khi kết nối video thành công, gương mặt nghiêm nghị của Phó Kính Sơn hiện lên trên màn hình, Phó Châu cất lời chào bố.
Mẹ cậu, Tống Trân Thư, là một Omega có tính cách dịu dàng và trầm lặng, Phó Châu thừa hưởng nét ôn hòa và cẩn trọng từ bà.
Khi camera chuyển sang, Tống Trân Thư mỉm cười với con trai, Phó Châu cũng đáp lại.
Phó Kính Sơn dường như muốn hỏi tội.
"Ta nghe nói con đã đưa bạn trai của Phó Khai rời khỏi lễ tang, con đang nghĩ gì vậy?"
Phó Châu vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh: "Dù sao Phó Khai cũng đã chết rồi."
Hắn không muốn lặp lại những điều nhảm nhí mà Hạ Y Cầm đã bịa đặt.
Nhưng suy nghĩ một chút, hắn vẫn giải thích thêm: "Là giả thôi, họ không có quan hệ gì cả."
Gương mặt Phó Kính Sơn vốn đã tối sầm lại, lúc này mới thoáng giãn ra chút.
Phó Châu nhìn thẳng, ánh mắt bình thản. Hắn có mức độ đạo đức tương đối thấp.
Ít nhất, hắn không hề có đạo đức như vẻ ngoài thể hiện. Dù sao, đối với một doanh nhân, đạo đức cao không mang lại lợi ích gì cả.
Ngay lúc này, khi đối diện với sự chất vấn của bố, Phó Châu tự nghĩ trong lòng, ngay cả khi điều đó là thật, chỉ cần hắn muốn, hắn vẫn sẽ đưa Úc Linh đi.
Bố mẹ Phó Châu đã sớm nhận ra điều này, hắn luôn là người có chính kiến mạnh mẽ.
Tống Trân Thư luôn khoan dung với con trai, bà rất ít khi can thiệp vào chuyện của Phó Châu.
Phó Kính Sơn cũng chỉ là trong những năm gần đây mới không còn tranh cãi nhiều với Phó Châu nữa.
Lúc này, nghe câu trả lời từ Phó Châu, biết rằng hắn không làm điều gì quá đáng, Phó Kính Sơn không có ý định nói thêm.
Cả gia đình hàn huyên thêm vài phút, Phó Châu hỏi về những điều thú vị trong chuyến đi, mở ra câu chuyện khiến tâm trạng của hai người vui vẻ hơn.
Sau đó hắn mới quay lại chủ đề: "Em ấy là một Omega rất sợ người lạ, con để em ấy ở trang viên, tạm thời bố mẹ đừng đến đó."
Gương mặt Phó Kính Sơn vốn đang cười bỗng trở nên nghiêm túc lại.
Phó Châu làm như không nhìn thấy: "Nếu thực sự có việc gấp cần đến, nhất định phải nói với con trước."