Phòng ngủ chính rộng rãi chìm trong bóng tối yên lặng.
Khi Phó Châu dần tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là cảm giác mình đã ngủ rất ngon giấc, rồi hắn nhanh chóng nhận ra điều bất thường.
Đầu tiên là mùi hương hoa hồng thanh khiết dễ chịu, kế đó là cảm giác mềm mại, mượt mà trong lòng bàn tay.
Đôi lông mày sắc bén của Alpha nhíu lại, hắn nhanh chóng mở mắt.
Trên ngực có hơi thở nhẹ nhàng phả xuống, vẻ mặt Phó Châu nghiêm túc, nhận ra mình đang ôm một Omega.
Một lúc lâu, Phó Châu vẫn tưởng mình đang nằm mơ.
Trong đầu Alpha hiện lên vô số nghi vấn, nhưng vẻ mặt vẫn khá bình tĩnh, sau khi bình tĩnh vài giây, hắn kẹp lấy cằm Omega, nâng mặt người lên xem xét.
Không nhận ra.
Hoàn toàn không có ấn tượng.
Theo động tác của Phó Châu, Úc Linh mơ màng lộ vẻ đã bị đánh thức.
Omega dường như chu môi, rồi tự nhiên tránh khỏi sự đụng chạm của hắn, lại chôn mặt vào lòng hắn.
Không chỉ dùng môi cọ cọ trên ngực hắn, mà cả đôi chân dưới chăn cũng không yên phận, trực tiếp giơ lên đặt qua eo Phó Châu.
Cơ bắp toàn thân lập tức căng cứng, Phó Châu không thể bình tĩnh được nữa, vội đẩy người ra, trực tiếp vén chăn xuống giường.
Đứng dậy, mới nhận ra mình hoàn toàn không mặc gì.
Biểu cảm trên mặt Alpha lại cứng đờ.
Sống 30 năm, Phó Châu chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy.
Nhanh chóng lấy chiếc áo choàng trên ghế sofa, khoác lên người và buộc chặt, Úc Linh nằm trên giường đã dụi mắt ngồi dậy.
Đầu tiên nhìn giờ trên đầu giường, mới hơn 7 giờ sáng.
Lại thấy Phó Châu có vẻ rất vội vàng, cơn buồn ngủ của Omega dần tan biến, lo lắng hỏi: "Phó tiên sinh, có chuyện gì vậy?"
Theo động tác ngồi dậy của Omega, chiếc chăn mềm mại chất đống ở eo, cơ thể gầy yếu lộ ra ngoài đầy những dấu vết ái muội.
Chưa kể làn da Omega trắng nõn nà, được tấm ga trải giường màu tối làm nổi bật, gần như chói mắt.
Phó Châu nhíu mày càng sâu hơn, lần này ngay cả ánh mắt cũng né tránh.
Alpha tùy tiện lấy một bộ đồ ngủ khác trên ghế sofa, ném về phía Úc Linh, giọng nói lạnh lùng: "Cậu là ai."
Úc Linh bị đồ ngủ che kín mặt, cậu vén ra, bị câu hỏi này làm cho bối rối.
"Dạ?" Omega ôm lấy quần áo, thấy Phó Châu rõ ràng không muốn nhìn cậu, đành tự mình chậm rãi mặc quần áo vào.
Trong khi Úc Linh đang mặc quần áo, ánh mắt Phó Châu lại đảo quanh một vòng, xác nhận đây đúng là phòng ngủ của hắn ở trang viên.
Vẻ mặt hắn vẫn rất lạnh nhạt, cau mày hỏi Úc Linh: "Ai cho cậu vào đây."
Úc Linh đã vén chăn, quỳ ngồi trên giường, lại gần hắn hơn một chút.
"Em là... Úc Linh ạ." Omega dùng giọng nói điều khiển rèm cửa phòng, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, càng thấy rõ vẻ mặt của Phó Châu.
Dù Alpha chỉ mặc áo khoác ngoài, cũng không thể che giấu được khí chất quý phái trên người hắn.
Chỉ là thân hình cao lớn đứng đó, vẻ dịu dàng trên mặt không còn, chỉ còn lại sự lạnh lẽo đề phòng, khí thế mạnh mẽ, rất có áp lực.
Nhưng vẻ ngoài này hiện tại không thể dọa được Úc Linh.
Omega chỉ cảm thấy bối rối, thậm chí nhiều hơn là lo lắng.
"Phó tiên sinh, anh không khỏe ở đâu sao?"
Phó Châu cau mày nhìn cậu, trong đầu tìm kiếm tên này một lượt, không tìm thấy bất kỳ ấn tượng nào.
"Úc Linh là ai." Hắn lại hỏi.
Lần này vẻ mặt Úc Linh thay đổi, hơi mở to mắt, giống như rất bất mãn.
Phó tiên sinh lại hỏi Úc Linh là ai!
"Em....." Omega đang quỳ ngồi liền đứng dậy, nhìn thẳng vào người kia, "Đương nhiên là Omega hợp pháp của anh rồi."
"..."
Lần này Phó Châu thực sự sững sờ, Alpha vốn luôn điềm tĩnh không thể khống chế mà lộ ra vẻ bối rối.
Hai năm nay thân thể Úc Linh lại phát triển hơn, cộng thêm tâm tính ngày càng trưởng thành, cả người đều trở nên xinh đẹp rạng rỡ.
Phó Châu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng trong của cậu, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ: Quả thực là một Omega rất xinh đẹp.
Nhưng trên mặt hắn vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt: "Sao tôi không nhớ được là mình đã kết hôn rồi."
Câu nói này dường như nhắc nhở Úc Linh, Omega đột nhiên lộ ra vẻ hiểu rõ, rồi lao đến tủ đầu giường, vội vàng gọi một cuộc điện thoại.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, Phó Châu nghe thấy chỉ vài tiếng reo, bên kia đã nhanh chóng bắt máy.
Rồi hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tống Trân Thư.
"Là Tiểu Linh à, sao gọi điện sớm thế?"
Trong lòng Phó Châu càng thêm nghi hoặc, rồi nghe thấy Omega ngồi trên giường nhỏ giọng nói với vẻ căng thẳng: "Mẹ, hình như đầu của Phó tiên sinh thực sự có vấn đề rồi!"
"..."
Tại bệnh viện tư nhân Phó thị, trong phòng làm việc của bác sĩ có độ bảo mật cao nhất, cả gia đình bốn người đều có mặt.
Một tháng trước, Phó Châu và Úc Linh cùng nhau đi leo núi ở tỉnh khác, kết quả rất xui xẻo gặp phải sạt lở đất.
Mặc dù tình huống không quá nguy hiểm, nhưng vào thời khắc mấu chốt Phó Châu bảo vệ Úc Linh, không may bị thương ở đầu.
Sau khi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán bị thương ngoài da và chấn động não mức độ trung bình, khi xuất viện bác sĩ có nói sẽ để lại di chứng.
Ví dụ như có cơn đau đầu thoáng qua, ù tai, nhưng thể chất cơ bản của Phó Châu rất tốt, nên sẽ không quá nghiêm trọng.
Cho dù như vậy, Úc Linh vẫn lo lắng không thôi, mỗi lần Phó Châu làm việc lâu, cậu đều ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ.
Cho đến vài ngày trước, Phó Châu nói với cậu rằng các triệu chứng đau đầu và ù tai đều đã biến mất, Úc Linh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu tưởng rằng di chứng đã kết thúc như vậy, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này.
Bác sĩ lúc đó cũng có đề cập đến, sẽ xuất hiện triệu chứng mất trí nhớ tạm thời, nhưng xác suất khá thấp.
Người đứng đầu Phó thị gặp vấn đề về trí nhớ là chuyện lớn, mấy bác sĩ lại vây quanh Phó Châu, tiến hành một loạt kiểm tra và chẩn đoán chi tiết nhất, kết quả cuối cùng cho thấy trí nhớ của Phó Châu tạm thời quay trở lại khoảng bốn năm trước.
Lúc đó, hắn chưa gặp Úc Linh, thậm chí còn nghĩ rằng Phó Khai chưa chết.
Bác sĩ dặn dò rất nhiều, vì đã có sự chuẩn bị tâm lý, Tống Trân Thư và Phó Kính Sơn khá bình tĩnh, hỏi về đủ loại tình huống, ví dụ như có cần nhập viện không, những điều cần chú ý trong thời gian tới, khoảng bao lâu sẽ hồi phục.
Từ khi nhìn thấy hồ sơ bệnh án của mình, Phó Châu vẫn luôn im lặng.
Hắn ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, khi ngước mắt lên, ánh mắt không tự chủ được mà dừng lại trên người Omega.
Khuôn mặt xinh đẹp của người kia rất căng thẳng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bác sĩ, nghe chăm chú hơn bất kỳ ai, dường như ngay cả hơi thở cũng nín lại.
Cho đến khi bác sĩ nói tình hình không nghiêm trọng, tuân thủ chỉ định dùng thuốc chắc chắn sẽ sớm khỏi bệnh, Phó Châu mới thấy Omega cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trước khi cậu nhìn sang, hắn hơi khó chịu mà dời tầm mắt đi.
Không cần thiết phải nhập viện, mọi người rất nhanh lại trở về trang viên.
Hiện tại Phó Châu tạm thời mất trí nhớ, Tống Trân Thư và Phó Kính Sơn không yên tâm, dặn dò Tần quản gia rất nhiều thứ.
Người hầu trong trang viên đều đáng tin cậy, nhưng việc này nhất định phải đảm bảo không thể truyền ra ngoài, để tránh gây ra những rắc rối không cần thiết.
Còn về chuyện công ty, Phó Kính Sơn chỉ nói không cần vội, những năm này ông cũng không thực sự nhàn rỗi ở nhà.
"Con cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ta về bảo người thu xếp tài liệu cho con, làm quen với một số tình hình cấp bách hiện nay của công ty." Vẻ mặt của Phó Kính Sơn vẫn lạnh lùng, nói với Phó Châu.
5 năm trước hai cha con họ như thế nào thì bây giờ vẫn như vậy, Phó Châu nghe thế cũng chỉ tỏ ra điềm nhiên "vâng" một tiếng.
Mọi việc đều đã dặn dò xong xuôi, thật ra điều khiến Tống Trân Thư và Phó Kính Sơn lo lắng nhất chính là Úc Linh.
Trí nhớ của Phó Châu quay trở lại 5 năm trước, đối với họ cùng lắm chỉ là thái độ lạnh nhạt hơn một chút, còn công việc ở công ty thì chỉ cần một khoảng thời gian để quen thuộc và nắm bắt lại là được.
Nhưng đối với Úc Linh lại thực sự không có chút ấn tượng nào.
Tống Trân Thư lo lắng Úc Linh sẽ buồn, càng lo việc Phó Châu mất trí nhớ sẽ khiến Úc Linh chịu thiệt thòi.
"Hay là chúng ta không ở đây nữa," Tống Trân Thư nắm tay Úc Linh, hàng lông mày khẽ cau lại, "Qua chỗ mẹ ở một thời gian nhé? Ở đây có Tần quản gia chăm sóc Phó Châu rồi."
Nhưng Úc Linh nhanh chóng lắc đầu: "Không cần đâu, mẹ."
"Con ở đây yên tâm hơn."
Tống Trân Thư nghĩ cũng đúng.
Úc Linh quan tâm Phó Châu như vậy, cho dù dọn đi với bà, đến đó chắc cũng ăn không ngon ngủ không yên.
Trong lúc nói chuyện, Phó Kính Sơn cũng đi tới, giơ tay bóp nhẹ vai Úc Linh.
Vẻ mặt ông không thay đổi, nhưng giọng điệu thân thiết đó, ngay cả con trai ruột là Phó Châu cũng chưa từng thấy qua.
"Nếu Phó Châu vì mất trí nhớ mà bắt nạt con, làm con chịu uất ức, thì gọi điện cho chúng ta," Phó Kính Sơn nghiêm túc dặn dò Úc Linh, "Ta với mẹ con có thể chuyển đến đây ở bất cứ lúc nào."
Úc Linh lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Phó Châu đứng bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình, nhìn cha mẹ mình đối xử với Omega còn thân thiết hơn cả mình, lại nhíu mày, lộ ra vẻ hoài nghi nhân sinh.
...
Sau khi Tống Trân Thư và Phó Kính Sơn rời đi, mặc dù về mặt tình cảm Phó Châu vẫn bị chấn động rất lớn, nhưng về mặt lý trí đã chấp nhận việc mình mất đi năm năm trí nhớ và đã kết hôn.
Dù sao thì có khó tin đến mấy, chẩn đoán của bác sĩ, phản ứng của cha mẹ xung quanh và cả Tần quản gia, đều có thể chứng minh điều này.
Phó Châu không cho rằng Úc Linh có thể dàn xếp mọi chuyện một cách hoàn hảo như vậy, hắn thường xuyên giao tiếp với người khác, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Omega này có tâm tư vô cùng đơn giản, không có khả năng lừa gạt người đến mức như vậy.
Huống chi sáng nay, hắn đã ngửi thấy pheromone trên người Úc Linh.
Pheromone ấy trộn lẫn mùi hương của hắn... điều này có nghĩa là họ đã hoàn toàn đánh dấu nhau.
Phó Châu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hơi đau đầu, đưa tay bóp nhẹ ấn đường.
Đột ngột mất đi 5 năm trí nhớ, khiến cuộc sống của hắn đảo lộn hoàn toàn, đầu óc rối tung lên.
Theo hắn thấy, rõ ràng hôm qua hắn hoàn toàn không có ý định kết hôn hay thậm chí yêu đương, ngủ một giấc dậy lại đột nhiên được thông báo đã có vợ.
Rất khó chấp nhận, chưa kể đến việc thích nghi.
Úc Linh mang một ly nước ấm tới, thấy hắn như vậy, vội vàng lại gần quan tâm hỏi: "Phó tiên sinh, anh lại đau đầu sao?"
Phó Châu buông tay xuống, nhìn về phía người bạn đời hợp pháp là Omega hoàn toàn xa lạ này.
Im lặng một lát, hắn cau mày hỏi: "Tại sao chúng ta lại kết hôn, là chuyện khi nào."
Úc Linh đưa ly nước đến tay hắn, nhất thời bị hỏi khó.
"...Chúng ta, hai người cùng thích nhau, nên kết hôn thôi ạ."
Cậu tưởng Phó Châu vẫn không tin chuyện này, cậu cúi đầu lấy từ trong túi ra giấy đăng ký kết hôn đã chuẩn bị sẵn, đưa cho đối phương.
Quyển sổ nhỏ mở ra, bức ảnh cưới của hai người hiện ra trước mắt.
Vẻ mặt Phó Châu hơi giật mình, không tin nổi trên mặt mình lại lộ ra biểu cảm đó.
Thực ra hai người đều không cười quá rõ ràng, Phó Châu kiềm chế, Úc Linh là e thẹn, hai người đều cười rất nhạt.
Nhưng chỉ cần khăng khít dựa vào vai nhau, đã cho người ta cảm giác thân mật vô cùng.
Đặc biệt là bản thân Phó Châu, trong mắt tràn đầy hạnh phúc và dịu dàng.
Phó Châu nhìn hồi lâu, mới nhớ phải di chuyển tầm mắt đến ngày đăng ký bên cạnh.
Tính toán ngày tháng, họ thực sự đã kết hôn được hai năm rồi.
"Phó tiên sinh," Úc Linh nằm sấp bên cạnh hắn, chống cằm chờ đợi một lúc lâu, không nhịn được lên tiếng giục giã, "Anh xem xong chưa ạ, bây giờ anh đã tin chưa?"
Phó Châu bình tĩnh gấp quyển sổ đăng ký kết hôn lại rồi đưa qua, hơi cau mày nhìn cậu hỏi: "Vì sao chúng ta đã kết hôn được hai năm rồi, mà cậu vẫn gọi xa cách như vậy?"
"..."
Úc Linh gọi Phó tiên sinh, hoàn toàn là do thói quen từ lâu.
Cậu nghe vậy chớp mắt một cái, nhìn thẳng vào người kia, giọng nói mềm mại: "Ông xã."
Gọi xong, Omega hơi ngượng ngùng mỉm cười.
Đầu ngón tay đang cầm giấy đăng ký kết hôn của Phó Châu đột nhiên siết chặt, rõ ràng là đang ngơ ngác.
Rồi dường như bị nghẹn lại, Alpha đột nhiên ho khan một tiếng, vội vàng dời tầm mắt đi uống nước.
...
Trạng thái của Phó Châu không khác gì so với ngày thường, buổi chiều hắn luôn ở trong thư phòng làm quen với công việc của công ty.
Với năng lực của mình, hắn tiếp nhận rất nhanh, bởi những năm gần đây sự phát triển của Phó thị đều được thực hiện từng bước theo kế hoạch ban đầu của hắn.
Vì bác sĩ dặn dò không được thức khuya, đến 10 giờ tối, Phó Châu kết thúc công việc rồi trở về phòng ngủ.
Đẩy cửa ra liền thấy Omega đang nằm trên giường lớn.
Úc Linh đã tắm xong, thay một bộ đồ ngủ mềm mại màu sáng, đang nằm sấp trên chăn chơi điện thoại, đôi chân nhỏ duỗi ra đung đưa.
Phó Châu đứng sững ở cửa hồi lâu, mới nhớ ra chuyện mình mất trí nhớ.
Hắn đã không còn 30 tuổi nữa, mà gần 35 tuổi rồi.
Hơn nữa là người đã kết hôn.
Đợi đến khi tỉnh táo lại, Alpha đột nhiên nhận ra thân thể hơi mệt mỏi của mình đang dần trở nên nóng bức.
Cửa phòng tắm đang mở, mùi hương hoa hồng có hơi nước lan tỏa khắp phòng, Phó Châu cau mày, cố gắng điều chỉnh hơi thở, bật hệ thống thông gió lên.
Hắn không biết độ tương thích của mình và Úc Linh là bao nhiêu, nhưng chắc chắn không thấp.
Vừa lúc Úc Linh trên giường nghe thấy động tĩnh, vội vàng đặt điện thoại xuống lật người nhìn về phía hắn.
Cổ áo ngủ của Omega rộng rãi, trong lúc di chuyển dễ dàng lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, Phó Châu nhìn thấy, rất nhanh dời tầm mắt đi.
Úc Linh không phát hiện ra những điều này, chỉ ngáp một cái, vỗ vỗ mặt chăn giục giã hắn: "Phó tiên sinh, em đợi anh lâu rồi, mau tắm rửa rồi đi ngủ thôi."
Phó Châu nhìn thấy trên giường chỉ có một cái chăn, lại không hiểu sao nhớ lại cảnh tượng khi thức dậy vào buổi sáng, lập tức nhíu chặt mày.
Alpha đi thẳng đến tủ quần áo, lấy đồ ngủ, lại lấy cả quần áo mặc ngày mai, nhìn về phía Úc Linh nghiêm túc nói: "Trước khi trí nhớ của tôi phục hồi, chúng ta ngủ riêng phòng nhé."
Hắn thực sự không thể làm được việc thân mật như vậy với một Omega xa lạ.
Nhưng lời hắn vừa dứt, Úc Linh ở trên giường trực tiếp đứng dậy.
Omega dường như không thể chấp nhận được, mở to mắt, nhìn hắn hỏi: "Anh muốn ngủ riêng với em sao?"
Động tác của Phó Châu cứng đờ, đột nhiên không hiểu sao cảm thấy áy náy.
Có một khoảnh khắc, hắn tự nghi ngờ chính mình.
Câu nói vừa rồi của hắn chỉ là ngủ riêng phòng thôi, chứ không phải ly hôn đúng không?
Nhưng Úc Linh lại lộ ra vẻ mặt buồn bã, giọng nói cũng trở nên rất mềm mại.
"Phó tiên sinh, từ khi chúng ta ở bên nhau, chưa từng ngủ riêng phòng bao giờ."
Úc Linh nói rất nghiêm túc.
Từ khi hai người xác định quan hệ, cho dù Phó Châu đi công tác, Alpha cũng sẽ thông qua video call dỗ Úc Linh ngủ, đôi khi cả đêm sẽ không cúp máy.
Omega chậm rãi ngồi xếp bằng trên giường, ngẩng đầu nhìn hắn, buồn rầu hỏi: "Anh không ở đây với em, em làm sao mà ngủ được chứ?"
"..."
Đột nhiên Phó Châu cảm thấy hai chân mình như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Đợi đến khi hắn phản ứng lại, tay hắn đã không nghe lời mà đặt bộ quần áo đó trở lại vào tủ.
Dưới ánh mắt long lanh của Úc Linh, bước chân Phó Châu cứng ngắc chỉ cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Cho đến khi bắt đầu tắm, hắn vẫn đang tự hỏi, phải chăng tất cả Omega đều biết cách thao túng người khác như vậy?