Tôi căng thẳng nhấp cà phê từng ngụm từng ngụm nhỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Tôi thề, tôi thật sự đã đọc sách của anh một cách rất nghiêm túc, nhưng nói thật, một ngàn độc giả có một ngàn Hamlet, những câu hỏi đọc hiểu đề đưa ra trên bài thi ngữ văn đó thường thường ngay cả bản thân tác giả cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy, cho nên, khi những nội dung vọng thêm phỏng đoán đó mà tôi viết trên notebook thật sự hiện ra cho Chu Hàm Chương, tôi sợ muốn chết được.
Thầy Dư Hoa - nhà văn tôi rất thích - có quyển sách tuy rằng tôi chưa từng đọc, nhưng luôn để nó ở nơi dễ thấy nhất trong nhà, hận không thể đóng khung nó treo lên trên tường, bởi vì tôi cảm thấy tên của quyển sách đó quả thực là nói tôi.
Quyển sách đó tên <Tôi nhát như chuột>.
Tôi nhát như chuột.
Nhát như con thỏ bị hoảng sợ.
Chu Hàm Chương người này khó tính, tôi đột nhiên suy nghĩ, nếu anh xem bút ký của tôi cảm thấy tôi đang nói hươu nói vượn, liệu anh có trực tiếp ném tôi và notebook của tôi cùng ra ngoài cửa sổ không?
Tôi đôi tay ôm ly cà phê, nhìn về cánh cửa sổ bên cạnh, cảm thấy đó sẽ là đích đến cuối cùng của tôi.
Lần trước tôi căng thẳng đến thế vẫn là lúc đối mặt thầy hướng dẫn, khi đó luôn cảm thấy mình không tốt nghiệp được, thậm chí chẳng dám thở mạnh ở trước mặt thầy hướng dẫn.
Hiện giờ, ác mộng tái hiện, làm tôi trẻ tuổi lại lần nữa nếm được cay đắng của cuộc sống.
Chu Hàm Chương tên đàn ông giống như ác mộng này thế nhưng im hơi lặng tiếng ngồi ở chỗ đó xem bút ký của tôi hơn một giờ, hơn một giờ này, tôi uống xong cà phê rồi, song bởi vì cà phê lợi tiểu, vô cùng muốn đi WC.
Tôi nghẹn không chịu được, dùng sức kẹp chân, nghẹn đến đổ mồ hôi đầm đìa cả người run rẩy.
Nhưng tôi không dám hé răng, càng không dám nhúc nhích, cũng không biết tại sao mà tôi lại sợ hãi người đàn ông này như thế.
Chờ đến khi Chu Hàm Chương khép notebook lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, anh hơi sửng sốt, hỏi: “Cậu bị sao vậy?”
Lúc này tôi đã sắp hồn lìa khỏi xác, lúc nói chuyện giọng nói cũng run rẩy.
Quá uất ức, cuộc sống của nô lệ tư bản thật sự nói tiếp nữa đều là nước mắt, tôi bắt đầu hối hận, nếu bàng quang của tôi nổ tung bởi vì người đàn ông này, e là thật sự không đáng.
Tôi nói: “Thầy, thầy Chu, tôi… tôi muốn đi WC.”
Chu Hàm Chương thế nhưng cười.
Anh thế nhưng cười tôi.
Người này thật sự xấu xa, thế nhưng thành lập niềm vui của mình trên nỗi đau của tôi.
Nói lại lần nữa, chẳng trách anh lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn còn là người độc thân!
Xứng đáng lắm xứng đáng, tai họa à tai họa.
“Đi đi.”
“Tạ chủ long ân.” Tôi đứng dậy kẹp chân chạy ngay, không cần nghĩ đều biết ngay lúc đó tôi trông buồn cười cỡ nào.
Nghĩ tôi đã từng cũng là thiếu niên đẹp trai phong độ nhẹ nhàng, anh đẹp trai nổi tiếng tài tử viện Văn học, hiện giờ lại phảng phất như một tên hề nhảy nhót ở trước mặt Chu Hàm Chương biểu diễn không biết mệt mỏi.
Mặt mũi tôi đi quét rác, không hẹn ngày trở lại.
Có lẽ vì nghẹn nước tiểu lâu quá, cơ quan của tôi đã chết lặng, lần đi tiểu này phải tốn rất nhiều sức, tôi vừa khổ vừa sướng.
Bài hát đó của Vương Phỉ không phải hát thế này sao: Tình như hạt mưa tựa đứt khó đứt.*
* Bài hát Có Bao Nhiêu Yêu Thương Có Thể Quay Lại
Tôi là nước tiểu tựa đứt khó đứt, tiểu hơn nửa ngày, cuối cùng cũng không biết đến tột cùng nước tiểu hết chưa, dù sao cảm thấy xêm xêm rồi, bèn thu tay lại.
Tôi ở WC sửa sang lại tâm trạng xong, rửa tay, lại soi soi gương, sau đó tận khả năng khiến mình trông tiêu sái như cũ mà đi ra WC.
Chu Hàm Chương lại đứng ở bên cửa sổ hút thuốc, cửa sổ mở rộng ra, gió lạnh thổi vù vù vào trong phòng.
Trên bàn có quyển sách, bìa mặt bị thổi mở ra, trang giấy bị thổi vang lạo xạo.
Tôi đi qua, lạnh đến mắt trợn trắng.
“Thầy Chu, ngài không lạnh ạ?” Lời ngầm của tôi là: Cụ già ngài nhanh chóng đóng cửa sổ lại đi, tôi lạnh.
Anh quay qua nhìn tôi, không hề có ý đóng cửa sổ, ngược lại dựa vào bên cửa sổ đánh giá tôi.
Tôi ghét bị ai đánh giá như thế, tôi biết mình đẹp trai, nhưng anh cũng không thể bởi vì ngắm trai đẹp không tốn tiền thì không kiêng nể gì thế chứ!
“Cậu tên gì?”
Lần thứ mấy rồi? Tôi thật sự mệt mỏi.
“Bạch Vị.” Tôi nhịn tính tình nói: “Bạch trong ban ngày, Vị trong tương lai.”
Anh gật gật đầu, hỏi tôi: “Cà phê uống ngon không?”
Câu hỏi gì đây? Tôi còn tưởng rằng anh ta rốt cuộc sắp bắt đầu thảo luận tác phẩm của anh ta với tôi.
“Uống ngon lắm.” Tôi vốn dĩ muốn nói bình thường, nhưng Chu Hàm Chương người này, tôi phải tâng bốc anh ta.
Thầy Chu cái gì cũng tốt, trông đẹp trai có tài hoa, ngay cả cà phê pha đến độ uống ngon hơn cà phê nhà người khác!
Tôi nói: “Uống ngon đến mức tôi hận không thể thêm một ly nữa.”
Chu Hàm Chương cười khẽ một tiếng: “Vậy thêm một ly nữa nhé?”
Vẫn không cần thì hơn, tôi uống cà phê vào là muốn đi tiểu, không ngừng đi WC trong nhà người khác thật sự rất xấu hổ.
“Không được không được, không phiền anh.” Tôi nói: “Uống nhiều quá buổi tối tôi sẽ không ngủ được.”
“Thầy Chu!”
Chu Hàm Chương giống như bị tôi lúc la lúc hét làm giật mình, tay anh run lên, tàn thuốc rơi trên quần áo.
“Tuyết rơi rồi.” Tôi không phải người phương Nam chưa thấy qua tuyết, nhưng đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay.
Tôi đi qua đó, đứng bên cửa sổ, gió vẫn rất lớn, vẫn rất lạnh, bông tuyết bị gió bọc thổi vào trên mặt tôi, lạnh băng rất nâng cao tinh thần.
Chu Hàm Chương cũng xoay qua, anh hút thuốc nhìn bên ngoài.
“Ngài có nói ở lời cuối sách của <Qua Đồng>, quyển sách đó viết vào một mùa đông, lúc bắt đầu động bút vừa vặn là tuyết đầu mùa năm ấy.”
Lúc tôi nhìn sang Chu Hàm Chương, phát hiện anh cũng đang nhìn tôi.
Anh “ừ” một tiếng, dời tầm mắt sang trong sân.
Trận tuyết đầu mùa này đến đột nhiên lại lỗ mãng, rất nhanh đã nhuộm thế giới này thành màu trắng.
Núi trống mênh mông, tuyết rơi lặng lẽ.
Tôi nói: “Thầy Chu, không ngờ tuyết đầu mùa năm nay là cùng trải qua với ngài.”