Người ấy, hiếm khi hồ đồ, người hồ đồ sống rất vui vẻ.
Ăn xong kem ốc quế hai chúng tôi một trước một sau ra cửa, tôi nói: “Thầy Chu, tôi lại nhớ đến chuyện này.”
“Sao cậu có nhiều chuyện quá vậy?”
“Lúc tôi bị bệnh ấy, anh còn nhớ rõ đúng không?” Tôi kéo kéo quai đeo ba lô: “Tôi vẫn luôn quên hỏi anh, ngày đó sao anh đột nhiên đi tìm tôi vậy? Làm sao anh biết nhà tôi?”
Tôi nói xong lời này, quay sang Chu Hàm Chương, lúc này trời đen thùi lùi, trước cửa hàng chỉ có mấy ngọn đèn đường màu cam vàng, đèn đường đó thật sự tối tăm, không có được tác dụng gì, thay vì nói là làm người chiếu sáng lên con đường phía trước không bằng nói là chiếu sáng cô hồn dã quỷ.
Dọa người.
Chúng tôi đứng như vậy, gió thổi tóc Chu Hàm Chương rối tung.
“Thầy Chu, chuyện gì thế?”
“Cậu quan tâm thế à?”
“Tôi đương nhiên phải quan tâm,” Người này nhất rồi, vĩnh viễn không biết nói chuyện đàng hoàng: “Anh đến là nhà tôi, tìm là tôi, tôi làm sao không quan tâm được?”
Chu Hàm Chương đại khái tự biết đuối lý, quay đi không nhìn tôi.
Tôi vòng đến bên kia của anh, ghé sát mặt vào, tiếp tục truy hỏi: “Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, anh rốt cuộc là làm sao biết nhà tôi thế?”
Tôi nhìn chằm chằm anh, sau đó làm ra một bộ vẻ sực tỉnh vỡ lẽ bắt đầu bẫy anh: “Ah! Tôi biết rồi!”
“Cậu biết cái gì?” Anh cau mày, tóc bị gió thổi lên, dáng vẻ còn rất buồn cười, chân chính thể hiện thật sự cái gọi là “ngổn ngang trong gió”, một chút cũng không có thành thục văn nghệ mà một người sáng tác văn học nên có.
“Anh nhất định là yêu thầm tôi,” Tôi nói: “Cho nên anh lén đi theo phía sau tôi lúc tôi một mình xuống núi!”
Tôi “chậc chậc” hai tiếng, đánh giá Chu Hàm Chương: “Không nhìn ra à nha, biến thái theo đuôi!”
“… Bạch Vị.” Chu Hàm Chương lạnh mặt xuống.
Anh vừa giận, tôi lập tức rén, nhanh chóng xin lỗi: “Chỉ đùa một chút thôi mà! Tôi sai rồi.”
Chu Hàm Chương xoay người đi về phía chỗ đỗ xe, tôi nhìn bóng lưng anh, cảm thấy người này toàn thân đều viết hai chữ “khó ở”.
Còn có một điều tôi rất tò mò, vài chục năm tới trong tương lai, đến tột cùng sẽ là kiểu người gì có thể chung sống hết quãng đời còn lại với cái tên này, còn không bị chọc cho tức chết.
Tôi đang cân nhắc trong lòng, làm sao cũng không nghĩ ra được Chu Hàm Chương sẽ thích kiểu người gì, kết quả anh đột nhiên quay đầu lại, hỏi tôi: “Có đi không?”
“Đi,” Tôi nói: “Nhưng tôi phải đi qua bên kia, trạm giao thông công cộng ở bên kia.”
Chu Hàm Chương nhìn tôi hai giây, sau đó đi tới trực tiếp túm lấy quai ba lô của tôi đưa tôi đến bên cạnh xe, anh kéo cửa xe ra: “Đi vào.”
“Anh muốn bắt cóc tôi?”
“Sao hôm nay cậu vô nghĩa nhiều như vậy?”
Tôi cũng không biết, có lẽ bởi vì tôi mời anh ăn xô cả nhà, mà anh chỉ mời tôi ăn một kem ốc quế, cảm thấy mình tốn số tiền lớn, cho nên sống lưng ưỡn càng thẳng hơn.
Dù sao, có tiền mới là ông nội.
Tôi hiện tại chính là ông nội.
Đương nhiên, tôi cũng chỉ dám nói như vậy trong lòng, ở trước mặt Chu Hàm Chương, tôi không dám tự xưng ông, anh - một người độc ác tàn nhẫn như thế, chẳng biết sẽ thu thập tôi kiểu gì.
Tôi ngồi trên xe, không nói nhảm nhiều nữa, nhưng Chu Hàm Chương lái con xe của anh chở tôi, cảnh phố bên ngoài dần dần trở nên quen thuộc dần.
Người đàn ông nắng mưa thất thường khiến người ta không nắm bắt được này thế nhưng chủ động đưa tôi về nhà.
Cho nên anh rốt cuộc là biết nhà tôi kiểu gì?
Chu Hàm Chương lái xe đưa tôi về đến lầu dưới nhà, tôi người này, lòng dạ hẹp hòi lắm, cảm thấy hôm nay được hời to.
“Cảm ơn thầy Chu!” Không cần ngồi giao thông công cộng đi lòng vòng tâm trạng tôi tốt đến sắp bay lên: “Thầy Chu, anh có muốn lên lầu ngồi một lát không?”
Đây chẳng qua chỉ là một câu khách sáo vô cùng thông thường, nói như vậy, người được “mời” nhất định sẽ từ chối, tôi cũng không phải thật sự muốn cho anh lên lầu, dù sao thời gian cũng không còn sớm, tôi hận không thể lập tức về nhà nằm liệt trên giường làm cá mặn.
Kết quả, Chu Hàm Chương ơi Chu Hàm Chương, người này nghe không hiểu tiếng người!
Anh thế nhưng nói: “Được.”
Được?
Anh thế nhưng nói được?
Tôi ngây ngẩn cả người, cả mặt đều viết khiếp sợ.
Chu Hàm Chương lại nhíu mày: “Cậu có ý gì?”
“Không ý gì! Tôi là… ngạc nhiên!” Tôi nói: “Ngài chính là khách quý đến, sự hiện diện của ngài khiến ngôi nhà khiêm tốn này trông sáng sủa hơn!”
Chu Hàm Chương nhìn tôi như nhìn thằng ngốc, tôi nhìn anh như nhìn kẻ điên.
Dù sao đầu óc của hai chúng tôi đều không tốt lắm.
Xuống xe, tôi xụ mặt đi phía trước, mang theo Chu Hàm Chương vào cửa tòa nhà.
“Tôi đến công ty cậu.”
“Dạ?” Tôi quay đầu lại.
Chu Hàm Chương nói: “Ngày đó tôi xuống núi mua đồ ăn, thuận tiện đến công ty cậu một chuyến.”
Anh đang nói dối.
Chu Hàm Chương có phải thật sự cho rằng tôi là đứa ngốc không có đầu óc không? Anh ngày thường xuống núi mua đồ ăn hận không thể mặc áo ngủ đi, nhưng ngày đó chỉnh lý cứ y như sắp đi sàn catwalk vậy, nói nữa, hai chữ “thuận tiện” này đã rất giả, giả đến mức tôi cũng lười phải vạch trần anh.
Hai chúng tôi đứng trước thang máy, ánh sáng cửa thang máy chiếu ra dáng vẻ hai chúng tôi.
Chu Hàm Chương nhìn chằm chằm tôi trên cửa thang máy: “Cậu không tin?”
“Ngài cảm thấy lời ngài nói có tin được không?”
Chu Hàm Chương nhếch môi, như thế rất hiếm lạ.
Anh im lặng vài giây, cuối cùng từ bỏ giãy giụa: “Tôi bịa.”
Nói mình bịa ra lời nói dối một cách đúng lý hợp tình, cũng chỉ anh có thể làm được chuyện này.