* Cái gọi là “quan tâm nhân văn” đơn giản có nghĩa là quan tâm đến con người. Nói một cách chính xác, nó có nghĩa là “quan tâm đến điều kiện sống của con người, khẳng định phẩm giá con người và điều kiện sống phù hợp với bản chất con người, và theo đuổi sự giải phóng và tự do của con người, v.v.”
Nhưng mà mới tiến vào ngành nghề không bao lâu tôi cũng đã thấy được hiện thực tàn khốc.
Có lẽ tôi cũng nên đổi nghề, thừa dịp còn chưa lún quá sâu, xoay người nhanh chân chạy ngay, tôi có bạn học sau khi tốt nghiệp sẽ về quê mở một lớp phụ đạo, dạy học sinh tiểu học viết làm văn, mỗi tháng kiếm được tốt mấy lần so với nô lệ tư bản ở thành phố lớn tôi đây.
Nghĩ như vậy, lòng tôi càng khổ.
Chu Hàm Chương nhìn tôi một cái, sau đó nói: “Người đều ngây thơ quá.”
Tôi vừa nghe, người này thật đúng là ý chí sắt đá, tôi đã thảm như vậy rồi anh còn không dao động, thời điểm thế này anh chẳng lẽ không nên thương hương tiếc ngọc anh hùng cứu mỹ nhân à?
Chẳng lẽ tôi không thơm?
Tôi không đẹp?
Không đúng, nhất định là anh không hiểu tính người, hơn nữa không phải anh hùng.
Rất tức, cũng rất ủ rũ.
“Thầy Chu, cũng là lúc này rồi, tôi cho rằng anh sẽ nói chút gì khác.”
Tôi u buồn uống canh, u buồn nhìn anh.
Anh cũng ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó nói: “Nhà tôi không cần bảo vệ, cũng không cần người dọn dẹp vệ sinh.”
“Tôi…”
“Cũng không cần vật cưng.”
Tôi thật sự không nên ôm bất cứ chờ mong nào với Chu Hàm Chương.
“Thôi.” Tôi thở dài: “Thầy Chu, anh quý trọng tôi hôm nay đi.”
“Làm sao?”
“Ngày mai tôi có lẽ sẽ không đến nữa.”
Chu Hàm Chương rốt cuộc đưa mắt nhìn tôi, thậm chí buông xuống chén canh trong tay anh, thoạt nhìn dường như rất coi trọng đối với chuyện này.
Nhưng tôi biết, anh sẽ không.
Ở trong lòng anh tôi thậm chí không bằng một chén canh.
“Đằng nào cũng phải bị sa thải, không bằng tôi chủ động từ chức cho rồi.” Tôi nói: “Không cần tiếp tục gia tăng gánh nặng cho công ty, mọi người đều rất không dễ dàng.”
Tôi ừng ực ừng ực uống nốt canh còn dư lại trong chén: “Thầy Chu, canh của ngài uống ngon thật, đây e là một lần cuối cùng tôi được uống.”
Chu Hàm Chương không kiên nhẫn liếc tôi một cái, nhưng nửa ngày không nói chuyện.
Lúc sau tôi đi theo anh lại trở về phòng sách, anh vùi đầu viết gì đó, tôi rúc ở một bên tiếp tục trộm ngắm sách của anh.
Trước khi tôi hoàn toàn bị đuổi đi, đến tột cùng có thể mượn tới tay mấy quyển sách không xuất bản nữa mà tôi nhớ thương không?
Đang cân nhắc thì, phát hiện bên ngoài lại đổ tuyết.
Toàn thân tôi hiện tại đều tản ra hơi thở tự sa ngã, cũng mặc kệ nhiều như vậy, trực tiếp chạy vào trong sân đắp người tuyết, về phần Chu Hàm Chương, anh thích thế nào thì thế ấy đi.
Đúng, tôi là một kẻ ngốc, đi ra ngoài đắp người tuyết cũng chẳng mang bao tay, nhưng không sao cả, cái gì cũng sẽ không lạnh hơn trái tim tôi — lời này thật sự rất trẻ trâu, nhưng tôi nói là sự thật.
Tuyết rơi thật sự lớn, tôi lăn hai quả cầu tuyết tay đã lạnh cóng đến sinh đau.
Con người của tôi, làm khác không được, kỹ năng “từ bỏ” này thì làm thuần thục lắm.
Hoả tốc từ bỏ ý nghĩ đắp người tuyết, tôi nằm trên tuyết.
Trong núi khá tốt, sạch sẽ lại yên tĩnh.
Tôi nằm thành hình chữ “大” trên lớp tuyết dày, bông tuyết từ bầu trời trôi giạt từ từ dừng trên mặt tôi, giúp tỉnh táo tinh thần, nhưng chẳng mấy chốc tôi đã thấy không rõ, lông mi đều dính tuyết lên.
Tôi có lẽ thật sự có chút xíu vô tư, nằm như thế này thôi cũng có thể thấy buồn ngủ.
Lúc Chu Hàm Chương ra tôi nghe thấy tiếng, nhưng lười phản ứng anh, nhắm mắt lại giả chết, không muốn đối mặt tên đàn ông lạnh lùng này.
Lúc anh dẫm lên tuyết đi tới tim tôi không hiểu sao bắt đầu tăng tốc, lo lắng anh một chân dẫm chết tôi.
Cũng may, Chu Hàm Chương còn không đến mức phát rồ như thế, anh đứng lại bên người tôi, sau đó ngồi xổm xuống.
“Cậu hỏng đầu rồi?”
Tôi mở mắt ra, giơ tay gạt tuyết trên mặt.
“Nằm ở đây làm gì?”
“Thầy Chu,” Tôi nói: “Ngài có nghe nói ‘tự đào mồ chôn mình’ chưa?”
“Tôi đã nghe nói thiểu năng trí tuệ rồi.” Anh nói: “Cậu chính là thiểu năng trí tuệ.”
Nghe đi, đây là lời con người nói sao?
“Tùy vậy,” Tôi sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn về phía không trung sương mù mênh mông: “Dù sao thất nghiệp tôi cũng không còn đường sống nào.”
Tôi liếc nhìn anh, cố hết sức ám chỉ: “Tôi tuổi còn trẻ đã thất bại như vậy, còn không bằng chết cho rồi.”
Chu Hàm Chương châm điếu thuốc, ngồi xổm bên cạnh tôi hít mây nhả khói.
“Hỏi cậu một vấn đề.”
“Ngài nói đi.”
“Cậu…” Chu Hàm Chương tạm dừng một chút, sau đó nói: “Thôi.”
Anh đứng dậy, xoay người đi trở về: “Vào với tôi, cho cậu một thứ.”
Tôi nằm trên mặt tuyết quay đầu nhìn anh: “Thứ gì ạ?”
Sắp cho tôi một chân chăng? Trực tiếp đá tôi đến chân núi?
Anh không trả lời tôi, tôi do dự một chút rồi vẫn đi theo.
Trời đổ tuyết nhưng thật ra không tính quá lạnh, nhưng bởi vì tôi quá biết gây chuyện, thế là tự đông lạnh mình thành chân tê cứng, lúc đi về phía phòng sách tư thế đi đường có lẽ buồn cười giống như chim cánh cụt béo Nam Cực.
Tôi vào phòng, Chu Hàm Chương quăng cho tôi một cuốn vở nhỏ.
“Đây là gì thế?” Tôi mở ra đồng thời nghe thấy anh nói: “<Vĩnh Hạng> tôi sẽ không bán, đây là một quyển khác, viết hai năm trước, cậu có thể mang về báo cáo kết quả công việc.”
Chu Hàm Chương ngồi ở chỗ kia hút thuốc nhìn tôi: “Đương nhiên, cậu có thể lựa chọn không cần.”
“Muốn!” Tôi nhanh chóng nhét vở vào áo lông, sợ bị Chu Hàm Chương giành lại.
Tôi không biết Chu Hàm Chương đến tột cùng làm xây dựng tâm lý gì, vì sao đột nhiên đã hiểu tính người rồi, nhưng giờ phút này nhìn anh ngồi ở chỗ kia hút thuốc, tôi chỉ muốn nói một câu: “Thầy Chu, tôi yêu ngài chết được!”