Đương nhiên, cũng có lẽ là bởi vì tôi tiêm, hơn nữa ăn một bữa canh gà nhân sâm quý giá và ngon miệng, tóm lại ngày hôm sau tôi đã lại tung tăng nhảy nhót.
Tôi người này, bệnh vừa tốt đã cân nhắc chuyện công việc, không lo không được — được rồi tôi thừa nhận, thật ra là bởi vì nghèo, không thể không tiếp tục liều mạng làm việc.
Sáng sớm tôi đến công ty, đơn giản báo cáo một chút tiến triển bên phía Chu Hàm Chương với tổ trưởng.
“Tôi đã biết tên sách mới của anh ấy, cho nên thắng lợi hẳn đã ở trước mắt.” Người trẻ tuổi chúng ta, thật sự rất dễ tự tin mù quáng.
Nhưng sau khi tổ trưởng nghe thấy những lời này của tôi cũng chỉ cười cười với tôi, không đả kích tôi, ông ấy thật đúng là người tốt.
Tổ trưởng hỏi tôi: “Tên sách mới của cậu ta là gì?”
Trên thực tế tên sách hiện tại cũng không ý nghĩa gì, rất nhiều thời điểm những nhà văn này đều sẽ sửa chữa bản thảo lại nhiều lần, không chỉ có nội dung bản thảo sẽ thay đổi, ngay cả tên sách cũng có khả năng trở nên rất ly kỳ, ly kỳ đến mức bạn cũng không thể tưởng được lúc ban đầu nó tên là gì.
Tóm lại chính là, tên sơ thảo và tên xuất bản không chắc giống nhau như đúc, ít nhất cũng không chút liên quan nào.
Câu nói trên đó nếu mà đưa cho tổ trưởng của tôi xem, ông nhất định sẽ ném cho tôi cái nhìn xem thường, bởi vì nghiêm khắc mà nói… được rồi, cho dù không nghiêm khắc mà nói nó cũng là một câu có vấn đề, nhưng đây là câu rất phổ biến trên internet của giới trẻ chúng tôi gần đây, giấu giếm huyền cơ, chữ chữ đều tràn ngập chế giễu.
Thế hệ “người lướt mạng” của chúng ta thật sự vô cùng lợi hại với việc nắm bắt ngôn từ, lời không kinh người chết không yên.
“Nói chuyện đi, tên là gì thế?” Tổ trưởng thấy tôi nửa ngày không lên tiếng, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ bàn: “Hồi hồn đi! Nghĩ cái gì đấy?”
“Tôi không thể nói.” Lá gan tôi thật là big, thế nhưng dĩ hạ phạm thượng, dám chơi bài thần bí với tổ trưởng đại nhân của tôi.
Tổ trưởng hiển nhiên cũng không ngờ tôi sẽ nói như vậy: “Hả?”
“Tôi phải bảo mật.” Tôi nói: “Thầy Chu chỉ nói cho một mình tôi, cho nên tôi phải bảo mật cho anh ấy.”
Tôi có thể cảm nhận được sự bàng hoàng của tổ trưởng, có lẽ ông cho rằng đầu óc tôi cháy hỏng rồi.
“Bạch Vị, cậu nghĩ cái gì đấy?”
“Tổ trưởng, hôm nay tôi muốn đến chỗ thầy Chu,” Con người tôi vẫn luôn đều không phải người có thể bảo vệ bí mật gì, vì không nói hớ, chỉ có thể chạy trốn trước: “Người chờ tôi mang tin tức tốt về cho người nhé!”
Vì thế, tôi bỏ chạy dưới ánh mắt như nhìn thằng ngốc của tổ trưởng, lúc xuống lầu tôi còn đang suy nghĩ nếu mà bởi vì cái này tôi bị trừ hiệu suất công việc trừ tiền lương hoặc là bị khuyên nghỉ việc, Chu Hàm Chương cũng thật sẽ thiếu tôi một nhân tình siêu lớn.
Nhưng với tính cách đó của anh, phỏng chừng cho dù biết nợ tôi cũng sẽ không trả.
Anh không phải người.
Anh không hiểu tính người.
Trời vẫn rất lạnh, tôi bệnh nặng mới khỏi, không cưỡi con xe đạp điện của tôi mà ngồi xe buýt đến nhà Chu Hàm Chương.
Xe buýt dừng lại ở chân núi, tôi vừa xuống xe suýt nữa bị gió lạnh gào thét thổi bay đi luôn.
Khi tôi rúc cổ bước bước chân gian nan mà đi lên trên núi, lòng tôi tràn đầy suy nghĩ là: Chu Hàm Chương, tôi chiều anh quá rồi.
Nhưng Chu Hàm Chương người này có lẽ thật sự là trời cao phái tới hãm hại tôi, tôi còn suy yếu đấy, anh đã lại cho tôi một đòn nặng nề — khi tôi lao lực mà lên núi, anh ta lại lái xe chở gái đẹp xuống núi.
Chu Hàm Chương ngừng xe bên cạnh tôi, hai chúng tôi nhìn nhau, sau đó tôi nhìn mỹ nữ ngồi bên cạnh anh.
Vẫn là người đã gặp lần trước, hai người bọn họ dường như rất quen thuộc!
Chu Hàm Chương hỏi tôi: “Cậu ở đây làm gì thế?”
Tôi: “Rèn luyện cơ thể đó, mùa đông lên núi không chỉ có có thể cường thân kiện thể còn có thể tôi luyện ý chí.”
Hiển nhiên tôi đang nói hươu nói vượn.
Hiển nhiên tôi có chút không vui.
Tôi không vui vì là, tôi cực cực khổ khổ đi gặp anh, anh lại cùng mỹ nữ thân mật tương tác, hơn nữa tôi đến tìm anh nhiều lần như vậy, anh cũng chưa nói cố ý đưa tôi xuống núi, quả nhiên, Chu Hàm Chương là tên già háo sắc, đối tôi nhẫn tâm như vậy, đối mỹ nữ thì thương hương tiếc ngọc.
Tôi nói: “Tạm biệt thầy Chu, tôi tiếp tục tập thể dục đây.”
Nói xong tôi tức giận tiếp tục đi lên trên núi, cũng không biết đi cái gì.
Nhưng giây tiếp theo tôi đã bị Chu Hàm Chương gọi lại, anh nói: “Bé Bạch! Lên xe!”
Bé Bạch?*
Anh cũng xem <Crayon Shin-chan>* hả?
* Bạch Tuyết: cún cưng của nhà Nohara, rất thân với cậu chủ Shin của mình
Tôi quay đầu lại nhìn anh, thấy anh đi xuống xe.
Chu Hàm Chương người này thật sự không làm người, anh túm lấy khăn quàng cổ của tôi kéo đến bên cạnh xe anh.
Anh mở cửa xe cho tôi, bảo tôi ngồi vào phía sau.
“Miễn cưỡng cho anh mặt mũi.” Tôi thề tôi vốn dĩ không muốn lên xe.
Sau khi ngồi trên xe, mỹ nữ hàng phía trước quay đầu lại nhìn tôi, cười cùng tôi chào hỏi.
“Chào cô chào cô,” Tôi nói: “Tôi là người hâm mộ của thầy Chu.”
Cô ấy cười rất xinh đẹp, mỹ nữ thật là làm người cảnh đẹp ý vui.
Cô ấy nói: “Chào cậu.”
Chu Hàm Chương lái xe xuống núi, giống lần trước vậy, đưa mỹ nữ đến trạm xe buýt rồi để đối phương xuống xe.
Trước khi mỹ nữ xuống xe rất nghiêm túc mà nói với Chu Hàm Chương: “Hàm Chương, anh suy xét thêm chút đi, cho chúng ta đôi bên một cơ hội.”
Tôi vừa nghe, rất mập mờ!
Chu Hàm Chương không tỏ thái độ, kiêu ngạo thật sự.
Mỹ nữ đi rồi, tôi xáp lên ôm lưng ghế lái thăm dò nói với Chu Hàm Chương: “Thầy Chu, đó là bạn gái của anh à?”
Chu Hàm Chương giơ tay vỗ mặt tôi một cái, lạnh lùng vô tình nói: “Ngồi trở lại đi, câm miệng.”
Tôi trợn trắng mắt, ngồi trở lại chỗ hàng phía sau, lúc sau Chu Hàm Chương liền chở tôi đến bệnh viện, túm tôi đi truyền nước.
Anh giống như ba tôi.