Tôi học thao tác của nam sinh ở phòng cách vách chúng tôi viết tên vẽ trái tim trên mặt tuyết, người ta nhận được một cái ôm yêu thương, tôi nhận được lạnh lẽo, từ chối viết hoa.
Ngay lúc tôi cảm thán Chu Hàm Chương không phải người, anh thế nhưng lại giữ cửa mở ra.
Điều này thì khiến tôi rất kinh ngạc.
Chu Hàm Chương đứng ở cửa, trong tay thế nhưng cầm một camera như làm ảo thuật, anh tách tách chụp hai tấm đối với nền tuyết, sau đó liếc nhìn tôi: “Cậu mau về nhà đi.”
Một lần nữa, cửa phòng Chu Hàm Chương đóng lại trước mặt tôi.
Tôi bị một loạt thao tác này của anh làm cho có chút mờ mịt, anh đến tột cùng là vui vẻ hay là không vui vậy?
Vì tránh cho anh lại lần nữa đột nhiên mở cửa, tôi khờ ngơ ngác ở bên ngoài đợi thêm hơn nửa ngày, kết quả đương nhiên là… không chờ được anh.
Chu Hàm Chương người đàn ông này thật sự được lắm, khiến tôi không thể không bội phục.
Tuyết này vẫn luôn đang rơi, nếu mà tôi không đi nữa có lẽ thật sự sẽ có phiền phức, trước khi đi tôi hét với phòng sách: “Thầy Chu ơi! Tôi đi nha!”
Anh không ngó ngàng đến tôi.
“Tôi đội gió tuyết về nhà đây!” Con người của tôi cũng có chút mưu mẹo: “Ngày mai tôi lại đội gió tuyết đến gặp ngài!”
Ước chừng một phút, Chu Hàm Chương chẳng cho tôi bất cứ sự đáp lại nào.
Hiểu rồi, một chiêu kể khổ này ở chỗ Chu Hàm Chương cũng sẽ không thể thực hiện được.
Tôi bĩu môi rời đi, sau đó liền bắt đầu hối hận.
Tuyết này rơi lớn quá, bánh xe đạp điện của tôi cũng sắp chìm hẳn xuống đất, tôi lao lực đẩy con xe yêu của tôi đi về trước, đường xuống núi thật sự có chút khó.
Tôi không dám cưỡi xe xuống núi, sợ mà cắm đầu xuống đất thì cái đầu này của tôi sẽ báo hỏng, vì thế chặng đường này đi một cách rất cẩn thận, cảm giác mình đã đi rất lâu rồi, lỗ tai đều sắp cóng rụng, nhưng mà vừa quay đầu lại phát hiện mình cũng chưa đi cách nhà Chu Hàm Chương rất xa.
Tức chết rồi.
Tôi lúc ấy liền suy nghĩ, nếu như lúc này Chu Hàm Chương lương tâm trỗi dậy bảo tôi ngủ lại, vậy tôi sẽ lấy thân báo đáp.
Nhưng có đôi khi con người ấy, thật sự đừng ước muốn mù quáng, bởi vì khi tôi nghĩ như vậy xong không bao lâu, tầm ba năm phút đi, Chu Hàm Chương lái xe đuổi theo tôi.
Sét đánh giữa trời quang.
Tôi không muốn lấy thân báo đáp anh ta đâu mà.
Cũng may, Chu Hàm Chương nói: “Tôi xuống núi mua đồ ăn, muốn chở cậu một đoạn không?”
Loại thời tiết quỷ quái này mà xuống núi mua đồ ăn?
Nhưng chở tôi một đoạn tôi đương nhiên sẽ không từ chối, hơn nữa anh không bảo tôi ngủ lại, thì tôi không cần lấy thân báo đáp rồi.
Tôi để xe đạp điện của tôi vào cốp xe của anh, xe này của anh nhỏ, sau khi tôi bỏ xe đạp vào phần mui sau xe liền há to miệng lắc lư trong gió, tôi cũng sợ nó bị gió xốc bay.
Tôi ngồi vào ghế phụ, không biết xấu hổ hỏi: “Thầy Chu, thời tiết này sao ngài còn muốn xuống núi mua đồ ăn vậy?”
Tôi nói: “Ngài muốn mua gì có thể nói cho tôi, ngày mai lúc đến tôi giúp ngài mang đến là được rồi.”
Anh liếc nhìn tôi một cái: “Ý kiến hay, vậy cậu xuống xe đi.”
Không khí trong xe đột nhiên trở nên rất xấu hổ, Chu Hàm Chương khẽ cười một tiếng, khởi động xe xuống núi.
Tôi đột nhiên hiểu dụng tâm lương khổ của nhóm lãnh đạo công ty, bọn họ không chỉ muốn tôi đến ký một quyển sách, cũng không chỉ muốn mượn cái cớ này để khuyên tôi nghỉ việc, quan trọng hơn là, bọn họ đang tôi luyện tâm trí tôi, người trẻ tuổi mới vừa tiến vào chốn công sở, nếu mà ngay cả người như Chu Hàm Chương cũng có thể thu phục, vậy thì con đường sự nghiệp tương lai nhất định suôn sẻ một đường.
Tôi đã hiểu rồi, tôi muốn cảm ơn công ty, cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn thầy Chu.
Hai tay tôi nắm chặt đai an toàn, thường thường quay đầu lại xác nhận một chút xe đạp điện của tôi còn ở đó không.
Trên đường đi hai chúng tôi không ai nói nữa, anh quen lạnh lùng, tôi là quen mệt.
Tới dưới chân núi rồi, Chu Hàm Chương ném tôi ở ven đường, mình thì lái xe đi mất, tôi rất muốn hỏi một chút, đưa tôi thêm một đoạn đường có thể chết hả?
Nhưng tôi không dám hỏi, tôi hèn, không dám trêu chọc thầy Chu tính tình nắng mưa thất thường.
Trái tim của vị thần tiên này có thể so với kim dưới đáy biển, bạn cứ mò đi, đời này của bạn cũng đừng hòng mò được, không chỉ không mò được cây kim đó, còn sẽ không cẩn thận bị đủ loại cá tôm nhỏ hùa nhau cắn nát nhừ.
Rất tủi thân.
Tôi đội gió lạnh và tuyết lớn, cưỡi xe đạp điện của tôi trở về nhà, vào lúc ban đêm tôi hiếm khi viết một bài nhật ký.
Sổ nhật ký đó tôi đã dùng 5 năm còn chưa viết xong.
Tôi viết trên đó: Trời sắp giáng sứ mệnh cho người này, nhất định sẽ khiến cậu ta chịu nỗi khổ về tâm chí mệt nhọc về gân cốt thuần phục Chu Hàm Chương!
Xác nhận, độ khó của thuần phục Chu Hàm Chương có thể so với chinh phục toàn thế giới, e là Avengers đến cũng không trị được anh, bọn họ đều không được, tôi có thể được ư?
Tôi thấy tôi không được.