Trận mưa đầu, trận tuyết đầu.
Trận mưa to đầu, trận tuyết lớn đầu.
Phàm là ngày tôi cảm thấy đáng để kỷ niệm, đều có thể chúc mừng bằng ăn lẩu.
Đương nhiên, tiền đề là tôi có tiền.
Hiện tại tôi thật ra không có tiền gì, sáng hôm nay còn đang tính toán làm sao rút tiền trong thẻ tín dụng để trả tiền thuê nhà, nhưng nó cũng không thể ảnh hưởng tâm trạng tốt hôm nay của tôi.
Có lẽ vì thời tiết, cũng có thể vì hôm nay quả thật là một ngày lành, tiệm lẩu giữa trưa cũng kín người hết chỗ, tôi và Chu Hàm Chương mang một thân tuyết đẩy cánh cửa kính thật nặng đó ra, bên trong đã xếp hàng dài như rồng.
“Nhiều người như vậy?” Chu Hàm Chương hiển nhiên đã thật lâu chưa thấy qua nhiều con người như thế, đứng đó cau mày, xị mặt, như thể ở trong đám người bị chen cho mất ví tiền vậy.
“Anh đứng đây đừng nhúc nhích!” Tôi kéo anh đến góc tường: “Chờ tôi.”
Tôi phải dàn xếp xong thầy Chu bị hoảng sợ của chúng ta, bảo anh ở đàng kia chờ, tôi đi lấy số xếp hàng.
Chen vào đám người, lấy số, chỉ một thời gian nghỉ trưa như vậy, có hơn mười bàn xếp hàng trước chúng tôi.
Lúc tôi chen trở lại, ra một thân mồ hôi, tôi nói: “Phải đợi chút, trước có mười mấy bàn lận.”
Tôi cho rằng Chu Hàm Chương sẽ rất không kiên nhẫn mà xoay người đi luôn, kết quả anh hỏi tôi: “Cậu có đói bụng không?”
Tôi liền cười: “Không đói bụng, buổi sáng tôi ăn vụng bánh quy rồi.”
“Ăn đồ ăn vặt trong giờ làm việc?”
“Xin anh đừng tố cáo tôi.” Tôi thật sự sợ anh, nếu thầy Chu cũng thích lên mạng lướt, tuyệt đối là một con ưng cao ngạo trong đám người thích bắt bẻ đương đại.
Chu Hàm Chương nhìn tôi cười: “Xin tôi.”
Người này quá ngây thơ, trẻ con đến độ tôi cũng lười phải khịa anh.
“Xin anh,” Tôi người này rất biết gió chiều nào theo chiều ấy: “Thầy Chu anh tốt nhất!”
Chu Hàm Chương nhìn chằm chằm tôi, dường như rất vừa lòng, trong ánh mắt còn đượm chút ý cười.
“Được.”
Tôi nhún nhún vai, đứng sang một bên cạnh anh.
“Chờ lát nữa khu chờ có phòng trống thì anh cứ ngồi một lát đi,” Tôi nói: “Chúng ta chắc phải chờ hơn nửa ngày.”
Anh gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía bên ngoài, tuyết lớn rơi đến độ không nhìn thấy đường cái ngoài mấy mét.
“Thầy Chu,” Tôi thò lại gần cùng ngắm tuyết với anh: “Anh nghĩ gì thế?”
“Tuyết quá lớn,” Anh nói: “Không biết khi nào dừng.”
“Ừm, hôm nay trở về đường núi không dễ đi nhỉ?”
Hỏi xong những lời này, tôi phát hiện Chu Hàm Chương đang nhìn tôi, nhìn đến tôi lạnh cả người, cảm thấy người này có âm mưu.
“Không dễ đi.” Anh nói: “Rất nguy hiểm.”
Đây đúng thật, nhưng tôi cũng không có cách nào, tôi lại không thể khiêng xẻng nhỏ đi dọn tuyết cho anh.
“Ừm, đúng thật.” Tôi chỉ có thể nói như vậy.
Chu Hàm Chương nhìn chằm chằm tôi trong chốc lát, sau đó nói: “Mấy giờ cậu tan làm?”
“Sáu giờ rưỡi.”
Anh lại gật gật đầu: “Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Chu Hàm Chương một mình đi ra tiệm lẩu, đứng bên ngoài cúi đầu châm thuốc.
Nói thật ra, anh rất đẹp trai, không phải kiểu trai tơ tinh xảo, cũng không thể hoàn toàn xem như nam thanh niên văn nghệ u buồn, rất nhiều thời điểm anh đều lôi thôi lếch thếch, trầm tĩnh đạm mạc, nếu hình dung chúng sinh thành mây đầy trời, như vậy anh chính là chú chim mắt nhìn thẳng đi ngang qua mây bay, bụng đầy tâm sự.
Tôi rốt cuộc hiểu vì sao trước kia rất nhiều cô gái trong lớp chúng tôi đều thích người đàn ông “phong phạm ông chú”, người như Chu Hàm Chương vậy, mặc dù anh đưa lưng về phía tôi, tôi cũng có thể đọc ra được một cảm giác chuyện xưa.
Cảm giác về câu chuyện ở một người hấp dẫn hơn bất cứ điều gì khác.
Tôi nhìn anh chăm chú, cách cửa kính mờ sương của tiệm lẩu, anh đứng trong tuyết hút thuốc, hơi ngửa đầu phả ra làn khói, sau đó giống như thở dài.
Tuyết lớn chẳng mấy chốc đã lại rơi xuống toàn thân Chu Hàm Chương, anh chợt quay đầu lại, bắt gặp tầm mắt của tôi, làm tôi giật cả mình.
Tôi thấy anh vẫy vẫy tay với tôi, tôi lập tức như bị mê hoặc, đẩy cửa ra rồi chạy ra ngoài.
Nhưng mà giây tiếp theo, anh ngồi xổm xuống, chờ tôi chạy đến trước mặt anh, một quả cầu tuyết liền đập lên người tôi.
“… Chú này, ngài bao lớn rồi?” Tôi phủi phủi tuyết vương trên quần áo: “Anh như vậy là không có cách nào chiếm được niềm vui của cô gái nhỏ đâu.”
Khi anh trẻ con, “cảm giác chuyện cũ” trên người tan ngay, chỉ còn lại vụng về đáng yêu.
Chu Hàm Chương cười ra tiếng, ngậm thuốc lá cách tuyết nhìn tôi.
“Cậu là cô gái nhỏ à?”
“Tôi là cậu nhóc đẹp trai.”
Chu Hàm Chương không nhịn được cười, cũng không biết có chuyện gì buồn cười như vậy.
Anh đi tới, lay rớt tuyết trên tóc tôi, thuốc cũng hút xong rồi, tàn thuốc ném vào thùng rác, giơ tay choàng cổ tôi mang tôi về trong tiệm.
Lúc chúng tôi đi vào, vừa vặn khu chờ có một ghế dựa trống, tôi đẩy anh qua đó ngồi, kết quả anh ấn tôi trên ghế.
Tôi ngồi đó, ngửa đầu nhìn anh, góc độ này khiến Chu Hàm Chương trông đặc biệt uy nghiêm.
Tôi nói: “Thầy Chu, sao anh không ngồi?”
“Không muốn ngồi.”
Đầu óc tôi chắc bị chập mạch, cho rằng mình có thể tùy tiện nói đùa với anh, bởi vì tôi nói một câu rất đáng đánh, tôi nói: “Không muốn ngồi? Anh bị trĩ hả?”