¹. Friedrich Schiller – Ông là một nhà thơ, nhà viết bi kịch và triết gia người Đức.
². Honoré de Balzac – Nhà văn hiện thực Pháp có một sức sáng tạo và khả năng làm việc phi thường.
Không hiểu được, nhưng vẫn muốn tìm tòi nghiên cứu.
Tôi đứng trên nền tuyết nhìn cửa phòng sách đóng chặt, không nhịn được, lại đặc biệt nịnh nọt đi qua gõ cửa: “Thầy Chu, cũng giờ này rồi, ngài vẫn không quay về ngủ ạ? Thức đêm không tốt cho cơ thể.”
Chu Hàm Chương không phản ứng tôi, lạnh lùng thật sự như cũ.
Không để ý tới tôi thì thôi, tôi cũng không để ý tới anh.
Vừa mới chơi đùa với Chu Hàm Chương ở bên ngoài, chơi đến cả người là mồ hôi, lúc này anh đi rồi, trong sân trống trải chỉ còn lại tôi và một cây khô, nói trường hợp này duy mĩ lãng mạn cũng đúng, nói nó thấm người cũng có thể, tôi nhìn dáo dác, đáy lòng bắt đầu lạnh lẽo.
Lạnh không chỉ là bởi vì lạnh, còn cảm thấy không khí này rất thích hợp nhát ma.
Ba tôi thường xuyên nói: “Con cũng từng được giáo dục cao đẳng, đừng cả ngày lúc la lúc gào.”
Khó, thời điểm thế này tôi thật không thể vững vàng bình tĩnh.
Tôi đạp tuyết chạy về phòng cho khách, loại phòng ở tự đốt gas sưởi ấm này thường đến sau nửa đêm đều vẫn sẽ lạnh một ít, dù sao vì an toàn của người ngủ nên đóng đều phải tắt đi, nhưng lạ là, căn phòng này lúc này còn rất ấm áp, tôi cởi áo lông và quần bị tuyết làm cho ướt của mình, chui vào trong ổ chăn.
Không lễ phép, ngủ giường người ta như vậy không lễ phép lắm.
Tôi suy nghĩ, nếu không chờ thời tiết chuyển tốt, tôi giặt sạch ga giường vỏ chăn cho thầy Chu?
Cứ suy nghĩ như vậy, tôi ngủ rồi.
Nói thật, tôi thích ngủ nướng, có thể không dậy sớm tuyệt đối không dậy sớm, đó rất đòi mạng, nhưng trong tình huống bình thường tá túc ở nhà người khác tôi đều sẽ sớm rời giường, tận khả năng không cho chủ nhà thêm phiền phức.
Nhưng lần này là một ngoại lệ, tôi cảm thấy có thể là tối hôm qua chơi ném tuyết khiến tôi - kẻ phế thể dục mệt lử, thế là một giấc ngủ đến 8 giờ rưỡi.
Hơn 8 giờ rưỡi một chút xíu.
Lúc tôi rời giường trực tiếp tròng áo lông lên, kết quả lạnh đến run rẩy.
Áo lông đó của tôi tối hôm qua bị tuyết làm ướt, lúc này mặc vào thấy khó chịu.
Đẩy cửa phòng ra, vừa mở miệng trước mắt đều là hơi thở trắng xóa, dùng sức thổi mấy hơi, như thể tạo ra một tiên cảnh cho mình.
Sau khi đổ tuyết, nhiệt độ giảm mạnh, tôi hắt xì ba cái liên tiếp, gõ vang cửa phòng sách.
Tôi thật ra không nghĩ tới Chu Hàm Chương sẽ ở phòng sách từ sớm như vậy, vốn kế hoạch là thừa dịp lại trộm xem sách một lát trước khi đối phương phát hiện tôi, tôi còn vẫn luôn nhớ thương cuốn bị cấm kia của <Fanny · Hill> — dù sao, không ai sẽ không thích xem sách 18+.
Bất ngờ là, khi tôi đẩy cửa đi vào, Chu Hàm Chương thế nhưng mới vừa ngồi dậy khỏi bàn làm việc, còn buồn ngủ đầy mặt đều viết mờ mịt, thoạt nhìn như nằm sấp ngủ cả đêm ở đây.
Không thể nào?
Anh không phải là ngủ ở phòng sách đó chứ?
Trong đầu tôi đột nhiên toát ra một phỏng đoán rất lớn gan, nhưng lại cảm thấy không quá khả năng, lấy tính cách của Chu Hàm Chương, anh tuyệt đối không có khả năng nhường phòng của mình cho tôi ngủ, còn mình trốn đến phòng sách.
Công dịu dàng, giả thiết này không hợp với anh.
Anh là công lạnh lùng còn tạm được.
“Chào buổi sáng thầy Chu.” Tôi giả vờ chào hỏi anh: “Sáng sớm ngài đã bắt đầu làm sáng tác rồi ạ.”
Anh ngồi thẳng dậy, giơ tay xoa xoa cổ.
Người đàn ông mới vừa tỉnh ngủ có số nhìn khiến lòng người phiền, cảm thấy dơ chết được, nhưng có số cố tình lại sinh ra chút sức quyến rũ lười biếng, còn rất hấp dẫn người.
Chu Hàm Chương là người sau, anh cau mày híp mắt nhìn tôi, áo khoác khoác trên người trượt xuống trên ghế.
“Chào.” Giọng Chu Hàm Chương hơi khàn, tùy tay sờ qua hộp thuốc trên bàn, châm thuốc.
“Sáng sớm ngài đã hút thuốc rồi?” Người này nghiện thuốc lá thật sự hơi nặng, anh có kiểm tra sức khoẻ định kỳ mỗi năm không?
Tôi cũng có đủ tật xấu, thế nhưng nhọc lòng về loại chuyện này.
Chu Hàm Chương rút điếu thuốc, nhìn thời gian: “Cậu nấu cơm đi.”
“Dạ?”
“Nấu đại chút gì đi,” Anh ngậm thuốc lá, một tay xoa giữa mày, thoạt nhìn như đau đầu: “Mì ăn liền cậu lấy đến lần trước vẫn còn.”
“Ò.” Được thôi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tôi không làm chút gì đó trông quả thật rất không ổn.
Tôi nói: “Vậy, thầy Chu, tôi có thể rửa mặt trước không?”
Anh chỉ chỉ hướng toilet, không nói chuyện.
Tôi hắt xì chạy chậm đi rửa mặt, Chu Hàm Chương còn mang cho tôi một bộ dụng cụ nha khoa dùng một lần.
Anh thế nhưng còn có thứ này, chuẩn bị cho ai?
Tôi vốn dĩ muốn chọc anh hai câu, nhưng quay đầu thấy bản mặt như cục nước đá kia của anh thì định từ bỏ, kết quả cuối cùng của việc nói đùa với người này có thể là tôi bị đè trên mặt đất điên cuồng cọ xát.
Lúc tôi rửa mặt Chu Hàm Chương đi ra ngoài, chờ đến tôi rửa xong đi đến hướng phòng bếp, lại bị anh đột nhiên xuất hiện gọi lại.
Chu Hàm Chương cầm trong tay chiếc áo lông, ném cho tôi.
“Ý gì?” Tôi không hiểu.
“Mặc cái này đi.” Anh có chút không kiên nhẫn lắc lắc tay: “Áo lông đó của cậu treo trong phòng ngủ đi.”
Ban đầu tôi còn chưa phản ứng lại, chờ đến khi anh cũng trở về phòng sách rồi tôi mới đột nhiên đứng ở đó cười ngây ngô.
Chu Hàm Chương không phải thật sự không hiểu tính người, anh thật ra còn rất cẩn thận.
Tôi thay áo lông của Chu Hàm Chương, dày và lớn, xắn tay áo dư bằng nửa lòng bàn tay rồi xách chiếc áo lông của tôi trở về căn phòng ngủ đó, tôi đặt áo lông ẩm ướt lại lạnh lẽo của tôi lên lưng ghế, sau đó ngâm nga khúc nhạc nhỏ chạy tới phòng bếp nấu mì.
Hôm nay có vẻ là một ngày tốt đẹp.
Nhưng hình như tôi đã quên chuyện gì đó quan trọng thì phải?