Vất vả mất hai canh giờ, trời tối hẳn, vợ chồng hai người mới về đến nhà.
Sau khi sắp xếp này nọ gọn gàng, Hà Tằng thị hỏi qua tình hình, sau mới đuổi bọn họ đi làm cơm. Do Hà gia nghĩ hai người còn ở lại Trương gia thêm hai ba hôm, cho nên cơm chiều nay vốn không có phần bọn họ.
Hà Sinh tự mình xách nước rửa mặt, Trương Tích Hoa vào bếp chuẩn bị thêm bữa chiều. Mấy ngày nay phụ trách nấu nướng trong nhà, nàng cũng cơ bản thăm dò được khẩu vị của Hà gia.
Trượng phu thích ăn cay, cho nên nàng lấy một ít bột làm mì, lại thêm vào hạt ớt khô vừa phơi cùng với gừng, tỏi dầm nát. Sau thêm ít muối ăn, xào đến khi có mùi thơm mới cho chút nước vào.
Chỉ chờ nước sôi, liền đem mì thả vào đun đến khi nước sôi lại. Trộn thêm tương nhà làm, thêm vào một ít gia vị, rắc lên ít hành lá cắt nhỏ, hương vị liền rất tốt.
Nấu xong mì sợi, chia một phần lớn một phần nhỏ. Nàng muốn gọi Hà Sinh đến ăn, ra khỏi nhà bếp, liền thấy ở cửa lớn Hà gia có người liên tục gõ bịch bịch vang dội.
Ai lại đến lúc này? Trương Tích Hoa không thể không đi đến cửa, mở ra liền thấy Giang Đại Sơn, trêи trán hắn toàn mồ hôi, có lẽ là chạy vội vàng, giờ phút này hơi thở có chút không ổn định.
Còn không chờ Trương Tích Hoa hỏi, Hà Tằng thị cùng cha chồng Hà Đại Xuyên cũng khoác xiêm áo chạy tới, ngay cả Hà Sinh chuẩn bị đi phòng bếp bưng thức ăn cũng đi tới.
Hà Tằng thị nói: “Đại Sơn a, ngươi đừng nóng, từ từ nói. . .”
Giang Đại Sơn cũng là hán tử hơn ba mươi tuổi, chẳng qua là bối phận so với Hà Tằng thị nhỏ hơn, tính là đồng lứa với Hà Sinh, cho nên Hà Tằng thị trực tiếp gọi với bối phận nhỏ.
Giang Đại Sơn trêи mặt kinh hoảng thất thố, khoé mắt buồn bã, yết hầu chuyển động nói: “Thỉnh nàng dâu nhà A Sinh đi xem Nhạn Nương, Nhạn Nương nàng. . . Nàng có chút không xong.”
A! Hắn vừa nói, người nhà họ Hà đều hốt hoảng theo. Hà Tằng thị đã trải việc đời, giờ phút này xem như là ổn định, hỏi: “Ngươi cẩn thận nói, là thế nào không xong?”
“Còn nhỏ mất cha tang mẫu, thanh niên tang thê tang tử”, Giang Đại Sơn sinh ra là mệnh khổ, cuộc đời này sợ nhất thân nhân có chuyện không may. Vốn đang lúc gấp gáp, mặt xám như tro tàn, nhưng hắn biết tình huống hiện tại rất đáng lo, chỉ nhịn được bi thống đem sự tình nói rõ ràng.
Trương Tích Hoa nghe xong liền hỏi: “Ngươi nói nàng không ngừng chảy máu?”
Nữ nhân kia phía dưới không ngừng chảy máu, có thể rơi vào hai khả năng. Một là nàng đến kì, lượng máu chảy ra quá nhiều khiến người ta sợ hãi. Nhưng Giang Đại Sơn đã có một đời vợ trước, theo lý hiểu được những thứ đó, hẳn sẽ không vì chút chuyện này mà kϊƈɦ động như vậy.
Khả năng thứ hai, chính là sinh non. Nghĩ đến thân thể Nhạn Nương lúc này, sinh non là chuyện vô cùng không tốt. Sắc mặt Trương Tích Hoa liền không tốt, cau mày chờ nghe Giang Đại Sơn trả lời.
Mấy huynh đệ Giang Đại Sơn sở dĩ tìm tới Trương Tích Hoa là vì khi rơi vào tuyệt vọng, người ta muốn thử tất cả mọi khả năng.
Hôm kia Giang Đại Sơn theo toa thuốc Trương Tích Hoa Viết thử bồi bổ thân thể cho nương tử, cũng đã rất khởi sắc, nhưng hôm nay Nhạn Nương lên núi gánh củi thì té lộn nhào một cái, chảy máu rất nhiều. Lang trung thôn bên nói không có cách nào, phải nhanh đem người mang lên trấn trêи trị liệu. Bất quá trấn trêи cách khá xa, lộ trình phải tiêu phí hơn hai canh giờ, chờ đến nơi, người bệnh cũng khó qua khỏi.
Cho nên lang trung dặn dò bọn họ đừng ra đồng làm việc, tập trung chuẩn bị hậu sự cho Nhạn Nương.
Mấy tháng ở chung, tuy rằng Nhạn Nương tính tình khϊế͙p͙ nhược, nhưng tốt xấu gì cũng là vợ của bọn hắn, nếu nói là không cảm tình là không thể nào, ba huynh đệ nghe nói Nhạn Nương có nguy hiểm đến tính mạng, đều hoảng sợ, nhất thời đều không có chủ ý gì tốt.
Lão nhị Giang Thiết Sơn đột nhiên nói: “Chi bằng thỉnh nương tử nhà Hà Sinh đến xem thử?”
Ngựa chết thành ngựa sống, dù thế nào cũng phải thử một chút đúng không ?
Vì thế lão đại Giang Đại Sơn mới vội vã chạy đến Hà gia. Giang Đại Sơn giờ phút này hận không thể lập tức mang Trương Tích Hoa đến gặp Nhạn Nương, nghe được nàng hỏi, liền gật đầu liên tục, lo lắng nói: “Thỉnh đệ muội đến xem qua.”
Tuy rằng Hà Tằng thị cũng không cho là con dâu mình đi sẽ có thay đổi gì, nhưng mạng người là quan trọng, nhìn anh em nhà họ Giang thực đáng thương, cũng không nỡ cự tuyệt, liền nói với con dâu: “Ngươi đi xem thử một chút đi.”
Ban đêm đường tối đen, lại đã khuya còn phải đi nhà người khác, Hà Sinh không đợi mẫu thân phân phó, nhân tiện nói: “Ta và nàng cùng nhau đi.”
Giang gia cùng Hà gia cách rất xa, một nhà ở đầu thôn, một nhà cuối thôn, có hắn đi, nếu quá trễ cũng có thể cùng nương tử về nhà.
Đối với phụ nhân sanh non, Trương Tích Hoa cũng không chắc chắn, do dự một chút rồi vào phòng lấy ra một ít thảo dược nàng đã cất, mang theo bên người. Trong đó còn có không ít sợi nhân sâm. Sợi nhân sâm là của Triệu lang trung ở Dương Tây thôn, dược tính vẫn còn tốt, lúc này có thể sử dụng được.
Mấy người vội vàng đi tới Giang gia thì Nhạn Nương rõ ràng đã bất tỉnh. Hà Sinh không tiện đi vào phòng vợ chồng người khác, vì thế hắn ngồi ghế ngay ở sảnh ngoài.
Trương Tích Hoa nhờ huynh đệ Giang gia rót một chén nước ấm, đem một nửa số sợi nhân sâm cắt nhỏ, ngâm vào nước, loại bỏ vụn, liền xốc Nhạn Nương dậy, rót vào miệng người bệnh.
Nàng cẩn thận chẩn mạch, lại kiểm tra thân dưới của Nhạn Nương, xác định là sanh non. Lần trước nàng bắt mạch thì mạch tượng cạn, không rõ ràng nên mới nhìn không ra.
Nhạn Nương thân mình vốn yếu ớt, qua vài ngày được bồi bổ thì cảm giác tốt hơn nhiều. Thế nhưng ăn không ngồi rồi không kiếm sống khiến lòng nàng rất khó chịu, vì thế chờ Giang Tiểu Sơn đi trêи núi lúc đốn củi, liền năn nỉ đi theo. Nàng không như các nam nhân có thể nhặt được nhiều cành to lo phần củi lửa nhưng cũng có thể nhặt được một ít mang bán lấy tiền. Giang Tiểu Sơn mới tầm mười bảy mười tám tuổi, nghe nương tử yêu cầu, nghĩ như vậy cũng không có gì trở ngại, liền đồng ý.
Nhạn Nương gánh củi, vẫn là Giang Tiểu Sơn sợ nàng mệt, vì vậy đã dùng liễu buộc chặt lại kĩ càng mới để cho nương tử gánh. Không ngờ Nhạn Nương cước bộ không vững liền ngã xuống.
Giang Tiểu Sơn giờ phút này hối hận không thôi. Bụm mặt trốn ở góc phòng ô ô khóc. Tuy nói nam nhi không dễ rơi lệ, lúc này bị thương tâm, làm sao có thể kìm nén.
Trương Tích Hoa trong lòng không chắc chắn, nhưng vẫn là đè lại ý nghĩ của chính mình, giúp Nhạn Nương cầm máu, lại nhờ bọn họ mang thảo dược đến để chế biến.
Quá hai khắc đồng hồ dày vò, dược tính của nhân sâm đã có tác dụng. Nhạn Nương từ từ tỉnh lại, trước khi ngất đi, nàng đã nghe được lời của lang trung kia. Nhạn Nương cũng biết mình mất đi đứa bé, bên trong đôi mắt ngậm nước mắt, nàng thử há mồm, một lúc lâu mới nói: “Tích hoa tỷ. . . Ta. . .”
Nước mắt liền rơi xuống.
Trương Tích Hoa nhanh chóng dùng khăn ấm lau nước mắt trêи mặt nàng, sau đó nghiêm túc nói: “Không cần khóc! Ngươi không có gì đáng ngại cả.”
Giang Đại Sơn, Giang Thiết Sơn hai người ngồi ở trong phòng, thấy nương tử tỉnh lại, trong lòng đầy chờ mong, chỉ không dám nói ra lời, lúc này đã nghe Trương Tích Hoa khẳng định không có trở ngại.
Giang Đại Sơn liền quỳ xuống, đối với Trương Tích Hoa dập đầu nói: “Hà Sinh đệ muội, xin ngươi nhất định phải chữa khỏi bệnh Nhạn Nương, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngươi!”
Trương Tích Hoa không đề phòng liền bị hắn quỳ trước mặt, vội tránh đi, loại đại lễ này nàng chịu không nổi. Giang Đại Sơn vốn là huynh trưởng, Hà Sinh gọi anh em Giang gia một tiếng ca, nàng cũng nên gọi theo như thế. Vì vậy, nàng liền đỡ hắn, nhân tiện nói: “Đại Sơn ca, ngươi mau đứng lên, đại lễ như vậy ta chịu không nổi.” Giang Đại Sơn cũng không cố chấp, xem như nghi thức xã giao, theo lời đứng lên, chờ Trương Tích Hoa phân phó.
Nhạn Nương nằm trêи giường không nhúc nhích, trầm mặc nhìn trượng phu vì mình mà quỳ xuống, tâm đau như cắt. Nàng sinh ra không được cha mẹ, người thân, bạn bè yêu thương. Thuở nhỏ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bị mẹ kế sai khiến đủ đường. Nàng chỉ hi vọng sau này lớn lên lập gia đình gặp được trượng phu tốt. Nhưng không ngờ mẹ kế lại bán đứng nàng.
Vào Giang gia, nàng vẫn như trước luôn thật cẩn thận, sợ chọc trượng phu không vui. Nhạn Nương cho rằng nàng chính là đồ vật mà Giang gia mua được như lời người trong thôn nói, nếu làm bọn họ mất hứng, họ rồi cũng sẽ bán nàng đi. Nhạn Nương không muốn bị bán lần nữa, nàng trời sinh tính tình khϊế͙p͙ nhược, chỉ có thể cẩn thận càng thêm cẩn thận.
Nam nhân trông chờ lớn nhất là có đứa bé, nhưng là nàng lại làm mất con. Lang trung còn nói, cho dù có chữa khỏi bệnh thì nàng cũng bị thương, về sau có thể không hoài thai được nữa. Hắn còn liệt ra rất nhiều loại trị liệu đắt đỏ, khuyên Giang gia buông tha nàng.
Nhưng trượng phu của nàng đã mời Tích Hoa tỷ đến, chứng tỏ trong lòng họ có nàng.
Yết hầu tựa hồ đang vướng vật nặng, trong lòng lên men, Nhạn Nương liều mạng kìm nén nước mắt, run rẩy hỏi “Tích hoa tỷ, ta. . . Ta về sau còn có thể sinh chứ?”
Trương Tích Hoa hơi không vui, nàng thật sự giận Nhạn Nương không chăm sóc chính mình. Rõ ràng đã nghiêm túc dặn dò, nhắc nhở nàng trong khoảng thời gian này không được ép buộc bản thân. Thế mà nàng vẫn làm cho bản thân sinh non
Ngữ khí nàng liền không tốt lắm nói: “Nếu là ngươi chú ý bồi bổ cơ thể thì có thể sinh. Nhưng nếu ngươi cứ như lần này, thần y cũng không thể trị hết cho ngươi.”
Nhạn Nương cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Ta nhất định nghe tỷ khuyên bảo,
không cậy mạnh nữa.”
Trương Tích Hoa liên tục chỉ bảo, thấy Nhạn Nương thật sự nghe lời, cũng thở phào một hơi. Nàng tuổi còn nhỏ, thân mình vốn yếu ớt, lúc này sinh non cũng không coi là chuyện quá xấu. Sau này chữa trị khỏi rồi, tuổi lớn hơn một chút sẽ thích hợp để mang thai hơn.
Sau khi nêu cách chăm sóc, nhắc nhở các điểm cần lưu ý và yêu cầu thực hiện kiên trì với anh em nhà họ Giang, Trương Tích Hoa bước ra sảnh thì bắt gặp Hà Sinh đang ngồi trêи ghế, nhắm mắt ngủ.
Tướng ngủ của Hà Sinh thực yên tĩnh, mỗi động tác hít thở của hắn đều dẫn động tới tâm Trương Tích Hoa.
Tối qua hắn vốn không ngủ được, sáng sớm liền thức dậy ra đồng cùng Trương gia làm việc. Lại giằng co hơn một giờ đường, trở về còn chưa kịp ăn đã cùng nàng tới đây.
Cho nên, dù trượng phu không có đáp lại khi mình biểu lộ cảm tình thì cũng không có quan hệ gì. Hắn làm chuyện trượng phu nên làm, cũng có thể xem đây là một người chồng trách nhiệm. Lưỡng tình tương duyệt thì đương nhiên sẽ tốt đẹp hơn, nhưng nếu cả đời này nàng là một người một phía tình nguyện thì Trương Tích Hoa cũng cảm thấy có thể sống rất tốt.