• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thôn dân Hạ Tây thôn không rõ ràng lắm tình hình bên ngoài, ai ai cũng chỉ quan tâm đến mảnh ruộng cùng hoa màu của mình, chỉ cần thiên thời địa lợi, thu hoạch được mùa là đã có thể sống an ổn qua ngày.

May mắn nhờ thân thiết với Hứa Hoài cùng quen biết mấy vị làm việc trong nha môn, Hà Sinh mới biết qua một chút tin tức. Hoàng đế bệnh nặng chợt băng hà, chưa kịp định đoạt người kế vị. Triều đình hai năm nay tai hoạ rung chuyển không ngừng, thiên tử vừa qua đời, mấy vị hoàng tử đều tự mình ra quân triển lực muốn tranh giành ngai vàng.

Nha môn Đại Lương đoán không chừng lần này Tam hoàng tử sẽ lên ngôi, vội vàng ôm tâm thái cưỡi lừa tìm ngựa muốn trưng thu thuế má. Thật ra các vị quan ở Đại Lương đều nhìn được mấy năm nay mùa màng thất bát, lương thực hiếm hoi, Tam hoàng tử cầm quân trấn nơi biên giới chắc chắn hiểu rõ nạn thiếu đói, chi bằng chờ hoàng tử lên ngôi liền dâng mấy xe thóc lúa xem như là lập công. Tuy chỉ làm quan của một huyện hẻo lánh xa xôi nhưng họ cũng không phải không có tầm nhìn, tính toán như thế cũng phần nào giải quyết được khó khăn khẩn cấp của tân hoàng đế khi lên ngôi.

Đừng tưởng rằng Đại Lương huyện nho nhỏ này thâm sơn cùng cốc không có gì tốt. Chính vì quá mức hẻo lánh cho nên thế sự bên ngoài rối loạn thế nào đi nữa thì nơi đây vẫn an tĩnh như thường, nhà nhà vẫn có lương thực tích trữ, khi cần vẫn có thể bấm bụng giao nộp. Số lương thực này mang dâng cho Tam hoàng tử thật sự là chuyện vẻ vang.

Mấy vị quan tính toán kĩ lưỡng, chúng sinh lại khổ sở thêm một tầng.

Hứa Hoài từ Ích châu chuyển nhà trở về Đại Lương trấn, đã thấy không ít sự vụ. Xem xét tổng thể tình hình hiện tại, hắn liền ôm không ít hi vọng đối với thực lực của Tam hoàng tử.

Hà Sinh nghe Hứa Hoài bàn luận cũng không có ý kiến gì. Hiểu biết không quá nhiều hắn cũng không dám phán đoán, chỉ là có chút lo lắng nếu Tam hoàng tử suy tàn, có tân hoàng đế khác đăng vị, liệu có trả đũa Đại Lương huyện hay không?

Thu liễm tâm tình của mình, Hà Sinh chuyên chú vác bao thóc lên lưng, thu thập ổn thoả trở về nhà.

Vừa về đến cửa liền ngửi thấy hương mướp xào ngào ngạt quấn quýt, nội tâm đang xáo trộn đột nhiên vô cùng ấm áp. Cẩn thận đi vòng qua mấy manh chiếu đang phơi thóc vàng ươm, hắn để bao tải sang một bên, ngẩng lên lập tức trông thấy tiểu thê tử đang bưng một đĩa mướp vào nhà chính.

Trương Tích Hoa ôn nhu cười nói: “Chàng đã về rồi sao? Thϊế͙p͙ còn đang chuẩn bị mang cơm ra đồng cho cả nhà đây.”

Hà Sinh đi đến giếng nước rửa sạch mồ hôi, nhẹ giọng đáp: “Ta cùng nàng ăn cơm, một lát nữa cứ để ta mang cho cha mẹ.”

Cần phải tranh thủ ăn nhanh một chút để sớm mang thức ăn cho cả nhà, Hà Sinh cũng không nói gì thêm, động tác nhanh nhẹn ngồi vào bàn ăn cơm.

Vừa ăn hắn vừa không nhịn được nhìn qua Hà Du mấy lần.

Từ khi Hà Du sinh ra, Hà Sinh ngày ngày đều chuyên chú ra sức đóng một cái cũi tinh xảo. Trải qua hai tháng, cũi gỗ cũng đã hoàn thành, còn có hai nấc ván lót. Nấc cao hơn sẽ dễ dàng để nương tử đặt con vào nằm ngủ, không cần phải khom người quá sâu. Nấc bên dưới là để dành cho Hà Du khi biết đứng có thể vịn vào thanh chắn, đứng thẳng trong cũi gỗ, không sợ bị ngã ra ngoài.

Từ khi có cũi, Trương Tích Hoa có thể an tâm để con ngủ một mình, không cần lo lắng hắn giật mình cựa quậy sẽ bị ngã, nhờ đó nàng mới rảnh tay quán xuyến gia vụ cùng mấy việc lặt vặt cho con.

Đồng thời tháng trước Hà Đại Xuyên cũng đóng cho cháu nội một cái xe tập đi vô cùng đáng yêu, đợi hắn lớn hơn một chút liền có thể ngồi chơi cả ngày.

Có thể thấy rõ ràng, tiểu gia hoả này làm thu tâm của cả nhà trong tay rồi.

Hà Sinh thoáng nhìn Du ca đang muốn lật người, hai má hồng hồng bụ bẫm vô cùng đáng yêu, chọc cho phụ thân không nhịn được liền giương khoé miệng.

Hà Sinh buông chén đũa đi đến bên cạnh cũi nhìn con. Trông thấy phụ thân, Du ca lại ra sức chống tay muốn lật người sang nhưng vẫn không thành công, hắn nằm ngửa trở lại, hai mắt lưu ly to tròn nhìn chằm chằm Hà Sinh đòi phụ thân ôm.

Hà Sinh hé miệng cười nói: “Ngươi nha, sao lại dính người như vậy chứ hả?”

Thật sự rất muốn ôm con vào lòng hôn một cái nhưng nhớ đến xiêm y cùng thân thể mình còn có chút lôi thôi Hà Sinh đành dằn lòng ngồi xuống ăn nốt bữa cơm, chỉ gọi con mấy tiếng chơi cùng đứa nhỏ.

Trương Tích Hoa đem thức ăn cất vào giỏ trúc, an bài thỏa đáng liền quay về nhà chính thì thấy phụ tử hai người đang cùng nhau chơi đùa vui vẻ, nàng cười cười: “Thϊế͙p͙ vừa mới nấu xong một chén canh bí đỏ, chàng ăn xong rồi hẵng đi.”

Hôm nay mọi người thu thóc ở mảnh ruộng xa nhà nhất, cũng không thuận tiện để mang theo mấy món canh, cho nên nàng chỉ gia tăng lượng rau củ xào, không chuẩn bị canh nhiều.

Hà Sinh ngẩng đầu hỏi: “Nàng đã ăn chưa?”

Trương Tích Hoa lắc đầu, Hà Sinh nói: “Vậy cùng ngồi xuống ăn thôi.”

Hắn đem chén canh phân thành hai, đưa một chén đặt trước mặt Trương Tích Hoa ý bảo nàng cùng ăn.

Trương Tích Hoa rửa tay xong ngồi xuống bên cạnh trượng phu, vợ chồng hai người tùy ý nói vài câu. Hà Sinh ăn xong liền không muốn chậm trễ, thay nương tử thu dọn bát đũa xong liền xách giỏ trúc định ra cửa.

Trương Tích Hoa vội vàng nhắc nhở: “Trời nắng to như vậy mà chàng lại không chịu đội nón rồi.”

Nàng đương nhiên không sợ chuyện làn da trắng nõn của trượng phu bị nhuộm thành than đen, chỉ là phải lao động vất vả dưới thời tiết gay gắt như vậy mà không chú ý sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ.

Hà Sinh bị nương tử quở trách xong sắc mặt có chút quẫn bách.

Trương Tích Hoa vội vàng vào nhà lấy nón lá, nhón chân giúp hắn đội lên đầu, cẩn thận cột dây chắc chắn mới xong mới cười nói: “Được rồi.”

“Ừm.” Hà Sinh đỡ nón lá, quay đầu nói: “Bên ngoài nóng, nàng cứ ở trong nhà đi thôi. Hai mẹ con không cần phải ra ngoài làm gì.”

“Thϊế͙p͙ mỗi ngày đều ở trong nhà quanh quẩn mà thôi.” Nơi xa nhất nàng đi còn không phải là ra ruộng mang cơm cho cả nhà sao? Ngày ngày đều ở trong nhà quán xuyến gia vụ cùng trông con, thi thoảng dạo qua mấy nhà cách vách hàn huyên rồi thôi.

Trương Tích Hoa hé miệng cười hỏi: “Đêm nay chàng muốn ăn cái gì?”

Hà Sinh có chút nghiêm túc nói: “Cũng không cần đi nhà Đại Sơn ca.” Lý do vì sao hắn cũng không nói ra lời.

Trương Tích Hoa kinh ngạc nhìn hắn, Hà Sinh rủ xuống mí mắt, chỉ ra vẻ không nhìn thấy nghi vấn của nương tử, suy ngẫm một lát, Hà Sinh lại lên tiếng: “Hôm nay đột nhiên muốn ăn dưa cải xào tiêu, nàng làm một ít có được không?”

“Ừm.” Trương Tích Hoa nhẹ nhàng đáp ứng.

Trong hầm còn lại một ít rau cải cùng củ cải, nàng đã sớm mang đi ngâm chua. Mấy thứ này mang xào cùng các loại tiêu ớt cay nóng thật sự là một món khai vị hấp dẫn đưa cơm.

Hà Sinh nghe được đáp án liền hài lòng ra cửa. Nương tử không chỉ đáp ứng làm đồ ăn cho hắn, mà còn đáp ứng không đi nhà Đại Sơn ca đúng chứ?

Nương tử của hắn đến Giang gia cũng chỉ để tìm Nhạn Nương hàn huyên mấy việc lặt vặt thôi. Không phải hắn không muốn nàng kết bạn giao hảo với Nhạn Nương mà là vì Giang gia cách nhà của Hà Chí Kiệt rất gần, muốn sang nhà Nhạn Nương chỉ cần đi ngang qua cửa nhà Hà Chí Kiệt cùng hai thôn hộ nữa là đã đến nơi.

Nhiều lần Trương Tích Hoa đi Nhạn Nương đều bị mẫu thân Tưởng thị của Hà Chí Kiệt gọi vào nhà nói chuyện phiếm. Xem ra không có ai nhìn thấy tiểu tử đối với thê tử của Hà Sinh hắn có chút tâm tư. Điều này làm cho hắn thật sự rất khó chịu.

Thương thế của Hà Chí Kiệt đã hồi phục từ lâu, ngày nào cũng len lén đi một vòng thật lớn lắc lư qua cửa Hà gia để làm gì cơ chứ? Hà Sinh có mấy lần thật sự muốn dạy dỗ hắn một chút, nhưng nghĩ đến nương tử hoàn toàn không biết gì đến việc này, hắn sao phải thay người ta đem sự tình phơi bày ra ngoài.

Cho nên liền dặn dò nàng ở nhà là được, không thể để cho tên tiểu tử Hà Chí Kiệt kia có cơ hội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK