• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa đi Hà Nguyên Nguyên vừa lắp bắp kể chuyện lộn tùng phèo không đầu không cuối, Trương Tích Hoa thật vất vả mới từ trong mấy lời của cô nhỏ mà hiểu ra đại khái.

Trượng phu Hà Sinh của nàng là bình an vô sự, tảng đá lèn chặt trong ngực cuối cùng cũng rơi xuống. Nàng còn chưa kịp sắp xếp lại câu chuyện đã gặp phải Hoàng Gia Vượng đang đi tới, theo sau có có Hoàng Đại thẩm lo lắng hỏi: “Đây là sao?”

“Thế là thế nào?”

“Rốt cuộc là như thế nào? Gia Vượng à ngươi cũng đừng doạ nương như vậy!”

Hoàng Đại thẩm đang ở ngoài đồng nhổ củ cải thì có người chạy đến bảo rằng trưởng tử nhà bà lên trấn trêи vừa bị gãy tay. Hoảng hốt đi được nửa đường thì bắt gặp Hoàng Gia Vượng cùng Hà Nguyên Nguyên quay về, Hà Nguyên Nguyên nước mắt chảy dài đi về Hà gia, Hoàng Gia Vượng theo ngay phía sau, bà gọi mấy tiếng cũng không ai nghe đành phải đuổi theo.

Khó khăn lắm mới đuổi đến nơi, Hoàng đại thẩm chưa kịp thở đã đặt ra một loạt câu hỏi.

Cả người Hoàng Gia Vượng nhợt nhạt nhưng vẫn lên tiếng trấn an: “Nương, ta không có chuyện gì. Đại phu đã băng bó kĩ, sẽ không sao đâu ạ.”

Cánh tay kia đã được y quán Đại Lương trấn băng bó cẩn thận, còn dùng một dây vải treo vào cổ. Ngoại trừ cánh tay, trêи mặt cùng trêи người hắn cũng có không ít vết xanh tím, Hoàng Đại thẩm vừa nhìn liền biết con trai nhà mình là cùng người khác đánh nhau rồi.

Nhưng hắn là người ôn hoà bình tĩnh, sao lại cùng người khác đánh nhau? Lại nhìn đến khuê nữ Hà gia, lão nhân liền có chút sáng tỏ.

Trong lúc nhất thời, Hoàng Đại thẩm cực kỳ đau lòng. Nhưng cũng vô cùng tức giận! Nếu không phải lo lắng thân thể hắn không tốt, bà thiếu chút nữa muốn ra tay đánh hắn một trận.

Bên kia Trương Tích Hoa cùng Hà Nguyên Nguyên nhìn thấy mẹ con bọn họ cũng bước lại. Hà Nguyên Nguyên lôi kéo Trương Tích Hoa, nghèn nghẹn hỏi: “Tẩu tử, thế này có thể chữa hết không?”

Trương Tích Hoa nghiêng đầu liếc nhìn cô nhỏ, chưa từng thấy qua bộ dáng lo lắng không yên của tiểu cô nương hoạt bát này. Khoé lệ của nàng ầng ậc nước, mí mắt sưng to, cái mũi nhỏ cũng đỏ bừng, cô nhỏ cũng không để ý đến hình tượng, dùng ống tay áo len lén lau đi toàn bộ nước trêи mặt.

Vốn là một tiểu cô nương, bản tính lại thuần lương, gặp chuyện thế này đương nhiên sẽ kϊƈɦ động. Nếu trưởng tử Hoàng gia là vì nàng mà gãy một cánh tay, cô nhỏ sao có thể không áy náy? Trương Tích Hoa sờ sờ đầu Hà Nguyên Nguyên trấn an: “Được rồi không cần gấp, để tỷ xem qua rồi nói sau.”

Chân Hà Chí Kiệt gãy như vậy tẩu tử còn có thể chữa khỏi, chắc chắn là sẽ chữa được cánh tay đúng chứ? Tin tưởng vào tẩu tử, Hà Nguyên Nguyên hít hít mũi, nói với Hoàng Gia Vượng: “Ngươi mau đi về nhà một chút, có tẩu tử ta ở đây rồi, để cho tỷ ấy xem qua.”

Trương Tích Hoa nhìn sắc mặt Hoàng Gia Vượng có chút không ổn, ôn nhu nói: “Nguyên Nguyên nói đúng, trở lại Hà gia cũng tiện, để cho ta xem qua một chút.”

Hoàng Gia Vượng không cự tuyệt, Hoàng Đại thẩm càng không thể cự tuyệt.

Bộ dạng kia của Hoàng Gia Vượng doạ Hà Tằng thị cùng Hà Nhị thẩm giật nảy mình, hai người liền nhanh chóng thu dọn chỗ dây thừng. Biết sự thể chắc chắn có liên quan đến khuê nữ nhà mình, Hà Tằng thị vô cùng thẳng thắn lên tiếng xin lỗi. Lúc này cũng không tiện giáo huấn nàng, bà chỉ hung hăn trừng mắt liếc Hà Nguyên Nguyên đứng ở một bên.

Trương Tích Hoa hỏi rõ thương thế, cẩn thận xem qua một lần mới nói: “Đại phu xử lý thật sự đúng lúc. Không cần lo lắng, có thể lành lại sớm thôi.”

Một câu này, thả xuống tâm tư đang treo cao của mấy người trong phòng.

Thương thế của Hoàng Gia Vượng là do Hà Sinh chính mình mang đến y quán, đại phu đối với mấy loại này cũng rất có kinh nghiệm, cánh tay được băng bó rất rắn chắc, Trương Tích Hoa cũng không cần phải chỉnh sửa gì cả.

Sau đó Trương Tích Hoa lại xem xét mấy vết thương trêи mặt hắn, dùng thuốc mỡ sát trùng lau qua một lần, cũng tỏ vẻ chuyện dưỡng thương của Hoàng Gia Vượng cứ để chính mình xử lý.

Lời này khiến cho tâm tình bất ổn của Hà Nguyên Nguyên cùng sự lo lắng của Hà Tằng thị giảm xuống không ít.

Hà Tằng thị phụ họa nói: “Ổn rồi. Có A Sinh nương tử xem xét, muội cứ việc yên tâm.” Lời này là nói với Hoàng Đại thẩm.

Biết con trai mình sẽ không có vấn đề gì, Hoàng Đại thẩm mới gật đầu nói: “Ta rất tin tưởng y thuật của A Sinh nương tử. Hắn cũng trẻ người non dạ, chuyện dưỡng thương này còn phải nhờ nàng chú ý.”

Hoàng đại thẩm cũng là phụ nhân hoà nhã, biết rõ con mình chịu thương tích là do đâu nhưng cũng không truy cứu với Hà gia. Trương Tích Hoa yên lặng quan sát, trong lòng không khỏi cảm thán một câu, lão nhân này thật sự rất tốt tính, khó trách mẹ chồng lại giao hảo tốt như vậy.

Trương Tích Hoa đem dược liệu cùng thuốc mỡ chuẩn bị cho mẹ con Hoàng gia mang về nhà. Hoàng Gia Vượng trước khi còn hướng đến Hà Nguyên Nguyên đang lẳng lặng lau nước mắt trong góc nhà mà dặn dò: “Tẩu tử đã nói không có chuyện gì rồi, nàng đừng khóc nữa.”

Hà Nguyên Nguyên nguýt hắn một cái, già mồm nói: “Người nào nhìn thấy ta đang khóc hả? Ta có khóc đâu?”

Nếu không phải để an ủi nàng, Hoàng Gia Vượng cũng sẽ không đuổi theo nàng đến Hà gia. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo Hoàng Đại thẩm trở về nhà.

Hà Nguyên Nguyên cũng không muốn rơi vào tình huống quẫn bách, không đợi Hà Tằng thị lên tiếng mắng, nàng đã lầm lũi trở về phòng, đem cửa đóng chặt.

Hà Tằng thị không thèm đếm xỉa tới khuê nữ, nắm lấy tay con dâu không xác định nói: “Tích Hoa à… Cánh tay của Hoàng Gia Vượng thật sự có thể chữa lành sao?”

Trương Tích Hoa cười đáp: “Nương yên tâm đi, tình huống của hắn cũng không nghiêm trọng quá mức, dưỡng thương một đoạn thời gian là sẽ ổn.”

Hà Tằng thị suy ngẫm một lát, cũng muốn đưa mấy thứ bồi bổ thân thể sang Hoàng gia, tỷ như trứng gà, đường đỏ, táo đỏ các loại.

Trương Tích Hoa cũng không nói gì, việc này coi như cũng giảm bớt một chút áy náy. Bất quá mấy thứ cần kiêng cữ, Trương Tích Hoa vẫn nói qua một lượt cho mẹ chồng biết.

Hà Tằng thị thu thập ổn thoả mấy rổ to nhỏ khác nhau, lập tức lên đường đến Hoàng gia.

Hai khắc trống sau, Hà Nguyên Nguyên ra khỏi phòng, chạy đến bên giếng nước rửa mặt sạch sẽ. Xong liền tìm Trương Tích Hoa ngập ngừng hỏi xin cách tiêu sưng.

Hai mắt nàng sưng to thật sự rất khó coi.

Trương Tích Hoa đành phải bảo nàng đem khăn mặt ngâm vào nước nóng có một muỗng muối ăn, vắt khô rồi chườm vào mắt thì tình hình sẽ khá hơn.

Vừa đắp mắt, Hà Nguyên Nguyên vừa nghĩ đến cánh tay của Hoàng Gia Vượng cũng sẽ không bị tật nguyền mới nhớ đến chuyện khác. Nàng bất an nói: “Tẩu tử, tỷ nói xem có khi nào cha mẹ sẽ không cho ta đi trấn trêи họp chợ nữa?”

Nguy cơ xảy ra chuyện này cũng không phải thấp, Trương Tích Hoa cũng không dám trả lời. Bất quá nghe được cô nhỏ hỏi chuyện này, xem ra tinh thần đã ổn định hơn.

Sự tình cũng không có gì phức tạp. Hà Sinh cùng anh em Giang đến trấn trêи liền chia nhau đi bán vật phẩm, Hà Nguyên Nguyên là nữ nhi đương nhiên đuổi không kịp bước chân của mấy huynh trưởng. Bởi vậy Hà Sinh mới để cho nàng vào một quán trà quen ở Dương Liễu thôn đợi bọn họ, hoặc chọn một chỗ sạch sẽ ở gần đấy để bán bánh.

Hà Nguyên Nguyên cũng đã quen việc, lập tức đồng ý. Nàng vừa đi vừa bỏ qua chút thể diện cao giọng rao to, một rổ rất nhanh đã hết.

Cứ tiếp tục như vậy, một lát sau đã cách xa quán trà một đoạn xa, nàng cũng không để ý đường đi, cứ vậy rẽ trái, rẽ phải không tính toán. Thị trấn đông đúc nhiều người, loại nào cũng có, đương nhiên khó tránh khỏi ngư long hỗn tạp. Có hai tên côn đồ rất nhanh phát hiện ra tiểu cô nương xinh đẹp, lại chỉ có một mình, tâm tư liền động.

Một tên tỏ vẻ muốn mua bánh gạo hấp của nàng, Hà Nguyên Nguyên cũng không nghĩ gì, đồng tiền đưa qua nàng chưa cần được, tay nhỏ đã bị túm lấy, tên kia lại không ngừng gọi: “Muội muội…muội muội…”

Hà Nguyên Nguyên chưa từng gặp phải việc này, bị doạ sợ liền muốn bỏ chạy. Còn chưa kịp xoay người đã bị ôm chặt lấy lưng.

Nàng kêu to vài tiếng, một tên liền đưa tay bịt miệng lại. Sức lực của nàng, dùng mấy loại quyền cước mèo quào chó đá cũng không cách nào thoát ra được.

Trêи đường cũng không có ai can thiệp. Hai tên này là tay chơi sừng sộ, chẳng ai muốn dây phải loại người như thế, thấy việc liền chọn đường khác mà đi.

Hà Nguyên Nguyên vô cùng bất lực, vừa thẹn vừa hận, răng nanh cũng đã xuất chiêu. Trước mắt lại xuất hiện một người, chưa nói lời nào đã ra tay.

Hoàng Gia Vượng cũng vừa tới trấn trêи, trong lòng lại có linh cảm Hà Nguyên Nguyên cũng sẽ tới đây. Giải quyết xong việc trêи tay liền muốn đi tìm nàng một chút, lại nhìn thấy ngay tình huống này.

Hắn là một chọi hai, chưa kể hai tên kia cũng cao lớn cường tráng, lại thường ở trêи phố lăn lộn đánh nhau, chỉ cần vài quyền Hoàng Gia Vượng đã vào thế hạ phong. Bất quá hắn ra đòn cũng vừa nhanh vừa độc, mỗi quyền đều đánh vào chỗ hiểm của đối phương, hai người người kia cũng chật vật vô cùng.

Không bao lâu sau Hà Sinh cùng Giang Thiết Sơn quay lại tìm muội muội cũng nhanh chóng phát hiện ra sự việc này. Hà Sinh rất bình tĩnh, trước tiên cùng Giang Thiết Sơn chế ngự hai tên côn đồ. Lại thấy hai người này cùng Hoàng Gia Vượng náo loạn lâu như vậy cũng không có thêm đồng bọn, đoán chừng cũng không phải bang hội gì. Giang Thiết Sơn lập tức đi tìm Hứa Hoài, hắn nghe xong liền sai vài nha dịch tới, bắt hai tên côn đồ mang đi.

Trêи đường trở về Hà Sinh chỉ thấy muội muội khóc không ngừng, Hoàng Gia Vượng lại nhịn đau dỗ dành nàng: “Được rồi không cần sợ nữa, mấy tên côn đồ đã bị bắt đi rồi.”

Hà Nguyên Nguyên không để ý tới hắn, tiếp tục khóc đến thương tâm.

Hoàng Gia Vượng biết là nàng sợ hãi, tuy rằng tâm đau, nhưng không biết trấn an thế nào, đành phải tiếp tục nói: “Đừng sợ. Thật sự không có chuyện gì.”

Hà Nguyên Nguyên dừng ở bên đường, cả người nảy sinh cảm giác thật chán ghét. Hận chính mình không thể lập tức vứt bỏ xiêm y bị người chạm vào bẩn thỉu này, hận chính mình không có sức lực phản kháng. Mà điều nàng hận nhất lại chính là trong lúc chật vật như vậy lại để cho Hoàng Gia Vượng bắt gặp.

Hoàng Gia Vượng thử qua vài lần, cuối cùng vẫn xoa xoa đầu của nàng, nhẹ giọng nói: “Thật sự không có chuyện gì, ta ở đây rồi.”

Trong lúc hỗn loạn Hà Nguyên Nguyên vẫn nghe thấy thanh âm xương cốt vỡ ra, nàng cũng không thể làm rùa rụt cổ mãi, lấy hết dũng khí mở miệng: “Thân thể ngươi không sao chứ? Có bị thương nhiều không?”

Trưởng tử của Hoàng gia cười ngốc nghếch, vốn muốn làm ra bộ dáng mình không việc gì nhưng cánh tay rũ xuống không động được cùng một thân xanh tím khắp nơi đã phản lại hắn.

Vẫn là Hà Sinh vội vàng mang hắn đến y quán nhìn một chút. Cánh tay được xử lý ổn thoả hắn mới để cho Giang Đại Sơn mang mấy người trở về thôn.

Chính Hà Sinh còn nán lại là muốn gặp Hứa Hoài một chút. Ban nãy đã phiền đến hắn thì cũng phải cảm tạ cẩn thận, nhân tiện ôn lại mấy câu chuyện.

Đến chạng vạng trở về, Hà gia là đã chuẩn bị cơm tối ổn thoả, mọi người là đang đợi hắn trở lại. Hà Tằng thị hỏi qua một chút sự việc, Hà Sinh tỉ mỉ kể lại câu chuyện. Đồng thời nói rằng hai tên kia chỉ là hai tên du côn đầu đường xó chợ, phía sau cũng không có ai chống lưng, việc bắt nhốt lần này cũng không đắc tội với ai.

Mọi người nghe xong đều thở phào một hơi, xem ra người thiệt thòi nhất là tiểu tử Hoàng Gia Vượng kia, lần sau chưa chắc sẽ có vận khí tốt như vậy.

Hà Tằng thị nghiêm túc nói: “Nguyên Nguyên, từ nay ngươi đừng đi trấn trêи buôn bán nữa.”

Quả nhiên…

Hà Nguyên Nguyên lặng lẽ cúi đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK