“Đừng cho hắn ăn cái đó.” Hà Tằng thị đột nhiên nói.
Hà Nguyên Nguyên lập tức dừng động tác, nàng đang cầm một quả đào cắn răng rắc giòn giã, nhìn thấy khoé miệng cháu nhỏ chảy ra một tia nước miếng trong suốt, liền muốn đút cho hắn một miếng.
Hà Tằng thị buông chổi tre trong tay, nhắc nhở khuê nữ: “Mấy thứ này hiện tại chưa để cho hắn ăn được đâu.”
Hà Nguyên Nguyên le lưỡi, cũng biết hành vi của mình có chút lỗ mãng, vì vậy liền hỏi: “Đến lúc nào Du ca mới có thể ăn thứ khác?”
“Cũng phải chờ đến khoảng nửa tuổi, hiện tại chỉ có thể bυ" sữa thôi.” Hà Tằng thị sợ khuê nữ lại không cẩn thận đút cho cháu mấy thứ linh tinh, liền dặn dò kĩ lưỡng.
Kỳ thật những điều này Hà Nguyên Nguyên đều biết rõ, nhưng đào hôm nay nàng chỉ lấy một ít vô cùng nhỏ bé, đoán chừng Hà Du ăn vào sẽ không có vấn đề gì.
Ai bảo tiểu gia hoả này trắng trẻo đáng yêu như vậy, ánh mắt đen bóng nhìn chằm chằm quả đào rất chuyên chú, cứ như thể nàng không cho hắn là một chuyện tội lỗi tày đình.
Hà Nguyên Nguyên cúi đầu, nhập tâm ghi nhớ lời nương giáo huấn.
Hà Du “A ô a ô” mấy tiếng nhìn cô nhỏ, thời tiết ngày hè cũng không cần phải mặc quá nhiều xiêm y, tay chân Hà Du lại càng linh hoạt, không chịu nổi Hà Nguyên Nguyên không để ý tới mình, vươn tay nắm lấy một ít tóc của cô nhỏ, bắt được liền không buông tay.
Hà Nguyên Nguyên cười một tiếng, đem tóc trong tay đứa nhỏ giải cứu ra, chỉ cho hắn xem mấy chú ve đang râm ran trêи tán cây xanh mướt.
Để Du ca cho mẹ chồng cùng cô nhỏ trông chừng, Trương Tích Hoa phải đi Dương Liễu thôn xem bệnh cho một phụ nhân đang mang thai nhưng có chút không vững vàng.
Hai thôn cách nhau cũng gần, không quá hai khắc trống Trương Tích Hoa đã trở về, chưa đến cửa đã nhìn thấy thân ảnh cô nhỏ cùng Hà Du.
Du ca tựa như phát hiện ra nương đang tới gần, giương nanh múa vuốt hướng về phía Trương Tích Hoa “A a a” không ngừng khiến Hà Nguyên Nguyên còn đang kì quái đoán xem Du ca vì sao lại đột nhiên nổi hứng như vậy.
Quay đầu lại liền trông thấy Trương Tích Hoa đi tới. Hà Nguyên Nguyên cười nói: “Nguyên lai là tẩu tử đã về rồi, bảo sao Tiểu Ngư Nhi lại hưng phấn như vậy.”
Trương Tích Hoa cười cười ra dấu cho Hà Nguyên Nguyên cùng mang Du ca vào trong viện. Nàng cẩn thận cất gọn đồ vật trêи tay, tẩy rửa sạch sẽ cùng đổi xiêm y khác mới ôm con vào lòng.
Hà Du liền vùi vào ngực nương đòi ăn.
Hà Nguyên Nguyên rảnh tay liền xem xét mấy thứ tẩu tử mang về, ngoại trừ một rổ tôm khô vàng ươm đều màu, còn lại đều là mấy loại rau củ nhà trồng, không có gì hiếm lạ.
Hà Tằng thị ngẩng đầu hỏi: “Tình huống bên đó thế nào?”
Trương Tích Hoa thở dài, nói: “Cần nằm trêи giường nghỉ ngơi tịnh dưỡng một đoạn thời gian, thế thì mới có hi vọng giữ được thai nhi.” Mấu chốt là nếu đối phương không chịu ngồi yên, đứa trẻ sẽ khó mà bảo toàn.
Hà Tằng thị cũng hiểu rõ gia cảnh đối phương, liền gật gật đầu không nói gì thêm.
Hơn một tháng trước khi vào mùa gặt, Hạ Tây thôn chẳng mấy khi có chuyện vui lại đón một tin mừng nho nhỏ: Tỷ muội thân thiết của Hà Nguyên Nguyên là Lệ Nương thành thân cùng tiểu tử La Thuỷ Sinh thành thân.
Mấy người trong thôn cười cười trêu ghẹo mẫu thân của Lệ Nương, nói rằng nhà họ thu hoạch mùa này lời thêm một đứa con trai, mùa gặt năm nay đỡ phải lo lắng rồi. Đều là cùng thôn thân thiết, mẫu thân Lệ Nương cũng không để ý mấy lời vui đùa này.
Ngày thành thân náo nhiệt Hà gia cũng mang lễ đến dự buổi tiệc mừng. Tuy rằng quan hệ giữa Hà gia với một nhà La Hương Cầm không hợp nhưng cũng khá hoà hoãn với cả nhà La Thuỷ Sinh. Gia cảnh La Thuỷ Sinh so với Hà gia kém hơn một chút nhưng cũng rất ổn định, cả nhà hoà thuận, cha mẹ đều là người ôn hoà đôn hậu, anh chị em trêи dưới cũng không quá nhiều.
Hà Tằng thị trong lòng còn có một chút tiếc nuối, đem khuê nữ gả cho nhà này cũng không thiệt thòi. Không xét gia cảnh cùng cha mẹ này nọ, quan trọng nhất là có thể gả cho người cùng thôn, nếu có chuyện gì vẫn có nhà mẹ đẻ kịp thời hỗ trợ, cũng không sợ bị chèn ép, đè nén.
Hà Tằng thị thật sự đã có cân nhắc qua La Thuỷ Sinh, đáng tiếc tâm tư của đối phương cũng chỉ dừng lại trêи người Lệ Nương.
Mỗi ngày nhìn thấy khuê nữ không tim không phổi nhà mình Hà Tằng thị cũng có chút phát sầu. Chuyện hôn sự của nàng không thể chậm hơn cuối năm nay, thế mà hiện tại vẫn chưa tìm được ai.
Mấy ngày Lệ Nương thêu giá y thì Hà Nguyên Nguyên thường chạy đến góp vui, còn góp ý cho Lệ Nương điểm thêm mấy hoạ tiết đa dạng, tinh tế.
Lệ Nương thành gia lập thất, Hà Nguyên Nguyên đột nhiên có chút cô đơn, cảm thấy trong thôn sẽ không còn ai cùng nàng tâm sự. Nàng cũng không muốn chạy đến mấy thôn bên cạnh, trừ bỏ vài hôm đi chợ bán bánh, phần lớn thời gian còn lại Hà Nguyên Nguyên đều ngoan ngoãn ở nhà cùng cháu nhỏ chơi đùa. Điều này an ủi Hà Tằng thị không ít.
Đại Lương trấn sắp vào mùa gặt thì huyện nha đột nhiên ban bố trưng thu thuế, lập tức làm dậy lên một làn sóng lo lắng trong dân chúng.
Cũng may huyện nha không cố tình bức bách chúng sinh, trước mùa gặt chỉ thu một nửa số thuế, một nửa còn lại để qua mùa gặt mới thu.
Hứa Hoài lăn lộn tại nha môn bao nhiêu năm qua cũng hiểu rõ nhân tình, cố ý nhắc nhở Hà Sinh cứ theo quy định mà làm, không cần có ý định phản kháng.
Lương thực trong kho Hà gia vẫn đủ để ứng phó với tình huống đột ngột này, đến đúng ngày liền thành thật giao nộp cho huyện nha, cũng không có ý định gây rối gì cả.
Vì phòng ngừa náo loạn ồn ào, nha môn điều đình số lượng sai dịch đông hơn gấp đôi so với năm ngoái, mỗi người đều được trang bị một đại đao sáng bóng, lực uy hϊế͙p͙ vô cùng lớn. Những thôn khác không biết thế nào, các thôn hộ ở Hạ Tây thôn không hề có một ai gây sự náo loạn.
Trải qua sự kiện lần này, người người nhà nhà đều ra sức thắt lưng buộc bụng. Mấy người trong thôn ai ai cũng trông chờ đến mùa gặt, chỉ hận cây lúa trêи đồng không lớn nhanh hơn một chút.