Hà Sinh tựa hồ nghe hiểu, trong chốc lát liền buông tay, nàng liền rời giường, cẩn thận đắp chăn lại cho hắn.
Trong sân Hà Tằng thị đang địu Hà Du sau lưng, tự mình đi ra vườn hái mấy thứ rau củ. Vườn nhà năm nay cũng trồng các loại cải bắp, cải trắng cùng cải ngọt, xen lẫn thêm mấy luống diếp cá cùng mấy bụi hoa dại. Hà Tằng thị hái một ít hoa đưa cho Du ca chơi, hắn liền vội vàng nắm chặt không buông. Đến lúc bà nội xoay người cắt một bắp cải trắng thì hắn lại vô cùng hứng thú vươn lưỡi ɭϊếʍ đoá hoa vàng trong trong tay, cắn được một ít hoa liền lập tức dùng 3 cái răng nhỏ xíu nhai lấy nhai để. Không nếm được hương vị gì, Du ca cau mày, nhanh chóng nhổ cánh hoa ra..
Tiểu hài nhi tính nhẫn nại mười mươi, lại đưa đầu lưỡi ra, lúc này giống như trâu gặm cỏ cuốn đoá hoa vào trong miệng, nhai nhai hai cái cũng biết rõ không ăn được, hắn liền phun ra bằng hết.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, Hà Du không chút do dự ném mấy thứ đang cầm trong tay, đảo mắt tò mò tìm thú vui khác thì bắt gặp mẫu thân ở đằng xa. Hắn liền hướng về phía Trương Tích Hoa y y nha nha kêu lên…
Cháu trai đột nhiên hiếu động khiến Hà Tằng thị ngẩng đầu lên.
Trương Tích Hoa đi tới, nheo mắt cười với con rồi xoay người nói với mẹ chồng: “Nương, để con giúp người.”
Hà Tằng thị cười nói: “Tay còn sạch sẽ thì đỡ Du ca xuống đã, hắn cũng bắt đầu lớn rồi, thân thể ta đoán chừng sẽ sớm không ôm được nữa rồi.”
Bận hái rau củ, đôi tay Hà Tằng thị lấm lem một tầng bùn đất cùng sương sớm, đành phải để mặc cho Du ca hưng phấn chòi đạp ầm ĩ. Chưa đến nửa canh giờ liền cảm thấy thắt lưng mình có chút đau đớn rồi…
Trương Tích Hoa nhanh tay đỡ đứa bé xuống, thuận tiện hôm lên gò má phúng phính của hắn một cái.
Hà Tằng thị một bên vừa xong việc đã xách giỏ rau củ đến giếng nước định chuẩn bị bữa sáng. Trương Tích Hoa tưởng rằng đã muộn nào ngờ trong nhà vẫn chưa ăn uống gì, liền vội vàng nói: “Nương, người để ta làm cơm là được.”
Hà Tằng thị ngồi xổm bên giếng nước nhặt rau, gật gật đầu nói: “Được, A Sinh tối hôm qua đã cắt mấy phần thịt gà, ngươi lựa một ít thịt ngon băm nhuyễn chưng cùng trứng gà rừng để cho Du ca ăn. Trẻ nhỏ ăn mấy thứ này rất tốt.”
Du ca hiện tại đã có thể ăn chút thịt băm, trứng chưng cùng các loại cháo, mẹ chồng cũng không lơ là, hao phí không ít tâm tư biến hoá thức ăn đa dạng để cấp cho tôn tử ăn.
Chỉ cần Hà Du thấy ngon hắn sẽ ăn không dừng miệng, lần đầu tiên ăn trứng chưng Du ca đã tự mình ăn hết một chén lớn.
Thấy tôn tử ăn ngon, Hà Tằng thị còn cao hứng hơn cả chính mình được ăn. Do vậy, mỗi ngày bà đều chú ý chuẩn bị thức ăn cho Hà Du.
“Dạ.” Trương Tích Hoa đáp. Nàng nói xong liền ôm Du ca đi, thả hắn vào cũi đã lót đệm ấm áp, chính mình mới an tâm vào bếp.
Chuyến này Hà Sinh thu hoạch được rất khá, mấy con thú còn sống đều đã được nhốt trong lồng, mấy con còn lại đều đã được xử lý tốt. Nàng liền xiên mấy con thỏ hoang cùng gà rừng treo lên gác bếp, nhờ khói cùng độ ấm của lò lửa hong khô chúng.
Để cho hài tử ăn thì nhất định phải chăm chút, nàng cẩn thận lựa chọn ức gà nhiều thịt, cẩn thận băm thật nhỏ, càng nhuyễn nhừ Tiểu Ngư Nhi mới càng dễ tiêu hoá.
Vừa làm xong thịt thì Hà Nguyên Nguyên đã tỉnh. Nàng đến gần phòng bếp, thấy mấy thứ này liền vuốt mắt hỏi: “Tẩu tử, ca ca đã về sao?”
Trương Tích Hoa chỉ vào thùng gỗ chưa nước ấm, ý bảo cô nhỏ lấy nước rửa mặt rồi cười nói: “Hôm qua trở về rất trễ.”
Hà Nguyên Nguyên trong mắt vui vẻ, lúc này tươi cười hớn hở nói: “Thật tốt quá, ca ca cuối cùng đã về rồi. Ngày mai ta có thể đi chợ rồi chứ?”
Đã trễ thế này còn không thấy ca ca rời giường, đoán chừng hôm nay sẽ không đi Đại Lương trấn, nhưng thú săn được nhiều như vậy, ca ca sẽ sớm bán đi thôi. Nàng đã nửa tháng không đi chợ, nhiều lần muốn tự mình đi bán bánh nhưng cha mẹ lại không cho phép.
Ngày trước cảm thấy chuyện phải phơi mặt cả ngày ngoài nắng cộng thêm phải căng giọng rao bán với bao người qua lại là chuyện xấu hổ cỡ nào, hiện tại đã trải qua vài lần, lại đối với chuyện buôn bán này cố chấp đến vậy.
Trương Tích Hoa lắc đầu cười cười, bất đắc dĩ nói: “Tiểu nha đầu này, lúc này chỉ biết đến tiền thôi.”
Hà Nguyên Nguyên nháy mắt mấy cái. Nói: “Ngày mai có đi không ạ? Để muội biết mà chuẩn bị một chút.”
Chuyện ngày mai còn phải chờ trượng phu rời giường rồi mới biết được, Trương Tích Hoa cũng không trả lời, chỉ nhắc cô nhỏ nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ.
Phòng bếp chỉ cần một mình Trương Tích Hoa thu phục, không cần những người khác làm vướng bận tay chân. Hà Nguyên Nguyên thu thập xong liền đi vào nhà chính tìm Du ca chơi đùa.
Chuẩn bị xong bàn cơm thì cũng vừa lúc trượng phu tỉnh lại, Trương Tích Hoa bưng chậu rửa mặt vào phòng, Hà Sinh lúc này đang nghiêng người dựa vào mép giường, nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên liền thấy tiểu nương tử…
Trương Tích Hoa hé miệng cười: “Mau rửa mặt đi thôi, còn phải ăn sáng nữa, đã muộn rồi đấy.”
Buông chậu gỗ, nàng xoay người đi đến tủ tìm xiêm y cho hắn, cẩn thận gấp gọn đặt ở một bên.
Ăn no ngủ đủ, tinh thần Hà Sinh vô cùng tốt, hắn nhìn nương tử bận rộn đi tới đi lui, đôi con ngươi sâu thẳm khiến người ta không nhịn được mà muốn trầm luân.
Thoáng một lát thấy trượng phu vẫn không nhúc nhích, Trương Tích Hoa nghi hoặc hỏi: “Còn muốn ngủ sao?” Hay thân thể có chút không khoẻ? Thời tiết khắc nghiệt, trong núi lại lạnh, sương sớm cũng rất nhiều, đã vậy hắn còn phải chịu đựng tận năm đêm liên tục.
Trương Tích Hoa lập tức đi đến gần trượng phu, tay nhỏ vươn lên sờ sờ trán hắn, không có phát sốt. Trong mắt nàng không khỏi lo lắng, liền muốn xem xét mạch tượng một chút.
Hà Sinh phút chốc giữ chặt tay nàng, kéo nàng vào lòng. Hai người vừa ngã ra giường, hắn đã xoay người đem nương tử đặt dưới thân.
Hiện tại đang là ban ngày, lại quá mức đột ngột, Trương Tích Hoa còn chưa phản ứng kịp, ngơ ngác không thôi.
Hà Sinh liền tìm đến bờ môi thơm ngọt căng mọng ấy mà giày vò, triền miên không dứt, tham lam tận hưởng hương thơm dìu dịu trêи người nàng. Cả người Trương Tích Hoa mê mang theo nhiệt tình của trượng phu, mái tóc mai được nàng chải chuốt cẩn thận xoã tung tán loạn, xiêm y cũng xộc xệch không chút chỉnh tề. Cổ áo không biết từ khi nào đã bị tuột nút, lộ ra xương quai xanh hấp dẫn mê người, Hà Sinh trong lúc vô tình chạm phải, ánh mắt trầm một cái, lúc này mới dừng lại.
Hôm qua náo loạn một trận như vậy, nàng lại quen rời giường sớm, căn bản cũng không có nghỉ ngơi tốt, lúc này trêи mặt còn có chưa mất đi vẻ mệt mỏi.
Hà Sinh bỗng nhiên thực thành thực nói: “Ta chính là đột nhiên muốn hôn nàng một cái.” Chỉ muốn hôn một chút, nhưng đã chạm vào thì thấy bao nhiêu cũng không đủ.
Cùng huynh đệ Giang gia ở trong rừng sâu núi thẳm, ban đêm cực kì lạnh giá. Sơn động bọn họ trú ngụ cũng đơn sơ, trước khi hắn đi nương tử đã may một cái áo bông có thêm lớp lót, nhồi nhiều bông hơn, mặc vào người ấm áp, nhờ vậy mà ban đêm không bị lạnh đến cóng người.
Mấy người đều ăn thức ăn từ nhà mang đi, sợ bọn họ ăn nguội uống lạnh, nương tử của hắn cũng nhắc hắn mang theo một cái nồi nhỏ, nàng cũng chuẩn bị thêm một ít gia vị thêm nước vào làm thành khối băng cho hắn. Khi muốn ăn chỉ cần đốt lửa, cho mấy viên gia vị đông lạnh cùng thức ăn vào nấu nóng lên liền có thể có một món đồ ăn nóng, ăn vào cả người cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Nương tử việc gì cũng nghĩ đến, lúc nào cũng im lặng thay hắn xử lý thoả đáng. Ở trong núi mấy ngày, hắn càng thêm hiểu rõ sự sắp xếp của nương tử. Mỗi đêm đều nhớ đến nàng, cũng không hiểu nổi chỉ mấy ngày không thấy, tâm trí hắn lúc nào cũng ngập tràn hình ảnh nương tử nhà mình.
Cho nên vừa về đến nhà, cũng không quản chuyện gì, chỉ muốn ôm nàng vào ngực, hung hãn ăn nàng vào bụng hắn mới cảm thấy thoả mãn hơn một chút.
Không nghĩ tới vừa tỉnh lại, nhìn thấy thân ảnh bận rộn của nàng thì Hà Sinh lại vọng động muốn nhốt nàng vào lòng không muốn buông tay.
Nói một câu xong Hà Sinh cũng im lặng, khiến Trương Tích Hoa mặt đỏ tai hồng, nhẹ nhàng đấm hắn một cái rồi chạy đi.
Nàng sửa sang lại xiêm y, nhìn đi nhìn lại cẩn thận rồi mới dám ra khỏi phòng.
Trong nhà chính nhìn thấy nàng đi đến, Hà Tằng thị liền hỏi: “A Sinh rời giường chưa đấy?”
Trương Tích Hoa đáp: “Đã dậy rồi ạ.”
Hà Tằng thị đút Hà Du một thìa trứng chưng, chờ hắn nhai nuốt liền cười: “Vậy nhắc hắn tranh thủ đến ăn sáng đi thôi.”
Trương Tích Hoa gật gật đầu, lại trở về phòng bếp, bưng một chén thuốc tiêu hàn đến cho Hà Sinh.
Trương Tích Hoa nhẹ giọng nói: “Mau uống lúc còn nóng. Là thuốc tiêu hàn đấy, sẽ làm chàng ấm áp hơn.”
Hà Sinh không chần chờ chút, dứt khoát uống một hơi. Thuốc qua đầu lưỡi đắng vô cùng, hắn chưa kịp phản ứng đã thấy nương tử cười khanh khách nhét một miếng mứt hoa quả vào miệng.
Để cho nương tử phát hiện mình sợ uống thuốc, Hà Sinh cũng không thấy xấu hổ, hắn vui vẻ tiếp nhận chỗ mứt ngòn ngọt ngậm trong miệng.