Hắn cười một lát liền thôi.
Trương Tích Hoa đành ngồi xuống dỗ dành: “A… Tiểu Ngư Nhi ngoan học theo mẹ, há ra nào.”
Tiểu hài tử có chút không hiểu, nghiêng đầu nhìn nàng.
Trương Tích Hoa thập phần kiên nhẫn tiếp tục nói: “A. . . Nào Tiểu Ngư Nhi mau há miệng. . .A. . .”
Đứa nhỏ lúc này liền học theo nương, há miệng kêu “A a a”, để cho Trương Thích Hoa nhìn thấy rõ chân răng vừa mọc ra khỏi lợi.
Hà Tằng thị cười híp mắt nói: “Đúng không, ta không có lừa ngươi chứ?”
Trương Tích Hoa vui sướиɠ vô cùng, cũng không biết phải đáp lại thế nào để thể hiện tâm tình của mình hiện tại. Du ca tựa hồ biết nương đang vui vẻ, vỗ vỗ hai tay, tiếng chuông thanh thuý ngân vang, hắn liền ra sức chòi đạp uốn éo trong lòng Hà Tằng thị.
Tiểu tử này càng lúc càng hiếu động, Hà Tằng thị ôm một lát đã mệt mỏi, bà đem tôn tử giao cho Trương Tích Hoa, nói: “Để ta đi nói cha ngươi xuống suối bắt một chút cá chạch về, để sẵn trong nhà, khi cần lại làm cho Du ca ăn.”
Tôn tử đã mọc răng sữa thì cũng thêm mấy loại đồ ăn khác bồi cho hắn ăn để tăng chất dinh dưỡng.
Một khắc cũng không kịp đợi, bà vội vàng định đi gọi trượng phu, muốn ông đi chuẩn bị bắt cá.
Du ca chưa quen lắm với chiếc răng nhỏ của mình, hắn nhíu chặt mày ngẫm nghĩ, bộ dạng nghiêm túc cực kì giống Hà Sinh, chọc Trương Tích Hoa có chút buồn cười.
Qua được một lát, hắn không chút do dự thò tay nhỏ vào miệng ra sức lung lay chiếc răng của mình như muốn bứt ra ngoài. Trương Tích Hoa thấy thế liền dỗ dành hắn, nhẹ nhàng mang tay hắn lấy ra ngoài.
Hai mẹ con vui đùa một lát đã thấy tới giờ chuẩn bị cơm. Trương Tích Hoa mang con đặt vào cũi, kéo đến cạnh phòng bếp, như thế nàng mới có thể chuyên tâm lo việc bếp núc, không cần lo lắng con sẽ xảy ra vấn đề gì.
Lấy một chút mộc nhĩ Hoàng Gia Vượng vừa biếu ngâm trong nước nóng một thời gian, nàng cũng tranh thủ chuẩn bị thêm mấy món. Trương Tích Hoa tính toán phối hợp mộc nhĩ cùng mấy quả mướp hương và một ít thịt bằm xào chung với tỏi phi, nêm nếm thêm mấy loại gia vị vừa ăn sẽ là một món được lòng mọi người. Đĩa mướp xào mộc nhĩ trơn mềm bóng loáng có điểm mấy hạt tiêu bên trêи nhìn vô cùng hấp dẫn, mĩ vị kết hợp cùng mấy đĩa rau ngâm cùng một nồi canh bổ dưỡng là đã có một bữa ăn ổn thoả.
Cha mẹ chồng chưa về nhà thì cô nhỏ đã trở lại. Nàng cũng không nói đùa, thật sự ra đồng dắt trâu đi ăn cỏ rồi mới quay về. Đem trâu vào chuồng cẩn thận, Hà Nguyên Nguyên lập tức rửa sạch chân tay, nhanh chóng đi đến cũi gỗ bế Du ca lên.
Nhìn thấy răng sữa lấp ló của cháu nhỏ, Hà Nguyên Nguyên lại càng cố ý chọc cho Du ca há miệng cho nàng xem. Tiểu gia hảo tưởng cô nhỏ đang muốn chơi cùng mình, cũng ô a làm theo ý của nàng.
“Thật đáng yêu. . .”
“Tiểu Ngư Nhi đáng yêu quá đi mất.” Hà Nguyên Nguyên không nhịn được cảm thán.
Lúc trước nàng không yêu thích tiểu hài tử cho lắm, mặc kệ là Viễn Ca hay Đông Ca nàng cũng rất ít khi ôm chúng. Chờ đến khi Du ca ra đời, ngày ngày chứng kiến cháu nhỏ không khóc không nháo, ngoan ngoãn như một cục bột từ từ lớn lên, tâm tình của nàng cũng có chút chuyển biến.
Hà Nguyên Nguyên liền bế Du ca đứng trước cửa viện nhìn người qua lại, gặp ai cũng muốn khoe qua một lần chiếc răng sữa đầu tiên của cháu nhà mình.
Hà Đại Xuyên là cùng Hà Tằng thị trở về, trêи tay ông cũng có một sọt đầy cá trạch. Nhìn thấy tôn tử liền dụ dỗ hắn hé miệng, ông nhíu lông mày xem xét một phen mới nói: “Cha ngươi cũng là mọc cái răng này đầu tiên, thật đúng là cha nào con nấy mà.”
Hà Sinh về nhà nghe thấy tin tức này cũng vô cùng kϊƈɦ động, muốn dỗ con cho hắn nhìn một chút. Nhưng cả ngày hôm nay phải chơi đi chơi lại mãi một trò há miệng, Du ca đã mệt rồi. Thấy cha muốn hé miệng mình ra liền không chừa mặt mũi cho Hà Sinh mà lập tức quay đi, hừ hừ mấy tiếng, ra vẻ như không muốn cha phiền tới mình.
Hà Sinh có chút dụ dỗ ôm con dậy, học nương tử hôn một cái vào khuôn mặt bầu bĩnh của hắn, Du ca liền vung tay lau lấy lau để.
Hà Sinh cười ha ha: “Tiểu tử này, ngươi ghét phụ thân đến thế à?”
Du ca trừng mắt nhìn Hà Sinh, lúc này mới hé miệng cười một tiếng, để cho cha trông thấy chiếc răng sữa của mình.