• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời đã vào hạ, thời tiết nóng nực, vừa có một trận mưa nhưng trong nhà cũng không mát hơn được bao nhiêu. Trương Tích Hoa sợ Du ca ngủ nóng nực liền thấm ướt một cái khăn nhỏ lau mặt cho hắn. Tiểu tử ngủ đến quên trời quên đất, nàng không nhịn được lấy khăn nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt phấn nộn của con, Hà Du ngủ chưa được lâu, bị mẫu thân quấy rầy mấy lần cuối cùng mới chịu mở mắt to tròn nhìn một chút. Trương Tích Hoa cười khanh khách nháy mắt với hắn, Du ca bị đánh thức tâm tình rất xấu, lập tức bẹt miệng khóc lên…

“Ngoan nào ngoan nào… Là mẫu thân nghịch con…” Trương Tích Hoa vội vàng ôm Du ca vào tay vỗ về.

Hắn oa oa khóc không ngừng, tứ chi còn vung vẩy như kháng nghị nương cố tình quấy rầy hắn ngủ. Trương Tích Hoa ôm hắn nhẹ nhàng nhẹ lay động, ôn nhu nói: “Là mẫu thân không ngoan, mẫu thân không nghịch Tiểu Ngư Nhi nữa…”

Qua một lúc Du ca mới ngừng khóc, mắt nửa nhắm nửa mở tựa hồ có chút lo lắng, sợ nương lại chọc mình.

Trương Tích Hoa lại đung đưa dịu dàng: “Tiểu Ngư Nhi ngoan ngoãn ngủ đi thôi…”

Cuối cùng Hà Du mới chịu khép mắt ngủ lại. Trương Tích Hoa cười cười, tiểu gia hoả này cứ như nghe hiểu lời của người khác vậy.

Thật ra nàng cũng không muốn để cho Du ca ngủ ngày quá nhiều, bằng không buổi tối tốn rất nhiều công sức mới có thể dỗ hắn ngủ. Bản thân nàng ban ngày ở nhà có thể tranh thủ chút thời gian ngủ bù, trượng phu mỗi ngày đều phải ra ngoài làm việc, nếu buổi tối cứ bận dỗ con không được ngủ an ổn về lâu dài sẽ ảnh hưởng đến thân thể.

Trương Tích Hoa cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn như trứng gà của con, thấy hắn ngủ sâu như vậy cũng không hạ được tâm mà đánh thức hắn thêm lần nữa, liền đặt Du ca trêи giường, đắp một cái chăn mỏng, cẩn thận xem chừng hắn không giật mình mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Hôm nay Hà Sinh cùng Hà Nguyên Nguyên đi chợ ở trấn trêи, đoán chừng khoảng nửa canh giờ nữa sẽ về đến nhà. Trương Tích Hoa tính toán thời gian một chút liền đi phòng bếp nhóm lửa.

Trước khi xuất môn Hà Sinh có nói muốn ăn cháo, cũng không đòi hỏi gì nhưng Trương Tích Hoa nhớ đến mùa hè nóng nực này ăn một ít cháo đậu xanh giải nhiệt là tốt nhất. Nàng đã mang đậu đi ngâm nước từ sáng, hiện tại đã cho vào nồi ninh nhừ…

Năm ngoái Hà Sinh tích trữ rất nhiều loại gia vị, trong đó có không ít muối ăn cùng đường đỏ, Trương Tích Hoa vào kho lấy ra một hũ đường, múc hai muỗng nhỏ cho vào nồi cháo. Nàng từ nhỏ đã phải nấu cơm cho cả nhà, lúc nào cũng nhìn vào điều kiện trong nhà mà tỉ mỉ tính toán, đối với gia vị lại càng không dám vung tay. Nàng liếc mắt nhìn nồi cháo một cái liền có thể ước lượng một lượng gia vị vừa phải cho vào nồi.

Trương Tích Hoa thêm củi, chờ cháo đậu xanh nhừ, trong lòng không khỏi cảm khái.

Ba tháng trước có nghe một thím trong thôn than thầm: “Muối bây giờ tại sao lại đắt như vậy?” nhưng đến nay giá muối đã tăng gấp đôi so với lúc ấy. Dầu muối tương dấm, thiếu một thứ cũng không thể, có đắt bao nhiêu đi nữa cũng phải bấm bụng mua, khắp các thôn hộ đều tận lực dùng tiết kiệm.

Mặc dù vậy, tình cảnh này khiến không ít người trong thôn khốn đốn.

Từ lúc bắt đầu có ý định tích trữ gia vị, Hà Sinh cũng nói qua với Hà Tằng thị để bà đi khuyên mấy nhà gần gũi thân thiết cũng chuẩn bị tích trữ một chút. Mấy nhà cũng nghe theo, hiện tại liền cảm thấy may mắn vì không phải chịu quá nhiều khổ sở bởi đợt tăng giá này.

Người ngoài không biết chỉ nói một tiếng may mắn, Trương Tích Hoa nghĩ đến việc này liền không nhịn được phát sầu.

Vì sao từ trước đến nay giá gạo củi dầu muối đều do quan phủ ấn định giá, chưa bao giờ có chuyện tăng giá lợi như vậy, tại sao từ mùa xuân năm nay giá cả lại tăng vọt như vậy?

Chủ yếu là vì muối ăn trong kho của huyện bị thiếu.

Hà Sinh thuận miệng cùng Trương Tích Hoa giải thích vài câu. Đại Lương trấn thuộc loại thị trấn vắng vẻ nhất ở phía nam hạt Ích Châu, cách trung tâm Ích Châu vô cùng xa xôi, không được xem là một vùng đất béo bở. Mấy năm gần đây lại thường xuyên hạn hán khiến cho đời sống nhân dân vô cùng cực khổ, nha môn cùng các quan viên cũng không khá hơn các nông hộ bao nhiêu, chật vật sống qua ngày. Bởi vậy Đại Lương trấn xác thực là một trấn nhỏ hẻo lánh lại cằn cỗi.

Bên ngoài lúc này đang hỗn loạn vô cùng, ở trêи còn chưa lo xong thân mình, sao còn có thể nhớ đến bên dưới? Vì vậy rất nhiều vật phẩm cung ứng theo tháng, tỷ như gạo củi dầu muối các loại đã mấy tháng trời không đến được Đại Lương. Mặc khác các thương lái muốn vào Đại Lương cũng chỉ vì gỗ quý, than củi cùng dược liệu. Hiện tại tình thế loạn lạc cũng không có mấy người mạo hiểm tới đây mua bán, nửa đường không bị cướp mất hàng thì đến nơi cũng không có chỗ lưu lại. Tình thế như vậy liền tìm một nơi nào làm ăn dễ dàng thì tốt hơn.

Chính vì thế mà đồ dùng sinh hoạt của nhân dân Đại Lương trấn càng lúc càng hiếm, nơi nơi tăng giá là chuyện thường tình.

May mà Hà Sinh có Hứa Hoài nhắc nhở, sớm chuẩn bị tích trữ một chút. Ngoài chuyện bổ sung cho hầm nhà mình, hắn cũng không quên mang đến về Dương Tây thôn biếu cho hai lão nhân gia không ít thứ.

Lúc đó Trương Tích Hoa đang mang thai, tinh lực quán xuyến sự vụ trong nhà cũng không có, tất cả mọi chuyện đều do một mình Hà Sinh lẳng lặng an bài ổn thoả. Sở dĩ Trương Tích Hoa biết được là do mẫu thân nàng tới làm lễ tắm ba ngày của Hà Du mới kể lại cho nàng.

Thái thị lúc ấy rất là cảm khái, lời trong lời ngoài liên tiếp khen Hà Sinh, nhờ có Hà Sinh mà trong nhà mới không chịu chật vật, hơn nữa còn nhắc nhở Trương Tích Hoa đối xử với trượng phu thật tốt.

Cái người hũ nút này, làm việc gì cũng không muốn nói ra, cứ lặng lẽ như vậy thì làm sao nàng biết được vì nàng hắn đã làm ra bao nhiêu chuyện cơ chứ? Đối với một nữ nhân, có chuyện hạnh phúc hơn chuyện được trượng phu âm thầm che chở bảo bọc sao? Trương Tích Hoa vụng trộm giấu vui sướиɠ ở trong đáy lòng, đối đãi với trượng phu càng lúc càng hết mình, cũng càng quý trọng hơn những giây phút có hắn bầu bạn với nàng.

Chuyện duy nhất khiến Trương Tích Hoa phiền lòng lo lắng lại chính là tình hình hiện tại. Ai biết được thế sự nhiễu nhương, một mai gia đình nhỏ của nàng có còn được ấm áp an nhiên nữa hay không?

Gần đây cuộc sống cũng không phải sung túc, đầy đủ. Phàm là ăn mặc, tiêu dùng đều phải tính toán chi li nhưng chỉ cần có trượng phu vững vàng hoà thuận bên cạnh, mọi chuyện đối với nàng đã là vô cùng thoả mãn rồi.

Suy nghĩ bay đi có chút xa, hương đậu xanh ninh nhừ thơm mát thoang thoảng bay qua mũi rất nhanh khiến nàng hoàn hồn. Trương Tích Hoa nhanh tay nhắc nồi xuống khỏi bếp lò, may mà nồi cháo đậu không có vấn đề gì. Đặt nồi sang một bên, nàng lại quay trở về phòng xem Du ca có giật mình thức dậy hay không. Thấy hắn vẫn đang chìm trong giấc mộng đẹp, Trương Tích Hoa mới an tâm chuẩn bị bữa cơm.

Hôm nay đã có một nồi cháo đậu xanh, chỉ cần làm thêm một ít bánh bột ngô, một nồi canh mướp ăn cùng với hai đĩa rau ngâm là được.

Trương Tích Hoa vừa mới nhào bột xong, chuẩn bị nhóm lửa thì nghe thấy tiếng cô nhỏ ríu rít trong sân.

Hà Nguyên Nguyên không giấu được cao hứng gọi to: “Tẩu tử, tỷ đang ở đâu đó?”

“Trong phòng bếp đây.” Trương Tích Hoa đáp.

Hà Nguyên Nguyên liền vọt vào cửa, một chút ý tứ của nữ tử không có, chống nạnh cười to: “Tẩu tử, muội vừa bán được 50 đồng tiền này.”

Trương Tích Hoa cười nói: “Lần này bán được nhiều vậy sao.”

“Toàn bộ bán xong!” Hà Nguyên Nguyên đáp, không quên lắc lắc giỏ trúc trống rỗng trong tay, đắc ý nói thêm: “50 đồng tiền đó nha.”

Trương Tích Hoa tán dương: “Nguyên Nguyên cũng thật giỏi.”

Hà Nguyên Nguyên được khích lệ, vui vẻ cất giỏ trúc, xắn tay áo muốn cùng tẩu tử sửa soạn nấu cơm.

Trương Tích Hoa cản lại nói: “Tỷ hầm cháo đậu xanh xong rồi, muội mau đi rửa tay, đến thử một chén.”

Hà Nguyên Nguyên mệt nhọc nửa ngày, bụng đã sớm đói meo, nghe thấy có cháo đậu xanh thì hai mắt liền sáng lên, vội vã chạy đến giếng nước rửa tay.

Cô nhỏ lúc nào cũng hoạt bát không ý tứ như vậy, Trương Tích Hoa lắc lắc đầu. Nàng đang định ra cửa phòng bếp thì thoáng thấy Hà Sinh đang dắt trâu về chuồng, ánh mắt hai người chạm nhau, Trương Tích Hoa cười nói: “Hà lang, chàng đi rửa mặt đi, cháo đậu xanh đã xong rồi.”

Hà Sinh nhìn nàng một lúc, nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Cũng không kịp đợi Hà Sinh, Hà Nguyên Nguyên đã tự mình bày bàn cơm dưới mái hiên, múc hai chén cháo đậu thật đầy cho mình và ca ca.

“Tẩu tử, tỷ có uống không?” Hà Nguyên Nguyên hỏi.

Trương Tích Hoa lắc đầu nói: “Hai người uống trước đi.”

Hà Sinh thu thập thông suốt liền đi vào phòng nhìn con một lát mới quay ra ngoài ăn cháo đậu xanh.

Đậu mới thu hoạch còn rất tươi, ninh đủ thời gian mềm mịm trơn láng lại có thêm đường ngọt dễ ăn, huynh muội hai người yêu thích đến độ không nỡ ăn nhanh.

Vừa giải quyết xong một chén đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, Hà Nguyên Nguyên vội vàng buông chén, động tác còn nhanh hơn cả ca ca của mình, vội vàng chạy đến cửa phòng. Nhưng Hà Nguyên Nguyên thừa biết mình không thể tranh giành lại Hà Sinh cho nên liền đứng dưới mái hiên chờ đợi, đếm đếm số tiền vừa kiếm được nhờ vào bán bánh bao chiên và bánh gạo hấp, định chia cho tẩu tử.

Bánh bao chiên là dùng bột nếp nhào cùng nước đường vo thành viên tròn chiên phồng lên, cứ 5 viên thì xiên vào một xâu, chứa trong giỏ trúc cũng thuận lợi. Cứ 3 đồng một xâu, màu sắc và mùi vị kϊƈɦ thích không ít tiểu hài nhi, các vị trưởng bối cũng đau lòng con trẻ, thuận tay phóng ít tiền nuông chiều bọn chúng.

Bánh gạo hấp lại không bán chạy bằng bánh bao chiên, một giỏ nhỏ phải đợi đến tận khi tan chợ mới bán xong.

Hà Nguyên Nguyên lắc lắc hà bao trong tay, ý cười trêи môi lại càng đậm. Số tiền này nương để cho nàng cùng tẩu tử tuỳ ý sử dụng, không phải đưa lại cho nương. Hai tháng vừa rồi nàng cũng đã tích được hơn trăm đồng tiền, sao có thể không vui chứ?

Từ lần trước cùng đại tỷ Hà Nguyên Tuệ đi chợ bán hai lượt bánh, Hà Nguyên Nguyên liền có chút tâm tư muốn buôn bán. Đáng tiếc đại tỷ phải quay về nhà chồng, tiều tiêu vặt của nàng cũng không còn nữa. Vì thế liền tính toán muốn tự mình đi chợ bán bánh, nàng vội vàng tìm Hà Tằng thị trình bày với nương. Đáng tiếc lão nhân gia cũng không muốn để khuê nữ chạy lung tung ra ngoài, Hà Nguyên Nguyên buồn rầu không thôi, liền đến tìm Trương Tích Hoa cầu cứu.

Trương Tích Hoa nghe xong, hơi cảm thấy e ngại, điểm điểm vào trán Hà Nguyên Nguyên, buồn cười nói: “Nguyên Nguyên nhà ta đã thích kiếm bạc như vậy rồi sao? Nói đi, tỷ làm sao mà giúp muội được?”

Hà Nguyên Nguyên thấy tẩu tử làm chuyện gì cũng chắc chắn, dễ dàng làm cho cha mẹ an tâm, vì vậy liền cực lực trình bày chuyện muốn buôn bán, khẩn cầu nói: “Tẩu tử, tỷ xem thử xem, chuyện này nếu tỷ đồng ý, cha mẹ nhất định sẽ cho muội một cơ hội.”

Trương Tích Hoa thoáng suy tư, liền cười hỏi: “Muội suy nghĩ kĩ chưa?”

Hà Nguyên Nguyên gật đầu không ngừng, nắm lấy cánh tay Trương Tích Hoa lắc lắc, khẳng định nói: “Dĩ nhiên là đã suy nghĩ kĩ rồi. Có thể kiếm ra tiền là chuyện tốt, nếu kiếm được nhiều tiền ta có thể mua một ít đồ chơi cho Tiểu Ngư Nhi.”

Hiện tại Hà Nguyên Nguyên thật sự muốn ra cửa buôn bán, mấy ngày vừa qua ở nhà an tĩnh, nhàn rỗi, thi thoảng chạy đến mấy nhà hàng xóm chơi đùa nhưng nàng cũng không thấy hứng thú nữa.

“Muội nha…” Trương Tích Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, “Chợ họp ở xa nhà như vậy, cha mẹ đương nhiên sẽ không an lòng để muội một thân một mình đi xa như vậy. Bất quá ca ca của muội cũng định đến đó mua chút đồ, nếu muội thật sự muốn đi thì tranh thủ nhờ hắn mang đi một chuyến.”

Có Hà Sinh đi cùng, cha mẹ chồng sẽ yên lòng hơn một chút.

“Đúng rồi!” Hà Nguyên Nguyên reo vang, “Muội như thế nào lại không nghĩ tới nhỉ? Muội đi hỏi ca ca một chút!”

Hà Nguyên Nguyên hấp tấp chạy đi tìm Hà Sinh. Hà Sinh đang ở sài phòng chẻ củi, đem từng khối củi lớn chia thành từng que nhỏ vừa vặn, sắp xếp ngay ngắn ổn thoả, trong nhà có ai cần thổi lửa nấu cơm chỉ cần thuận tay rút củi là được.

Cô nhỏ rời đi, Trương Tích Hoa lại tiếp tục chuyên tâm sửa sang xiêm y cho trượng phu. Lần trước hắn đi núi đốn củi, y phục bị mấy bụi gai cào rách mấy chỗ, nàng có chút thời gian rảnh liền muốn nhanh chóng vá lại.

Chỉ một lúc sau Hà Nguyên Nguyên đã quay lại, lí nhí nói: “Tẩu tử, muội không dám mở miệng, sợ ca ca không đáp ứng. Hay là tỷ nói giúp ta đi?”

Ca ca chắc chắn sẽ chiều lòng tẩu tử, đúng chứ? Hà Nguyên Nguyên nghĩ thầm trong lòng.

Trương Tích Hoa hỏi: “A Sinh cự tuyệt muội sao?”

“Không. . .” Hà Nguyên Nguyên ấp a ấp úng trong chốc lát, dứt khoát nói: “Muội nghĩ vậy thôi, lần trước cùng đại tỷ đi bán bánh, muội cũng không làm được mấy chiếc…” Cho nên muốn tẩu tử giúp…

Trương Tích Hoa nghe xong liền hiểu, cười nói: “Được, bánh bao chiên cùng bánh gạo hấp cứ để đó, tỷ giúp muội một chút.”

Hà Nguyên Nguyên nghe xong liền vui vẻ ra khỏi phòng.

Nghe muội muội nói xong, Hà Sinh ngẫm nghĩ một lát: “Tẩu tử muội ban đêm còn phải trông Du ca, ngày mai muội phải dậy sớm giúp nàng ấy một tay. Cũng nhớ chú ý học hỏi, vài ngày nữa tự muội phải xoay sở đi thôi.”

Hà Nguyên Nguyên lập tức đồng ý.

Qua hôm sau, Trương Tích Hoa thấy cô nhỏ dậy sớm còn có chút ngạc nhiên. Hai người phối hợp một lát liền hoàn thành, Hà Nguyên Nguyên nếm thử một miếng, tấm tắc khen: “Còn ngon hơn cả đại tỷ làm. Tay nghề của tẩu tử thật sự rất tuyệt nha, làm sao muội có thể học được đây.”

“Ba hoa!” Trương Tích Hoa cười mắng, tâm tư tiểu cô nương này chỉ cần liếc mắt liền thấy rõ, khoa trương như vậy còn không phải là muốn đòi nàng ngày ngày giúp một tay hay sao.

Huynh muội Hà gia đi chợ một chuyến đến chạng vạng mới trở lại. Đáy mắt Hà Nguyên Nguyên lấp lánh rực rỡ, giơ hà bao ra, dương dương đắc ý nói: “Trừ đi tiền vốn cũng kiếm được 30 đồng tiền đây.”

Nói xong liền bắt đầu chia tiền, nàng thế nhưng vô cùng rộng rãi, ai trong nhà cũng có phần, ngay cả Tiểu Ngư Nhi cũng được cô nhỏ chia cho hai đồng tiền. Lương thực, dầu muối, gia vị, củi lửa đều dùng đồ trong nhà cùng với công của Trương Tích Hoa nữa, kiếm được tiền thì đương nhiên ai cũng phải có phần rồi.

Để cho cô nhỏ chia xong, Hà Tằng thị liền lên tiếng, đồng ý để cho Hà Nguyên Nguyên theo Hà Sinh đi chợ buôn bán, số tiền kiếm được cứ để cho nàng cùng phu thê Hà Sinh chia nhau, coi như bọn họ có thêm chút tiền tiêu vặt là được.

Hà Nguyên Nguyên đang cầm mấy phân tiền thì thấy Hà Sinh hốt hoảng ôm Du ca đang khóc nỉ non ra khỏi phòng, hô: “Tích Hoa… Nàng tới xem hắn một chút.”

Hà Sinh hắn đối với đứa con trai này, một chút biện pháp cũng không có.

Nghe tiếng con khóc liền biết hắn đã thức dậy, Hà Sinh vội vàng chạy vào phòng ôm hắn. Hà Du rất nhanh ngừng khóc, thế nhưng lại đột nhiên đi tiểu, khiến toàn bộ xiêm y của phụ thân ướt đẫm. Hà Sinh cũng không dám động, sợ hắn khóc nháo, cứ để hắn làm bậy như vậy. Thế nhưng tiểu tử này lại phụ lòng cha, rì rầm vài tiếng liền khóc thật to, dỗ dành thế nào cũng không nín.

“Chắc là hắn đói bụng rồi.”Hà Sinh thuận tay đem đứa nhỏ đưa cho nương tử.

“Hắn ăn no rồi mới ngủ đấy. Mới có nửa canh giờ thôi, hẳn là không đói bụng đâu.” Trương Tích Hoa tiếp nhận Hà Du, thuận tay dò xét mạch tượng của con, nhẹ nhàng dụ dỗ.

Thanh âm Hà Du nhỏ dần, chỉ lưu lại tiếng cái mũi nhỏ hít hít nức nở.

Hà Sinh hé miệng nói: “Tiểu tử này sao lại tinh quái như vậy hả? Rõ ràng là ghét bỏ phụ thân rồi.”

Vừa dứt lời thì Hà Du liền bật khóc “Oa..oa…”

Hà Sinh lập tức im bặt…

Trương Tích Hoa liếc mắt nhìn trượng phu, sẳng giọng: “Trêи người dính nước tiểu ẩm ướt không thoải mái, đương nhiên là muốn khóc.”

Trẻ con khóc nỉ non, bất quá chỉ là muốn đi tiểu, đi nặng, hoặc thân thể có chút không quen, cùng muốn bυ" sữa các thứ. Trượng phu mỗi lần nghe thấy con khóc liền loạn tâm, chỉ chăm chăm muốn dỗ hắn dừng khóc, chuyện khác cũng không quan tâm.

Hà Sinh nghe xong vô cùng ngượng ngùng, hắn lần đầu làm cha, đụng chuyện liền không biết làm sao, lúc nào cũng luống cuống tay chân, suy nghĩ một lát mới nói: “Vậy để ta mang hắn đi tắm rửa?”

“Được, vậy tranh thủ một chút.” Trương Tích Hoa nói.

“Ta đây đi xách nước.” Hà Sinh lập tức xoay người vào phòng bếp, đem nước ấm cùng chậu tắm, khăn mặt cùng xiêm y chuẩn bị cẩn thận.

Sắp xếp thoả đáng Trương Tích Hoa liền bế Hà Du đi đếm.

Hà Sinh ngồi một bên chăm chú quan sát, từ lúc đầy tháng đã cắt qua một lần tóc, hiện tại tóc Du ca đã mọc thêm rất nhiều…

Trương Tích Hoa đem Du ca thả vào bồn tắm, hắn lập tức nhếch môi lộ vẻ tươi cười. Trương Tích Hoa một tay nâng Du ca, một tay dùng khăn vải mềm lau nhè nhẹ tóc hắn.

Hà Du đang nằm im hưởng thụ mẹ chăm sóc, đột nhiên hưng phấn vùng vẫy tứ chí trong nước, tạo một trận bọt nước bắn tung toé. Hà Sinh đang ngồi ngay bên cạnh, trêи mặt lập tức dính đầy nước.

Trương Tích Hoa nói: “Đã nhắc chàng tránh xa một chút, cũng không chịu nghe lời thϊế͙p͙.” Tay chân con hiện tại đã có chút khí lực, mỗi lần tắm rửa đều thích chơi trò này.

Hà Sinh ngẩng đầu lau mặt một phen, nhìn thấy khoé miệng khẽ cười của Trương Tích Hoa cũng cười theo, nói: “Sức lực đã tốt như vậy rồi, tương lai xem ra không phải sợ rồi.”

Hà Du như nghe được lời cha, nghịch nước càng thêm hăng say, Hà Sinh cũng chỉ tránh không để nước bắn vào mặt, xiêm y ướt nhẹp cũng không ngại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn con.

Trương Tích Hoa ôn nhu nói: “Trong bếp còn nước ấm đấy, Hà lang chàng xách nước đi tắm rửa sớm một chút đi, xiêm y thϊế͙p͙ cũng chuẩn bị cho chàng rồi.”

Hà Sinh quay đầu liền thấy xiêm y của mình đặt ngay ngắn bên cạnh bộ xiêm y nhỏ nhắn của con, trong mắt hắn nhu hoà, gật gật đầu rồi đi đến phòng bếp.

Trời mùa hè oi bức cũng không sợ con trẻ bị lạnh, Trương Tích Hoa liền để cho Du ca nghịch nước thêm một chút, Hà Sinh quay trở lại, cầm theo bồn tắm của phu thê bọn họ, từ từ thoát đi xiêm y trêи người mình.

Trương Tích Hoa đỏ mặt quay đi, thật lâu mới bình tĩnh lại, nhìn xuống đã thấy Du ca đang hé miệng cắn cắn chiếc khăn vải: “Tiểu tử tham ăn này.” Trương Tích Hoa vội vàng lấy khăn ra, Du ca bị đoạt đồ liền hừ hừ kháng nghị.

Trương Tích Hoa liền đem con lau khô, cẩn thận mặc xiêm y cho hắn.

Hà Sinh lên tiếng nói: “Trêи bếp lò còn nước nóng, nàng có muốn tắm rửa luôn không?” Hắn chỉ lấy một ít nước cho có độ ấm thôi, cũng không dùng bao nhiêu nước, muốn lưu lại để cho nương tử dùng.

“Trong bếp vẫn còn chút việc, cứ để cho cha mẹ tắm rửa trước đi thôi.” Trương Tích Hoa đáp. Nàng vừa dứt lời, cha mẹ chồng cũng đã trở về.

“Ừm.” Hà Sinh nhanh chóng tắm rửa, đón lấy con trong tay thê tử. Trương Tích Hoa giao con cho trượng phu xong liền đi vào bếp chuẩn bị ổn thoả, sửa soạn một bữa cơm tươm tất.

Ăn cơm xong, Hà Tằng thị liền ôm Du ca vào lòng chơi đùa, chốc chốc lại chỉ lên bầu trời đầy sao, nói cho hắn biết nơi đó còn có Hằng Nga cùng Thỏ Ngọc. Lát sau lại chỉ vào mấy vật trong nhà, gọi tên cho hắn nghe.

Du ca vểnh vểnh lỗ tai nhỏ, chăm chú lắng nghe như hiểu lời bà nội, ngẫu nhiên còn hứng thú vỗ vỗ tay, Hà Tằng thị thấy thế lại tiếp tục nói đến hăng say.

Kỳ thật trẻ con lúc này đã kịp hiểu cái gì đâu, chỉ cần nghe thấy thanh âm người khác cùng mình trò chuyện liền vui vẻ. Trong nhà trừ bỏ Trương Tích Hoa cũng chỉ có Hà Tằng thị cùng hắn nói nhiều lời như vậy, Du ca hơn 3 tháng các giác quan cũng đã linh hoạt hơn rất nhiều, nghe thấy thanh âm của người khác liền tỏ ra yêu thích rõ ràng.

Thấy nương liên tục đổi tư thế ôm cháu, Hà Sinh mở miệng nói: “Nương, người đi nghỉ ngơi đi, để ta ôm hắn.”

Hà Tằng thị thật sự đã thấm mệt, liền đưa cháu cho Hà Sinh, cẩn thận dặn dò: “Dỗ hắn đi ngủ sớm một chút, trẻ con thức trễ quá cũng không tốt.”

Thời gian ngủ nghỉ của Du ca vẫn chưa có quy luật, đem đôi vợ chồng son giày vò đến mỏi mệt, Hà Tằng thị ban đêm muốn đi dỗ cháu lại bị con dâu lo lắng tuổi cao, liền ngăn không cho bà làm. Mỗi đêm Du ca đều tỉnh vài lần, ngoại trừ mấy lần tiểu đêm không nói, còn phải cho ăn một lần, hắn hiện tại cũng chỉ có thể bυ" sữa mẹ, cháo nhuyễn cũng chưa thể ăn, sao có thể phiền bà nội đến chăm hắn được.

Trong phòng phu thê Hà Sinh, Trương Tích Hoa đang lau mái tóc đen nhánh, thuận tay khép cửa phòng, Hà Sinh đang thấp giọng trầm trầm đọc thơ cho Du ca nghe. Hắn đang ngồi ngay ngắn trêи ghế, một tay ôm Hà Du vững vàng, tay kia cầm bút viết mấy hán tự vừa đọc lên giấy.

Viết đến chữ “Du”, Hà Sinh liền tự nói: “Du, đây là tên của con. Sau này lớn lên một chút phụ thân sẽ cho con đến trường đọc sách, đến lúc đó Hướng tiên sinh sẽ dạy con viết tên của mình.”

Trong lời nói ẩn chứa một chút tha thiết cùng chờ mong.

Du ca vùi trong lòng cha tò mò nhìn chằm chằm giấy bút cùng nghiên mực, phụ thân nói gì hắn cũng không quản, móng vuốt nhỏ vung lên, muốn kéo mấy vật là lạ trước mặt vào tầm tay.

Hà Sinh hiển nhiên đã sớm biết, đem mấy thứ đặt xa khỏi tầm với của đứa nhỏ. Du ca không thực hiện được ý đồ, ngược lại càng thêm hứng thú, tiếp tục vươn tay hướng đến giấy mực trêи bàn.

Hà Sinh xếp gọn mấy thứ trêи bàn, chỉ chừa lại một tờ giấy trong tầm với của Hà Du, Du ca sau vài lần cố gắng không thành, lần này liền nhìn chằm chằm tờ giấy xác định xem hắn có vươn tới được hay không. Qua một lát, Du ca hào hứng với lấy mảnh giấy, “Hô” một cái, trang giấy lập tức biến mất không thấy đâu.

Du ca chuyển động đầu nhỏ, nhưng hắn còn chưa vững, chỉ có thể xoay một cái, không nhìn thấy tờ giấy đâu, hắn trừng đôi mắt tròn vo, kì quái nhìn xung quanh…

“Phốc. . .” Hà Sinh bị dáng điệu ngây thơ của con trai chọc đến cười thành tiếng.

Du ca rì rầm vài tiếng, hai móng vuốt nhỏ đều bắt đầu vung lên, tựa hồ đang thúc giục phụ thân đem trang giấy trở lại.

Hà Sinh tiếp tục cùng con chơi, phụ tử hai người chơi mãi không chán.

Trương Tích Hoa ngồi trêи giường, mượn ánh trăng sáng vằng vặc ôn nhu nhìn bóng lưng cha con bọn họ.

Một khắc trống sau, Du ca bắt đầu chán ghét cái trò đuổi bắt trang giấy này, cũng chẳng có dấu hiệu báo trước nào liền cao giọng khóc lên.

Hà Sinh vội vàng lần vào trong tã, phát hiện không có gì sai trái, dỗ dành một lúc vẫn không được, Hà Sinh quay đầu nhìn nương tử đang bày ra bộ dáng không liên quan đến mình, ra vẻ cầu cứu.

Trương Tích Hoa bật cười: “Được rồi, để cho thϊế͙p͙ ôm.”

Hà Sinh dời cước bộ đến trước mặt Trương Tích Hoa, trêи người nàng thơm ngát mùi sữa, Du ca ngửi thấy liền khẩn trương muốn nhào vào ngực nương.

Hà Sinh nói: “Là đói bụng sao?”

Trương Tích Hoa gật gật đầu không đáp. Hà Sinh kéo ghế đến bên cạnh nàng, nói với nương tử: “Sang đây ngồi đi, ở gần ngọn đèn sáng sủa một chút.”

Mùa hạ nóng nực, nàng cũng chỉ mặc một cái áo mỏng, Du ca đưa tay chạm vào địa phương quen thuộc liền nín khóc, ghé vào ngực nương dụi dụi. Trương Tích Hoa vững vàng cố định hài tử, tìm cho hắn một tư thế thoải mái mới bắt đầu cởi bỏ nút áo.

Nhìn Du ca thuận lợi tiến vào trong lòng nương tử, ăn đến thoả mãn, trong mắt Hà Sinh trầm xuống, ánh mắt nặng nề chiếu vào địa phương đẫy đà nương tử vô tình để lộ. Du ca không bỏ được tính tình ăn uống vội vã, hắn ᘻút̼ mạnh mẽ đến độ toát một tầng mồ hôi mỏng, Trương Tích Hoa nhẹ nhàng giúp hắn lau đi.

Hà Sinh thấy vậy liền tìm quạt hương bồ đến quạt cho hai mẹ con.

Một đợt gió nhè nhẹ thổi vào mặt, Trương Tích Hoa thấy toàn thân vô cùng thoải mái, đoán chừng trượng phu ngồi một bên chăm chú quan sát, làm cho hai má Trương Tích Hoa nhuộm một tầng đỏ ửng.

Dưới ánh đèn nhìn thấy một phen phong tình của nương tử, suối tóc đen nhánh của nàng nhu thuận xoã tung, bộ dạng nhu hoà lấp ló từ gò má đỏ hây hây xuôi xuống một đoạn cổ mềm mịn, cả người Hà Sinh liền cảm nhận một trận ngứa ngáy. Hắn nhịn không được vươn tay luồn vào mái tóc mượt của nương tử, để lộ ra toàn bộ cổ nhỏ trắng nõn.

Yết hầu Hà Sinh không khỏi nghẹn một cái, hắn hít một hơi sâu bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng thu tay, chuyên tâm quạt cho hai mẹ con.

Một bên được quạt không ngừng nhưng Trương Tích Hoa đột nhiên cảm thấy cả người nóng lên, nàng đổi tay, đổi thế ôm Du ca. Du ca ô ô chỉ lo ăn no, không hề bị không khí càng lúc càng nồng đậm xung quanh ảnh hưởng.

Để cho tiểu hài tử ăn no, Trương Tích Hoa cẩn thận đổi tã lót mới cho hắn mới nhẹ nhàng đặt hắn lên giường.

Trong nhà đã sớm làm cho Du ca một cái giường nhỏ, bất quá hắn vẫn còn quá nhỏ, cho nên vẫn ngủ cùng cha mẹ.

Du ca vẫn còn mở to hai mắt to tròn chưa chịu ngủ, Trương Tích Hoa lên giường cùng hắn chơi đùa một lát, sau mới đặt hắn nằm úp sấp trêи ngực nàng nhỏ giọng ru hắn ngủ.

Hai khắc sau, Du ca rốt cục khép mắt lại, Trương Tích Hoa lúc này mới nhè nhè đặt hắn xuống giường. Nhìn thấy tướng ngủ an tĩnh của con, nàng không kiềm lòng được hôn hắn vài lần, vừa quay người lại liền thấy ánh mắt sáng quắc của trượng phu chăm chú nhìn mình.

Tâm Trương Tích Hoa cứng lại, ngượng ngùng cúi đầu.

Hà Sinh đưa tay vuốt ve đỉnh đầu nàng, hai mắt sâu thẳm nhìn nàng không chớp….

Cả người Trương Tích Hoa nóng lên, len lén liếc mắt nhìn hắn một cái, bao nhiêu thẹn thùng đều lọt vào đáy mắt Hà Sinh, hắn khàn khàn nói: “Nàng cũng hôn ta một cái đi.”

“Cái gì?” Trương Tích Hoa ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn.

Hà Sinh dừng lại, hắn hơi hơi quay đầu, nhắc lại: “Nàng cũng hôn ta đi.”

Trong trí nhớ của hắn, nương tử chỉ chủ động hôn qua hắn một lần, còn chưa kịp nếm được ngọt ngào đã rời đi. Nàng trêu chọc khơi thông dòng nước xong liền phủi tay bỏ đi, khiến hắn khổ sở tốn bao nhiêu công sức mới có thể nhịn xuống được. Thế mà nàng đối với con liền không cố kỵ mà một cái lại một cái hôn lên cái miệng nhỏ của tiểu tử kia. Lúc tiểu gia hoả còn thức, lúc hắn đã ngủ say, khi hắn thanh tỉnh hay khóc lóc không ngừng nàng đều không keo kiệt mà hôn hắn.

Hà Sinh cũng không hiểu nổi bản thân mình, đường đường là một nam nhân vì sao lại đối với con trai mình lại ghen tỵ như vậy? Rõ ràng, cảm giác này không phải là lần một lần hai.

Hắn ôm mặt, chớp mắt một cái rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm Trương Tích Hoa, nhìn thấy môi hồng của thê tử khẽ mở, đồng tử to tròn, không kịp thu lại vẻ kinh ngạc trêи mặt nàng.

Hà Sinh đột nhiên có cảm giác tâm mình được lấp đầy.

Trương Tích Hoa cúi đầu lí nhí: “Thϊế͙p͙ nghe không hiểu.”

Hà Sinh mím môi, có chút nghiêm túc nói: “Giống như Du ca kìa, hôn ta một cái đi.”

Tâm Trương Tích Hoa run lên, lần tìm mạch tượng xem trượng phu có phải có chỗ không thoải mái hay không, bằng không sao lại nói ra những lời này. Cuối cùng Trương Tích Hoa thu tay lại, hôn nhẹ lên trán hắn, chớp mắt liền vùi vào trong ngực trượng phu.

Biểu tình của Hà Sinh có chút ngượng ngùng, cúi đầu định bày tỏ hoài nghi thì Trương Tích Hoa lại ngẩng đầu, phu thê lập tức chạm môi, nàng lại vội vàng như chú thỏ nhỏ vùi mặt trốn đi.

“Như vậy được chưa?” Trương Tích Hoa ngượng ngùng hỏi.

Khoé miệng Hà Sinh tràn đầy ý cười, lắc lắc đầu nói: “Chưa đâu.”

Trương Tích Hoa do dự một chút, dứt khoát ngẩng đầu nhanh chóng mổ vào môi hắn một cái, thanh âm nhỏ nhẹ: “Được chưa?”

“Chưa.” Hà Sinh dang cánh tay rắn chắc đem nương tử ôm chặt vào ngực, Trương Tích Hoa chưa kịp hoàn hồn thì đã bị hắn mạnh mẽ đặt dưới thân.

Sau khi sinh xong thân thể Trương Tích Hoa trở nên vô cùng mượt mà, vòng eo lại thon thả tinh tế, như có như không dụ hoặc vô cùng. Trừ bỏ hai chân mảnh khảnh chuyển động hai cái, cánh tay nàng cũng bị khoá trong vòng ôm mạnh mẽ của trượng phu, Hà Sinh có chút nóng nảy rút đi xiêm y của cả hai, trong phút chốc liền bắt đầu tàn sát bừa bãi. Trương Tích Hoa nhắm mắt, cả người hít thở không thông như không có điểm tựa, chỉ có thể đem tay nhỏ run run ôm lấy vòng eo của hắn.

Một lúc lâu sau Hà Sinh mới dừng lại. Cúi đầu nhìn thiên hạ dưới thân, hắn không nhịn được cười hỏi: “Mệt mỏi rồi sao?”

Trương Tích Hoa trong lòng ôn nhu, nửa phần khí lực cũng không có, chỉ có thể tiếng động liếc nhìn hắn, đáy mắt như có ánh nước, lóng lánh câu hồn người….

Ánh mắt Hà Sinh cũng sâu thẳm, hắn nhịn không được lại cúi đầu, lưu luyến chiếm giữ bờ môi căng mọng của nàng, thuỷ triều khó khăn lắm mới biến mất lại đột ngột dâng cao.

Trương Tích Hoa khẽ cựa mình vài lần vẫn không cách nào lay chuyển được nam nhân phía trêи, buồn bực đấm nhẹ vào lồng ngực trượng phu. Hà Sinh trượt xuống cái gáy trắng noãn thơm sữa, hít một hơi sâu, lực đạo này thật giống như gãi ngứa nha…

“Chàng đừng như vậy, cẩn thận đánh thức Du ca.” Hiện tại nàng chỉ có thể dùng lời nói nhắc nhở hắn.

Nghe được thanh âm mềm nhũn của thê tử, Hà Sinh có chút buồn cười: “Sét có đánh ngang tai thì tên tiểu tử kia cũng vẫn ngủ thôi.”

Trương Tích Hoa không biết phải nói gì…

Tờ mờ sáng, thật sự mệt mỏi, Hà Sinh rốt cục cũng dừng lại, hắn ôm nàng vào lòng, cùng nhau đi vào trạng thái ngủ say.

Khi Trương Tích Hoa tỉnh lại thì bên người đã không còn ai, nàng liếc nhìn sắc trời một chút, may mắn không quá muộn.

Vửa sửa sang xong xiêm y liền thấy trượng phu ôm hài tử vào cửa.

Hà Sinh cười nói: “Ta rời giường thì Tiểu Ngư Nhi cũng thức, liền bế hắn đi tiểu một chút.” May mắn là kịp thời, bằng không sẽ ướt át khắp nơi.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tinh thần của Du ca cùng dáng vẻ mạnh mẽ của Hà Sinh, Trương Tích Hoa có chút oán giận. Trông hai phụ tử hắn khoẻ khoắn như thế chẳng bù cho nàng, hai chân hiện tại còn bủn rủn đứng không vững đây. Trương Tích Hoa bé nhỏ không còn cách nào khác chỉ có thể trừng mắt liếc trượng phu một cái.

Hà Sinh đem con đưa cho nương tử, nhân tiện nói: “Nương dặn ta hôm nay đem mấy gánh phân bón vào mảnh ruộng trước nhà, ta đi đây. Ban nãy cũng đã gọi Nguyên Nguyên dậy rồi, một lát nữa cứ để muội ấy trông con, nàng sẽ dễ dàng chuẩn bị cơm nước hơn một chút.”

Hà Nguyên Nguyên rửa mặt chải đầu xong liền chạy tới ôm Du ca vào lòng, cầm vòng chuông nhỏ vừa mới mua hôm qua, ở trước mặt Hà Du nhẹ nhàng lay động, thu hút sự chú ý của đứa trẻ.

Hai cô cháu chơi đùa đến vui vẻ.

Ngày thường có cô nhỏ trông chừng Du ca giúp nàng, Trương Tích Hoa cũng không vướng bận, lại có thêm mẹ chồng rất có kinh nghiệm chăm sóc tiểu hài tử, có cái gì không biết đều có thể thỉnh giáo qua. Điều này làm cho phụ nhân mới làm mẹ như nàng rất nhanh học được rất nhiều thứ.

Ra đến cửa thấy mẹ chồng đang băm rau heo, Trương Tích Hoa chưa kịp lên tiếng thì bà đã phân phó: “Đồ ăn ta đã chuẩn bị xong cả rồi, ngươi đến nhóm lò nấu lên là được.”

Trương Tích Hoa đỏ mặt, tưởng đâu nàng không quá muộn nhưng mẹ chồng đã đem gia vụ giải quyết một nửa. Trong nhà ai cũng ưa thích thủ nghệ của nàng, chỉ cần nàng rảnh rỗi, mọi người liền muốn nàng ra tay một phen.

Cơm vừa chín tới, Hà Nguyên Nguyên vào trong sân gọi lớn: “Cha, ca ca, về nhà ăn cơm thôi.”

Bàn cơm vừa ăn một nửa thì Hà Nhị thúc vào cửa, ông phủi tay tỏ ý không cần phải bày vẽ rồi đi ra sân ngồi một bên, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài. Chờ Hà gia ăn cơm xong, Hà Nhị thúc nhíu mày nói: “Than củi năm nay có lẽ không cần làm nữa rồi.”

Hà Đại Xuyên thở dài một hơi, Hà Tằng thị lập tức nhíu chặt chân mày.

Hà Sinh nghiêm mặt nói: “Ta đã dò hỏi cẩn thận, hiện nay trêи trấn chỉ có 2 thương nhân lớn, lại chỉ muốn thu những mối lớn của quan phủ, những mối nhỏ lẻ đều không thu. Còn những thương lái khác đến hiện tại cũng không thấy một ai.” Năm nay xem ra không đến phiên bọn hắn cung cấp than củi rồi.

Hà Đại Xuyên nói: “Vậy năm nay không bán than nữa.”

Hoa màu mỗi ngày một lớn lên, trong mấy mảnh ruộng trừ bỏ một ít côn trùng sâu bọ có hại, ruộng đồng cũng không có vấn đề gì phải chăm nom quá mức. Mấy năm trước Hà gia cùng Hà Nhị thúc gia còn bận rộn đốt than, lúc này đột nhiên rảnh rỗi đến ngứa ngáy tay chân.

Hà Sinh suy nghĩ một chút nói: “Cha, Nhị thúc, chúng ta chen không lọt vào mấy mối buôn bán với nha môn, cũng rảnh rỗi không có việc gì thì đốt một ít than để ở nhà dùng thôi.”

Vài ngày trước hắn vừa gặp lại Hứa Hoài, huynh ấy báo rằng thời cuộc bên ngoài hiện tại không rõ ràng. Mấy người trong huyện cũng không nói gì, nhưng thật ra để tránh bạo loạn của dân cư vùng phía bắc, tin tức xung quanh liền bị cưỡng chế lại mà thôi.

Hà Đại Xuyên cùng Hà Nhị thúc tính toán đến lượng than mùa đông cần dùng, cũng không biết mùa đông năm nay có lạnh hay không, đốt 2 hầm than cũng không tốn bao nhiêu công, hai người liền đồng ý với Hà Sinh.

Cứ để cho Hà Sinh cùng Hà Phú trai tráng đi đốt than, hai người già bọn họ lo lắng chuyện đồng áng là được rồi.

Ban đêm Trương Tích Hoa nhìn đến mấy đồng tiền cô nhỏ vừa đưa cho mình còn đặt ở đầu giường. Mở hà bao tính toán một chút, nàng hiện tại đã có hơn 2 lượng bạc, trừ bỏ một phần tiền mẹ chồng cấp phu thê bọn họ chi tiêu, cùng một ít tiền lời cô nhỏ chia cho mà Hà Sinh giao toàn bộ cho nàng, thì số tiền còn lại là do nàng xem bệnh, chữa bệnh cho thôn dân xung quanh kiếm được.

Chủ động tìm nàng chữa bệnh phần lớn là nữ nhân cùng tiểu hài tử, từ đó y lý của nàng về phụ khoa và nhi khoa càng lúc càng thuần thục.

Hương thân hương lý mấy nhà gia cảnh khó khăn sinh bệnh thì nàng cũng không chịu lấy bạc. Người ta lại hay ghé thăm mang theo mấy thứ đồ có sẵn trong nhà như gà vịt rau củ cùng mấy loại thảo dược các thứ biếu cho Hà gia.

Số tiền xem bệnh này Hà Tằng thị cũng không thu vào tay, để cho phu thê Hà Sinh tuỳ ý sử dụng. Đối với hành động này của mẹ chồng Trương Tích Hoa vô cùng cảm khái, ở nông thôn tìm đỏ mắt cũng không có mấy nhà có cha mẹ thấu hiểu lý lẽ lại tân tiến thế này.

Hà Sinh cũng tỏ ý không liên quan đến số tiền nàng xem bệnh kiếm được, dù sao tiền ấy cũng là nhờ vào tài nghệ của Trương Tích Hoa, hắn cần gì phải tham lam.

Cho nên sự tình mới phát triển thành Trương Tích Hoa có không ít tiền riêng, trong nhà có việc cần chi tiêu cũng không đến lượt nàng bỏ ra, bởi vậy hà bao này đã cất được hơn hai lượng bạc rồi.

Hà Sinh ôm Du ca vào phòng, nhìn thấy khoé miệng nương tử mỉm cười vui vẻ cất hà bao, hắn cũng cười cười: “Đếm mãi không hết sao?”

Trương Tích Hoa lập tức ngượng ngùng: “Mới đếm một chút đã thấy thật nhiều.”

Nhìn bộ dạng như rùa rụt cổ của nương tử Hà Sinh buồn cười nói: “Chìa khoá hộp tiền của ta đã đưa cho nàng rồi, sao chưa bao giờ thấy nàng mở ra?”

Trương Tích Hoa đón lấy con, liếc mắt nói: “Sao chàng biết ta chưa mở ra? Ta đã lấy hết từ lâu rồi thì có.”

Hà Sinh nghe vậy cười cười, nửa ngày sau không thấy hắn nói gì, Trương Tích Hoa xoay đi thì lại nghe thanh âm từ tính trầm trầm vang lên: “Đưa cho nàng chính là muốn nàng quản.” Nói xong liền dùng ánh mắt sâu thẳm chuyên chú nhìn nàng.

Dung mạo của trượng phu cùng đại tỷ có đến bảy phần giống nhau. Đại tỷ chỉ cần lộ ra một nụ cười rực rỡ liền làm cho người ta nhớ đến cảnh đẹp ý vui, không nghĩ tới ý cười để lộ một cỗ lười biếng thoải mái của trượng phu lại khiến người ta sợ hãi không thôi.

Trương Tích Hoa run lên một cái, vòng tay không chủ động ôm sát con vào lòng, một lúc sau mới bình tĩnh lại. Vành tai cũng đã đỏ bừng, nàng khó khăn nói: “Chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chàng phải vào núi đúng không? Muốn ăn cái gì?”

“Nàng tuỳ ý làm một ít là được.” Đều là thức ăn nương tử tự tay chuẩn bị cho mình, ngon dở thế nào hắn cũng muốn ăn, chưa kể tay nghề của nàng lại tốt như vậy, cần gì phải nhọc công lựa chọn. Hà Sinh cởi áo ngoài, tiến vào giường.

Chờ Trương Tích Hoa đổi tã mới cho con, hắn mới lật người nhẹ nhàng vỗ về hắn một lát.

Hôm nay Du ca cũng không quấy phá, được cha dỗ dành liền từ từ chìm vào giấc ngủ. Đắp cho con một cái chăn mỏng xong Hà Sinh liền ôm tiểu thê tử vào lòng. Hắn biết chính mình hôm qua có chút càn rỡ quá mức hại nàng cả ngày hôm nay tinh thần không được tốt, vì vậy lúc này chỉ muốn ôm nàng vào ngực, để cho nàng thoải mái ngủ.

An yên trải qua một đêm, Trương Tích Hoa dậy rất sớm chuẩn bị thức ăn cho trượng phu đi núi, Hà Sinh ở trong phòng choi đùa với Du ca một hồi mới bằng lòng rời đi.

Hà Phú sáng sớm đã chạy đến Hà gia khẩn cầu Trương Tích Hoa chuẩn bị cho hắn một phần đồ ăn. Dù sao chờ đợi khúc gỗ Hà Sinh chia thức ăn cho hắn cũng khó khăn hơn vứt bỏ mặt mũi tự mình cầu cạnh tẩu tử nha.

Huynh đệ hai người cùng nhau lên đường một lát thì Trương Tích Hoa cũng đến nhà Hà Nhị thúc một chuyến. Phương tỷ sinh ra thiếu tháng nên có chút yếu ớt, thời gian qua lại gầy nhỏ không phát triển mấy. Hơn nữa thi thoảng đứa bé còn bị Tú Nương xuống tay đánh vào những địa phương bí mật, không để ý sẽ không phát hiện ra. Trương Tích Hoa bóng gió nhắc nhở vài lần, Tú Nương mới không dám động tay nữa.

Tuy rằng thực thương tiếc Phương tỷ nhưng chung quy cũng không phải hài tử của nàng, Trương Tích Hoa chỉ có thể cẩn thận chú ý thể trạng của đứa nhỏ.

Mấy qua Phương tỷ có chút hành sốt, uống qua hai đợt thuốc thì thân thể cũng đã khá hơn. Hai nhà gần nhau đều có hài tử, Hà Tằng thị sợ lây bệnh đến Du ca liền không cho người nhà ôm hắn đến nhà Hà Nhị thúc chơi đùa, cũng thường xuyên nhắc nhở Trương Tích Hoa chú ý tắm rửa sạch sẽ mỗi khi đi xem bệnh về.

Ve sầu ở trêи cây kêu to, hoa màu trong ruộng ngày càng tươi tốt, vạn vật đều là có biến hóa, chuyện cần bận tâm cũng chẳng có mấy, trước sau như một, bình thản ấm áp qua ngày. Huynh đệ Hà Sinh cùng Hà Phú đốt xong hai hầm cũng đã nhanh chóng chuyển về nhà, thời gian rảnh rỗi của Hà Sinh đã nhiều hơn một chút.

Trong phòng lúc nào cũng có cảnh tượng một nhà ba người an yên. Tiểu hài tử tròn trịa đáng yêu ngoan ngoãn ngủ, nam nhân vững vàng thẳng lưng đọc sách, nữ nhân ôn nhu tỉ mỉ cầm châm tuyến sửa sang xiêm y. Chỉ cần tiểu tử thức dậy, một trong hai người lớn sẽ buông việc trong tay xuống, cùng con chơi đùa.

Ngày đó Nhạn Nương tiến vào Hà gia tìm Trương Tích Hoa là chứng kiến cảnh tượng bình yên này, ngẩn người không muốn lên tiếng.

Hà Sinh ngước mắt lên nhìn thấy, thức thời thu dọn sách vở rời đi.

Nhạn Nương nhìn dáo dác ngoài cửa sổ một lát, chọc Trương Tích Hoa bật cười: “Đừng lo, trong nhà cũng không có ai nghe lén.”

Nhạn Nương lập tức đỏ mặt, nhịn không được ho khan một tiếng, cúi đầu nói: “Tích Hoa tỷ sao lại trêu ghẹo ta như vậy.”

Trương Tích Hoa cũng đoán được ý định lần này của nàng, liền cười cười: “Ai lại đi ghẹo ngươi làm gì, thuốc lần này ta đã làm xong rồi.”

Sau khi Nhạn Nương sinh non Trương Tích Hoa đã nhắc nhở nàng phải chú ý bảo dưỡng thân thể thật tốt mới có thể gần gũi với trượng phu. Huynh đệ Giang gia cùng Nhạn Nương cũng rất chú ý việc này, nghiêm chỉnh thực hiện được hơn nửa năm. Nhạn Nương càng lúc càng khá lên, khuôn mặt cũng có thần thái hơn, cùng chòm xóm xung quanh hoà hợp, thật sự là một việc rất tốt. Bất quá thân thể nàng càng ngày càng tinh tế xinh đẹp, lại vô cùng nũng nịu đáng yêu. Như có như không dụ hoặc như vậy lại chỉ có thể xem mà không thể ăn vào miệng, lại thêm đã nhịn nửa năm, huynh đệ Giang gia làm sao có thể bình tĩnh. Giang Đại Sơn cùng Giang Thiết Sơn lớn tuổi hơn một chút, tinh lực khắc chế cũng tốt hơn. Giang Tiểu Sơn chỉ lớn hơn Nhạn Nương vài tuổi, tính tình lại hoạt bát sáng sủa, dễ dàng để cho nương tử mở lòng nhất. Đều có danh phận phu thê, hắn lại khí huyết phương cương, ngẫu nhiên vài lần chỉ kém một chút là xảy ra sự vụ, Nhạn Nương phải vụng trộm đến tìm Trương Tích Hoa một chút, tìm một biện pháp để giải quyết.

Trương Tích Hoa đối với vấn đề này liền điều chế một ít thuốc ngăn ngừa.

Loại thuốc này thật sự có chỗ dùng đến. Đừng nói đến mấy tiểu tử trẻ tuổi khí huyết phương cương, đại nam nhân trầm ổn như Hà Sinh đối với nương tử của mình ở phương diện này rất hiếm khi tiết chế.

Trương Tích Hoa cũng dựa vào tình trạng thân thể của mình, làm ra một ít thuốc cho bản thân.

“Ta. . . Ta. . .” Nhạn Nương chần chờ một lát, ngẩng đầu nói: “Trừ bỏ thuốc kia, ta còn muốn thỉnh Tích Hoa tỷ giúp ta xem qua thân thể một chút, dạo gần đây có một chút khó chịu.”

Trương Tích Hoa đánh giá một phen, sắc mặt Nhạn Nương từ xấu hổ chuyển sang chút sợ hãi cũng không giấu được tia xuân sắc, khoé mắt còn đọng lại một vệt hồng hồng. Thăm dò mạch tượng một chút, hỏi kỹ bệnh trạng xong Trương Tích Hoa liền nói: “Không có trở ngại gì, việc kia chỉ cần tiết chế một chút là ổn.”

Một câu này làm Nhạn Nương ngẩng đầu cũng không dám.

Trương Tích Hoa nói: “Mang theo thuốc trở về đi thôi.”

Nhạn Nương nói một tiếng cảm tạ liền ra khỏi phòng, đi vào nhà chính thì thấy Hà Sinh cùng Giang Tiểu Sơn đang trêu chọc Du ca, trong mắt nàng liền có chút ý cười, im lặng nghiêng mắt nhìn.

Hai người ngơ ngác chưa được bao lâu liền bị Giang Đại Sơn gọi trở về.

Nguyên lai là do Giang lão trong thôn đột ngột ra đi, vợ cùng các con ông đã qua đời từ lâu, mấy người họ hàng cũng không tính là thân thiết chỉ chăm chăm đánh chủ ý lên số tài sản để lại. Trong lúc ông lão bệnh triền miên liệt giường thì chỉ có huynh đệ Giang gia chăm sóc, cho nên tâm ý cuối đời của ông chính là giao lại ba mẫu ruộng nước cho anh em Giang gia.

Giang lão cũng là một người khôn khéo, không chịu uy hϊế͙p͙ cũng không bị lừa gạt bởi mấy người thân thích, ông đã viết khế ước bán ba mẫu ruộng nước cho huynh đệ Giang gia. Giấy trắng mực đen cùng con dấu của huyện nha chính xác, rõ ràng, mấy người thân thích kia muốn gây chuyện náo loạn cũng không tìm ra lý do gì để ồn ào.

Anh em nhà họ Giang trả xong bạc, Giang lão liền tìm người làm một cái hòm cho mình, chuẩn bị đầy đủ vật dụng các thứ.

Con người có đôi khi chính là như vậy, ông đã bệnh liệt giường hơn một năm, nhiều lần tưởng không qua khỏi nhưng vẫn không sao. Mấy ngày nay có chút tin tức tốt, tinh thần cũng ổn định hơn, thậm chí còn có thể ăn chút cháo thịt, thế mà lại ra đi. Lão nhân qua đời, toàn bộ đều do anh em Giang gia đứng ra lo liệu.

Đây đã là lão nhân cô độc thứ ba qua đời trong năm nay ở Hạ Tây thôn. Thời gian gần đây thời tiết cũng không quá tốt, mấy người già này cũng không có ai chăn sóc, ốm đau càng lúc càng chồng chất, đến lúc không chống đỡ nổi nữa liền gãy đổ.

Hà Nhị thẩm nhìn thấy mấy việc thê lương này không khỏi cảm thán, trong lúc vô ý đã nói ra một câu khiến toàn bộ thần kinh của Tú Nương căng như dây đàn.

Bà nói rất nhiều, rất dài dòng nhưng đọng lại trong tâm trí Tú Nương lại là một câu: “Trong nhà không có nam nhân mạnh khoẻ đều như vậy, không đâu vào đâu.” Nàng rất nhanh siết chặt tay, âm thầm cắn răng, đột nhiên ước mình có thể tái sinh một lần.

Thật ra trong lúc vẫn còn cho Phương tỷ bυ", Tú Nương đã muốn hoài thai.

Lúc này nàng cũng cẩn thận không để lộ ra ngoài, tránh cho người ta trêu chọc chuyện mang thai nữ nhi hay tiểu tử, chỉ âm thầm cầu nguyện trong lòng là một đứa bé trai.

Thời gian hoài thai của Tú Nương có chút gần, mang thai liền vô cùng cực khổ, sữa cho Phương tỷ cũng không được bao nhiêu, đứa bé qua hai tháng lập tức gầy đi thấy rõ.

P.s: Để các nàng đợi lâu nhưng mấy hôm nay loay hoay đăng kí tín chỉ mãi không xong. Bao nhiêu lần rồi ấy, lần nào ta cũng khổ sở gần chết mà không được như ý các nàng ạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK