Đường đi toàn là bình nguyên, một ngọn núi cũng không có, Triệu Gia Hòa không khỏi nghi ngờ liệu đây có phải đồ giả không.
“Chàng nói xem, tàng bảo đồ này có phải thật không?” Triệu Gia Hòa ngồi trên cỏ, liếc mắt nhìn ra xa, vẫn là một mảnh thảo nguyên mênh mông, mặt trời lặn xuống để lại ánh chiều tà chiếu xuống đồng xanh.
Tống Thanh Hàn đứng bên cạnh nàng, vẫn giữ bộ dáng thanh phong tễ nguyệt như cũ, phong trần mệt mỏi nhiều ngày như vậy dường như không ảnh hưởng đến hắn.
“Nếu Tề quốc muốn lợi dụng Triệu quốc để tìm được bảo vật thì tàng bảo đồ nhất định là thật. Hoặc …. có lẽ đây không phải tàng bảo đồ nguyên bản, mà là bản sao chép dựa theo bản đồ gốc.” Tống Thanh Hàn cầm bản đồ tỉ mỉ quan sát.
Triệu Gia Hòa thích ý nằm ở trên cỏ, nhìn xung quanh dần dần trở nên tối tăm, trong không khí đều là hơi thở của cỏ xanh và bùn đất.
Tống Thanh Hàn lấy ra áo choàng từ trong bao quần áo đưa cho nàng. “Nghỉ ngơi cho tốt, chờ lát nữa lại đi tìm chỗ tá túc qua đêm, nơi này buổi tối sương sớm nhiều, hơi ẩm nặng, không nên ở lâu.”
Lúc mới bắt đầu đi mấy ngày, ở trên đường còn có thể gặp vài khách điếm, hiện giờ càng ngày càng xa xôi vắng vẻ, chỉ có thể màn trời chiếu đất.
Đi theo thị vệ dến chỗ đã an bài xong, Tống Thanh Hàn và Triệu Gia Hòa ngồi trước đống lửa. Khắp nơi rất yên tĩnh, ngẫu nhiên có vài tiếng chim kêu. Đống lửa cháy càng ngày càng cháy lớn, Tống Thanh Hàn đặt những con thỏ săn được lên phía trên để nướng.
Một con thỏ hoang vừa béo vừa lớn, cái đầu đã được xử lý sạch sẽ cũng không nhỏ.
Chỉ chốc lát sau con thỏ đã bị nướng vàng, mùi hương càng ngày càng nồng, mỡ trên da tiết ra, từng giọt từng giọt rơi xuống đống lửa. Bụng của Triệu Gia Hòa đúng lúc kêu vài tiếng.
Khoé miệng Tống Thanh Hàn khẽ cong lên.
Nàng xoa xoa bụng. “Khi nào mới xong? Ta hơi đói.”
“Chờ một khắc nữa đi.” Tống Thanh Hàn nói.
Triệu Gia Hòa không chớp mắt nhìn cây que đang xiên thỏ nướng.
Tống Thanh Hàn gỡ con thỏ xuống, xé một miếng thịt, đặt trong lá cây đã được rửa sạch đưa cho Triệu Gia Hòa.
Nàng thổi thổi, cắn một ngụm, “Nóng… Nóng… Nóng!” Há miệng, lè lưỡi nhỏ, hà hơi trong gió lạnh chốc lát, Triệu Gia Hòa mới nuốt thịt xuống.
Nhìn bộ dáng nàng gặm con thỏ trông thật giống như chú chuột nhỏ, quai hàm không ngừng động đậy.
Tống Thanh Hàn ưu nhã gặm con thỏ, dường như không phải ăn cho chắc bụng, mà là đang thưởng thức mỹ vị.
Sau khi ăn no, Triệu Gia Hoà vừa lòng sờ sờ bụng.
Nghĩ đến việc thịt phần lớn thịt thỏ đều vào miệng mình, nàng có chút ngượng ngùng, hỏi thử “Chàng, ăn no chưa?”
Tống Thanh Hàn nhàn nhạt đáp lại một câu, “No rồi.”
Triệu Gia Hòa đột nhiên đi đến ngồi bên cạnh Tống Thanh Hàn, vào lúc hắn không kịp phòng bị mà sờ lên bụng.
Nhìn rất gầy, nhưng bụng lại vô cùng rắn chắc, xem ra là do hàng năm tập võ.
Tống Thanh Hàn vội vàng ngăn nàng, “Nàng làm gì vậy!”
“Ta muốn nhìn một chút xem chàng có no không. Hầu hết thịt thỏ đều là ta ăn, đang lo chàng ăn không đủ.” Triệu Gia Hòa nói.
“ Đừng nói ta bắt nạt chàng.” Triệu Gia Hòa lấy ra hai khối điểm tâm từ trong tay áo đưa cho hắn, là thứ lấy ở khách điếm lần trước.
“Nàng giữ lại đi.” Tống Thanh Hàn cũng không nhận lấy.
Triệu Gia Hòa thấy thái độ hắn như thế, cầm lấy một khối nhét vào trong miệng của đối phương, “Cho chàng thì chàng ăn đi, chê tới chê lui làm gì, có phải nam nhân hay không?”
Tống Thanh Hàn nuốt xuống miếng điểm tâm trong miệng.
Dáng vẻ Triệu Gia Hòa hiện tại rất giống lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành.
Ăn xong một khối, nàng lại đưa cho hắn một khối. Lần này Tống Thanh Hàn không cự tuyệt, cầm lấy điểm tâm bỏ vào trong miệng.
Triệu Gia Hòa nhìn đôi môi mỏng của hắn mà có chút tâm ý viên mãn. “Đừng nhúc nhích!”
Nàng chậm rãi tới gần Tống Thanh Hàn, cầm lấy khăn tay lau nhẹ trên môi hắn, “Dính cả lên miệng rồi.”
Lúc nàng tới gần, hắn cảm nhận được hương hoa quế nhè nhẹ.
“ Chàng xem chàng lớn như vậy rồi, khi ăn còn để dính lên miệng.” Triệu Gia Hòa cố ý chỉ trích nói.
“Sẽ không.”
“Cái gì sẽ không?” Triệu Gia Hòa nhìn hắn.
“Ta sẽ không giống nàng, ăn cái gì cũng nhét cho đầy miệng”
“Nói bậy, ta nhét thức ăn đầy miệng lúc nào chứ, không nên bởi vì ta giễu cợt nên chàng đặt điều nói xấu ta.” Triệu Gia Hòa phản bác nói.
Trong đầu Tống Thanh Hàn hiện ra bộ dáng một tiểu nữ hài dơ bẩn, miệng dính đầy vụn điểm tâm.
“Chàng nói gì đi! ” Triệu Gia Hòa dùng ngón tay chọc chọc hắn.
Tống Thanh Hàn phủ áo choàng lên đầu nàng, “Ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường.”
Triệu Gia Hòa kéo áo choàng xuống, đầu dựa vào vai hắn.
Đống lửa càng ngày càng nhỏ, Tống Thanh Hàn lại bỏ thêm vài nhánh cây khô vào, hô hấp Triệu Gia Hòa đều đều, đã ngủ rồi.
Hắn dựa vào thân cây, chậm rãi nhắm mắt.
Thành Trường An.
“Tiểu thư, Nam Chỉ cô nương nói muốn gặp chúng ta là có chuyện gì?” Tử Đàn hỏi.
“ Chắc là do chuyện ta đã nhờ quận chúa.” Tô Cẩn Du nói.
Chủ tớ hai người đi vào Thiên Hương Lâu, Nam Chỉ sớm đã chờ ở đây.
“Tô cô nương.” Nam Chỉ hướng Tô Cẩn Du hành lễ.
“Sao chỉ có một mình Nam Chỉ cô nương? Quận chúa đâu?” Tô Cẩn Du hỏi.
“Quận chúa hôm nay công việc bận rộn, không thể tới gặp Tô cô nương, cho nên ngài ấy sai ta đến đây.” Nam Chỉ lấy ra một tờ khế đất đưa tới Tô Cẩn Du.
“Đây là khế đất của cửa hiệu, Tô cô nương hãy nhận lấy.”
Tô Cẩn Du nhận tờ khế đất, “Xin hãy chuyển lời cảm tạ của ta đến quận chúa Trường Ninh.”
“Tử Đàn.” Tô Cẩn Du gọi
Tử Đàn liền lấy ra một xấp ngân phiếu.
“Đây là ngân phiếu một vạn lượng, nhờ Nam Chỉ cô nương giúp ta chuyển giao cho quận chúa.” Tô Cẩn Du nói.
“Việc này nô tỳ không thể làm chủ, vẫn là lần sau Tô cô nương gặp quận chúa, tự mình giao cho ngài ấy đi.” Nàng cũng không nhận lấy ngân phiếu.
“Vậy được rồi, làm phiền Nam Chỉ cô nương đi một chuyến này, chờ lúc quận chúa rảnh, ta nhất định sẽ tới cửa bái phỏng.” Tô Cẩn Du nói với Nam Chỉ.
“Tô cô nương khách khí.”
Sau khi lấy được khế đất, tâm tình Tô Cẩn Du rất sung sướng. Hai người chuẩn bị đi đến vị trí mặt tiền của cửa hiệu để xem thử.
Các nàng cũng không biết có 2 người lén lút đi theo mình “Đi tra xem nữ tử kia là ai?”
“Dạ, thiếu gia!”
Người này là con trai của Lễ Bộ thượng thư, tỷ tỷ là phi tần của đương kim hoàng thượng. Ở thành Trường An vẽ đường cho hươu chạy, thường xuyên cướp đoạt nữ tử mỹ mạo về phủ đệ của mình.
Triệu Gia Hòa bị gió lạnh sáng sớm thổi tỉnh, khóe miệng có chút dính nhớp, dùng tay sờ, vậy mà lại chảy nước miếng, Triệu Gia Hòa vội vàng chạy ra lấy khăn tay lau mặt.
Trên quần áo Tống Thanh Hàn ướt một mảng lớn, khiến nàng hận không thể chui vào khe đất.
Cũng không biết hắn tỉnh hay chưa, nàng lặng lẽ dùng khăn tay lau chỗ bị nước miếng của mình làm ướt, Tống Thanh Hàn đột nhiên mở mắt.
“Nàng đang làm gì vậy?” Giọng có chút khàn khàn.
“Sáng sớm sương sớm thật nhiều, quần áo của chàng bị ướt rồi ” Triệu Gia Hòa nghiêm mặt nói hươu nói vượn.
“ Thật trùng hợp, sương sớm chỉ chọn một chỗ rơi xuống.” Tống Thanh Hàn không trực tiếp lật tẩy nàng.
“Dọn dẹp một chút rồi tiếp tục lên đường.” Tống Thanh Hàn đưa túi nước cho nàng.
Sau khi chỉnh đốn hàng ngũ, đoàn người tiếp tục lên đường.
Bên trong Sở quốc
“Công chúa, ngài tạm thời đừng nóng nảy, không nên hành động thiếu suy nghĩ.” Mộc Cẩn khuyên nhủ.
“Chúng ta đã ở khách điếm ngây người lâu như vậy, còn muốn ngốc tới khi nào nữa?” Tính tình Triệu Duẫn Nịnh ngày càng cáu kỉnh.
“Chờ thêm ba ngày nữa, nếu còn không có tiến triển, ta liền đi tìm hoàng tỷ.” Triệu Duẫn Nịnh nói.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia phái tiểu nhân mời ngài xuống dùng bữa.”
Triệu Duẫn Nịnh lao xuống lầu dưới.
Tư Thần an an tĩnh tĩnh ngồi ở trước bàn.
“Chúng ta rốt cuộc phải ở chỗ này đợi đến khi nào?”