Theo Tống Thanh Hàn, nếu Tống Thanh Tuyên thật sự không có chút tình cảm nào với Trương Tích Linh, thì bây giờ đã không ngồi đây uống rượu giải sầu.
“Cứ làm những gì trong lòng nghĩ, cũng đừng để bản thân hối hận.” Ở phương diện này, Tống Thanh Hàn cho rằng mình cũng không tốt hơn Tống Thanh Tuyên là bao.
Tống Thanh Tuyên uống say về phủ.
Bóng lá phản chiếu trên cửa sổ, Tống Thanh Tuyên ở một mình trong thư phòng.
Tống Thanh Tuyên rơi vào cơn ác mộng.
Đập vào mắt là một màu trắng bao trùm, người trong phủ tất cả đều mặc áo tang, linh cữu đặt ở sảnh lớn, bài vị để trên cao.
Tống Thanh Tuyên đến gần, trên bài vị viết “Thê tử Tống Thanh Tuyên, Trương thị Tích Linh”
Bên trong quan tài, Trương Tích Linh không chút cảm xúc nằm bên trong, Tống Thanh Tuyên như bị sét đánh, trái tim như bị bóp nghẹn, đau đến khó thở.
“Phu nhân, huhu……” Nha hoàn người hầu trên linh đường khóc không thành tiếng.
Tống Thanh Tuyên dường như nhìn thấy Trương Tích Linh đang đứng đối diện mình, cười nghịch ngợm đáng yêu, lộ hai chiếc răng nanh nhỏ.
“Tích Linh……” Tay Tống Thanh Tuyên còn chưa chạm vào Trương Tích Linh, nàng đã theo gió tan đi.
“Không cần……, không cần……” Tống Thanh Tuyên mồ hôi đầy đầu đột nhiên bừng tỉnh.
Mở mắt ra, bầu trời xám xịt, thời gian còn sớm.
Tống Thanh Tuyên mặc quần áo, bất tri bất giác đi tới cửa phòng Trương Tích Linh.
Vốn dĩ muốn trực tiếp đẩy cửa đi vào, lại sợ quấy rầy đến Trương Tích Linh đang nghỉ ngơi.
Lúc hắn đang do dự, một tỳ nữ đã đi tới.
“Công tử tới tìm phu nhân sao?” Tỳ nữ hỏi.
“Chờ phu nhân tỉnh dậy thông truyền ta một tiếng.” Tống Thanh Tuyên căn dặn.
“Chạng vạng hôm qua phu nhân đã rời khỏi rồi.” Tỳ nữ nói.
Mày Tống Thanh Tuyên nhíu lại, “Nàng ấy đi đâu?”
“Có lẽ là về Trương phủ ạ.”
Sau khi nghe thấy Trương Tích Linh quay về Trương phủ, Tống Thanh Tuyên xoay người đi mất.
“Lão gia! Lão gia! Cô gia tới.” Hạ nhân vội vội vàng vàng bẩm báo với Trương Mậu.
“Mau mời vào!” Trương Mậu rất hài lòng đối với chàng rể này.
“Nhạc phụ đại nhân.” Tống Thanh Tuyên chắp tay thi lễ.
“Hiền tế không cần đa lễ.”
Lúc này Trương Mậu có vẻ không biết gì, cũng không biết Trương Tích Linh đã nói với ông ra sao.
“Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế lần này tiến đến là tới đón Tích Linh về nhà.”
Nụ cười của Trương Mậu đột nhiên biến mất, “Giữa hai người các con đã xảy ra chuyện gì?”
“Là ta sai, ta không nên vì một ít việc nhỏ trách cứ nàng.” Tống Thanh Tuyên rất hối hận.
Trương Mậu không ngờ nữ nhi lại đã rời khỏi Tống phủ.
“Linh nhi cũng không có về nhà.” Trương Mậu nói.
“Nhạc phụ đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ tìm nàng trở về.” Tống Thanh Tuyên lập tức rời Trương phủ.
Tống Thanh Tuyên phái người tra tìm tung tích Trương Tích Linh, sau gần một tháng, rốt cuộc có tin tức.
Trong một tòa nhà ở kinh thành.
Trương Tích Linh ở trong viện đang cắm đóa hoa sơn chi mà Tử Nhiễm vừa mới mua về vào bình hoa.
Hương thơm nức mũi, thấm vào ruột gan.
“Đem đi trưng ở trong phòng đi, không biết cây hoa không có rễ này có thể sống được bao lâu.” Trương Tích Linh nói.
“Tiểu thư không cần lo lắng, nếu hoa héo, nô tỳ lại đi mua về.” Tử Nhiễm mỉm cười.
Tiểu thư hiện giờ đang có thai, phải duy trì tâm trạng vui vẻ. Sau khi tiểu thư hòa li, thì vẫn luôn buồn bực không vui, nếu không phải vì đứa con trong bụng, không biết sẽ như thế nào.
Mấy ngày hôm trước Tử Nhiễm mời vị đại phu thăm khám vết thương ở chân của Trương Tích Linh, không ngờ lại khám ra đã có thai chừng một tháng.
“Cốc, cốc, cốc”, ngoài cửa lớn vang lên tiếng gõ cửa.
“Tử Nhiễm, có người tới.” Trương Tích Linh kêu lên.
Tử nhiễm lập tức chạy từ trong phòng ra, “Giờ nào rồi mà ai còn đến đây chứ?”
Vừa mở cửa, Tử Nhiễm ngây ngẩn cả người, “Cô gia? Không, Tống đại nhân.”
Tống Thanh Tuyên đứng ngoài cửa, nhìn thấy Trương Tích Linh đã lâu không gặp.
“Nàng,” Tống Thanh Tuyên muốn nói rồi lại thôi, không biết bắt đầu nói từ đâu.
Trương Tích Linh có một tia kinh ngạc, Tống Thanh Tuyên sao lại đến đây?
“Thật xin lỗi, hành động của ta đã làm ngài thất vọng rồi, hiện giờ chúng ta đã hòa li, mỗi người hãy cứ sống tốt cuộc đời mình, chúc ngài sớm ngày kiếm được người hợp ý cùng chung chăn gối.”
Khi nói ra những lời này, nàng dường như đau lòng đến không thở nổi.
Tống Thanh Tuyên ôm chặt nàng, “Ta xin lỗi, là ta sai, ta không nên nói vậy với nàng, không thèm suy xét tình cảnh của nàng.”
Trương Tích Linh bị động tác bất thình lình của hắn dọa sợ, bởi vì hiện giờ trong bụng có bé con, nàng sợ làm nó bị thương.
“Không, là ta đã sai ngay từ đầu, ta không nên giả vờ bệnh, để dành lấy sự thương hại của mọi người.”
Tống Thanh Tuyên càng siết chặt vòng ôm, “Ta sai rồi, cùng ta về nhà đi.”
Trương Tích Linh dùng sức đẩy hắn ra, “Chúng ta đã hòa li, nơi đó không phải nhà của ta.”
“Thư hòa li ta đã xé, huống hồ cũng không có quan phủ xác nhận, không có ghi chép.” Tống Thanh Tuyên giải thích.
“Ta sẽ không trở về.” Tuy rằng nàng thích Tống Thanh Tuyên, nhưng lời nói dối đã bị vạch trần, nàng không biết về sau có mặt mũi gì ở cạnh Tống Thanh Tuyên nữa.
Trương Tích Linh không muốn về phủ cùng Tống Thanh Tuyên, Tống Thanh Tuyên cũng không thể miễn cưỡng nàng ngay được.
Từ đó, mỗi ngày Tống Thanh Tuyên đều đến nơi Trương Tích Linh ở tìm nàng.
“Tiểu thư, người có muốn về cùng cô gia không? Mỗi ngày ngài ấy đều tới, có khác gì chúng ta đã về phủ đâu.”
Trương Tích Linh im lặng không lên tiếng.
Tử Nhiễm cảm thấy tiểu thư nhất định thích cô gia, hiện giờ chỉ là đang giận dỗi thôi.
“Tiểu thư, bây giờ nên phải tính toán cho đứa bé trong bụng người, căn nhà này tuy hẻo lánh, nhưng cũng khó tránh khỏi về sau sẽ truyền ra những lời không hay.”
Trương Tích Linh đương nhiên hiểu ý Tử Nhiễm nói.
Cuối cùng Trương Tích Linh vẫn cùng Tống Thanh Tuyên quay về Tống phủ.
Trương Tích Linh chịu về cùng đã làm Tống Thanh Tuyên vui mừng khôn xiết, càng vui hơn chính là Trương Tích Linh đã mang thai.
Lúc biết được tin tức này, Tống Thanh Tuyên lập tức mời thái y tới an thai cho Trương Tích Linh, lại đưa cho nàng thêm mấy nha hoàn và bà tử.
Sau khi người trong Tống phủ biết phu nhân đã mang thai, càng cẩn thận chăm sóc hơn, bởi vì Tống Thanh Tuyên đại hỉ, đặc biệt ban tiền thưởng cho hạ nhân trong nhà.
Sau mấy tháng, dưới sự chờ mong của mọi người, tiểu chủ tử đã được sinh ra, là một bé gái hồng hào bụ bẫm, vừa sinh ra đã biết bé sẽ là một cô nương xinh đẹp.
Tống Thanh Tuyên đặt tên cho con gái là “Thư Mạn”, xanh châu chi lũy lũy, phương kim mạn thư thư*.
*đại ý là cành vàng lá ngọc, đẹp mà thơm
Thư Mạn lớn lên từng ngày, cực kỳ giống Tống Thanh Tuyên.
Trương Tích Linh ôm Thư Mạn phơi nắng ở trong viện, Thư Mạn tựa đầu vào vai Trương Tích Linh ê ê a a nói không ngừng.
Tống Thanh Tuyên thấy khung cảnh này, chỉ cảm thấy năm tháng yên ổn, tốt đẹp, đời này hắn không còn gì để cầu nữa.
Nguyện cuộc đời này nắm lấy tay người, cùng nhau bạc đầu.
*Câu thơ trên tác giả nói là lấy trong bài “Thu hoài” của Mạnh Giao thời nhà Đường nhưng mình kiếm không ra bài có câu này, bạn nào có biết thì bình luận giúp mình nhé.