Tống Thanh Hàn đứng dậy thắp nến lên, thấy sắc mặt Triệu Gia Hòa có chút tái nhợt, không khỏi có chút lo lắng.
Triệu Gia Hòa đau đớn khó nhịn, cả người vô lực.
Nam Chỉ bưng nước ấm vào phòng, không khỏi có chút kinh ngạc khi thấy thế tử không có tung tích mấy tháng nay xuất hiện trong phòng.
Tin tức thế tử mất tích đang được đồn đãi ồn ào huyên náo, nhưng hôm nay thế tử lại ở trong phủ, khó trách quận chúa không hề lo lắng.
Triệu Gia Hòa suy yếu nằm trên giường, mỗi lần nguyệt sự tới đều rất khó chịu, hơn nữa nàng thích ăn cay, ban ngày còn ăn không ít, cho nên buổi tối liền phải chịu đau.
Nam Chỉ biết mỗi lần quận chúa đến nguyệt sự đều rất khó chịu, vì thế đến phòng bếp nấu một chén canh gừng đường đỏ.
Triệu Gia Hòa uống xong liền cuộn tròn trong chăn.
Tống Thanh Hàn phất tay bảo Nam Chỉ đi xuống.
Uống xong canh gừng đường đỏ, Triệu Gia Hòa cũng không có chuyển biến tốt đẹp, bụng nhỏ vẫn quặn đau.
Tống Thanh Hàn thấy trên trán Triệu Gia Hòa toát ra lớp mồ hôi mỏng, nghĩ nàng hiện tại hẳn đang rất khó chịu, vì thế nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng nàng tỏ vẻ trấn an.
“Đau ——” Triệu Gia Hòa nỉ non ra tiếng.
Tống Thanh Hàn dán tay lên bụng nàng, nhẹ nhàng xoa ấn.
Triệu Gia Hòa cảm nhận được bàn tay ấm áp của hắn, không biết đã bao lâu, cảm giác đau bụng dần dịu xuống, Triệu Gia Hòa rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Tề quốc
“Điện hạ hôm nay sao lại có thời gian rảnh đến Tư Âm Các của ta?” Giọng nói trong trẻo dễ nghe giống như tiên nữ.
“Bổn vương có chút phiền lòng, muốn tìm Hồng Vũ cô nương nói chuyện.” Tô Mộc Trạch rất thưởng thức Hồng Vũ, coi nàng như hồng nhan tri kỷ.
Tư Âm Các là nhạc quán nổi danh đô thành, vương công quý tộc hay người quyền quý hiển hách đều thường xuyên ghé đến.
Hoa khôi Tư Âm Các chính là Hồng Vũ cô nương, đồn rằng dù tay đã ngưng động thì dư âm tiếng đàn vẫn còn văng vẳng, không dứt bên tai.
Hồng Vũ rất được chào đón ở kinh thành, danh khí không thua gì nữ nhi vương công quý tộc. Dung mạo có thể nói là tuyệt sắc, phần lớn khách nhân tới Tư Âm Các đều là vì nàng, thậm chí còn vung tiền như rác chỉ vì muốn có nụ cười giai nhân.
“Điện hạ hiện giờ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, trên một người dưới vạn người, còn có phiền não sao?” Hồng Vũ dùng khăn chà lau huyền cầm.
“À, ta biết rồi, điện hạ là vì chuyện của Tam hoàng tử đi.” Hồng Vũ vờ như bừng tỉnh đại ngộ.
“Cái gì mà Tam hoàng tử, chỉ là một đứa con hoang thôi.” Tô Mộc Trạch nghĩ đến Tư Thần liền giận không thể át.
Lúc trước phái người đuổi giết hắn, không ngờ hắn không chỉ không chết, ngược lại còn quang minh chính đại lấy thân phận hoàng tử xuất hiện, Tô Mộc Trạch chỉ hận lúc trước không thể tự tay giết chết hắn.
“Điện hạ không cần lo lắng, ngài ở bên cạnh Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, một người vừa mới xuất hiện há có thể gây nên chuyện gì?” Hồng Vũ an ủi nói.
“Trong lòng phụ hoàng căn bản không có đứa con trai là ta, ông chỉ kiêng kị thế lực gia tộc mẫu phi ta mà thôi.”
Trong lòng Tô Mộc Trạch biết rõ, phụ hoàng cũng không thích mẫu phi hắn, cưới bà chỉ là vì thế lực sau lưng, hiện giờ lại thành tự mua dây buộc mình, bị kiềm chế khắp nơi, đương nhiên lúc nào cũng muốn thoát khỏi gông xiềng.
“Dù hiện tại Tam hoàng tử trở về cung, nhưng sau lưng hắn không có chống đỡ, sao có thể so sánh với điện hạ?”
“Hiện giờ Hoàng Thượng chỉ có hai vị hoàng tử, ngài ấy hiện giờ hẳn đặt hết tâm tư trên người điện hạ, chỉ cần lấy lòng bệ hạ, vị trí Thái Tử không phải lấy được dễ như trở bàn tay sao?” Hồng Vũ bày mưu tính kế cho Tô Mộc Trạch.
“Nói dễ hơn làm, Thái Tử đã chết nhiều năm như vậy, phụ hoàng vẫn luôn chịu áp lực cũng chậm chạp không chịu lập ta làm Thái Tử.”
Năm đó sau khi Thái Tử qua đời, những đại thần lấy Thừa Tướng cầm đầu hết lòng đề cử Tô Mộc Trạch làmThái Tử, nhưng chính Hoàng Thượng lại chậm chạp không chịu đồng ý.
“Tam hoàng tử vừa mới hồi cung, bệ hạ đối với hắn thực sự rất yêu thích, như vậy thì ngài không thể trực tiếp đối nghịch với Tam hoàng tử, bằng không càng khiến Hoàng Thượng chán ghét.” Hồng Vũ chậm rãi hướng dẫn Tô Mộc Trạch.
“ Điện hạ cần phải cân nhắc cho thật kỹ.”
Triệu quốc, phủ thế tử.
Triệu Gia Hòa bởi vì đau bụng mà lăn lộn suốt nửa đêm, hôm sau tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.
Khi Triệu Gia Hòa tỉnh lại, Tống Thanh Hàn ngồi ở trước bàn đọc sách, nhẹ nhàng lật trang giấy, nghiêm túc chuyên chú, thi thoảng nhíu mày.
Tống Thanh Hàn cảm nhận được tầm mắt nóng rực, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt trong veo của Triệu Gia Hòa.
“Đỡ hơn chưa?” Tống Thanh Hàn đứng dậy đi đến bên giường.
“Khá hơn nhiều rồi.”
“Mấy ngày nữa Lý Chấp sẽ về kinh đô.”
“Chiến tranh biên cảnh kết thúc rồi sao?” Triệu Gia Hòa cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
“Tề quốc phái người đến nghị hòa.”
Triệu Gia Hòa sau khi rửa mặt ngồi ở trước gương.
“Tề quốc sẽ dễ dàng cầu hòa sao?” Triệu Gia Hòa không tin.
“Tề quốc muốn dùng việc hòa thân để ổn định cục diện hai nước.”
“Hòa thân? Công chúa Tề quốc đã là Quý Phi Triệu quốc, còn nghĩ tới chuyện hoà thân sao.” Triệu Gia Hòa có chút lo lắng cho Triệu Duẫn Nịnh, chuyện hoà thân lần trước còn chưa qua mấy tháng, giờ lại phải hoà thân thêm lần nữa sao.
Vị Ương Cung
“Sao lại thế này? Tề quốc sao lại cầu hoà, bọn họ không phải vẫn luôn muốn tóm gọn Triệu quốc sao?” Tô Dao cực kỳ nóng nảy.
“ Tề quốc xin cưới công chúa Hoà Khang.” Hàn Hạo nói với Tô Dao.
“Lần trước xin cưới công chúa, lần này cũng lại muốn cưới công chúa.” Tô Dao không biết Tề quốc rốt cuộc muốn làm gì.
“Lần này là Tam hoàng tử Tề quốc cầu hôn công chúa Hoà Khang.”
“Tam hoàng tử?”
“ Hoàng thượng Tề quốc mới vừa nhận lại hoàng tử.” Hàn Hạo giải thích nói.
“Thật không ngờ, phụ hoàng yếu đuối cũng có con rơi bên ngoài.”
“Vậy đem gả công chúa Hoà Khang đi, ta ngược lại muốn xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.” Tô Dao nói với Hàn Hạo.
“Đúng rồi, vẫn chưa có tin tức của Tống Thanh Hàn sao?” Tô. Dao cảm thấy chuyện Tống Thanh Hàn mất tích rất kỳ lạ.
“Người được phái đi biên cảnh còn chưa tìm được manh mối.”
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhất định phải mau chóng tìm ra Tống Thanh Hàn.” Tô Dao có dự cảm không tốt.
Hàn Hạo ôm chặt nàng ta vào lòng, “Ta sẽ phái thêm nhân thủ tăng cường tìm kiếm, tạm thời nàng cứ yên tâm đi.”
Như Hân chuẩn bị đến cung Quý phi, trên đường có một cung nữ vô tình đụng phải nàng ta.
“Ngươi bị gì thế? Đi đường không có mắt sao.” Như Hân quở mắng.
“Xin lỗi, xin lỗi, nô tỳ không phải cố ý.” Cung nữ vội vàng nhặt trân châu rơi đầy đất lên.
Như Hân nhìn thấy nhiều trân châu như vậy đôi mắt sáng cả lên, “Chỗ này là đưa đến nơi nào?”
“Là Hoàng Thượng ban thưởng cho Quý Phi nương nương.” Cung nữ trả lời.
“Giao cho ta đi, ta sẽ đưa cho Quý Phi nương nương.” Vừa nói vừa duỗi tay lấy đi trân châu trong tay cung nữ.
“Nhưng……” Cung nữ có chút khó xử.
“Sao chứ, ta nói cũng không tin sao, ta chính là tỳ nữ bên cạnh Quý Phi nương nương” Như Hân tỏ ra liêm chính, thành thật.
“Vậy làm phiền tỷ ạ.”
Như Hân nhận khay đồ, đắc ý rời đi, cung nữ thấy khoé miệng nàng ta thoáng cong lên.
Như Hân cầm trân châu chuẩn bị đưa đến tẩm điện Quý Phi, nhìn một hộp đầy ắp trân châu như có suy nghĩ, nhiều như vậy, nếu thiếu một hai viên chắc cũng không ai phát hiện chứ? Huống chi Quý Phi nương nương từ trước đến nay không có hứng thú với mấy thứ này.
Vì thế Như Hân động tâm, trộm lấy mấy viên trân châu vào tay áo của mình.
“Nương nương, Hoàng Thượng phái người đưa trân châu tới.” Như Hân đưa tới trước mặt Tô Dao.
Tô Dao liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói,” Để đó đi.”
Như Hân cảm thấy may mắn đồng thời lại có chút hối hận, sớm biết thế đã lấy nhiều một chút.
Một góc khuất trong cung.
“Chuyện đã sắp xếp tốt rồi chứ?”
“Đã hoàn thành theo phân phó.” Cung nữ trả lời.
“Từ bây giờ tiếp tục để mắt đến nàng ta.”
“Nô tỳ tuân lệnh.”
Phủ thế tử.
“Lý Chấp sắp về đến kinh thành, chàng tính khi nào lộ diện?” Triệu Gia Hòa nhìn Tống Thanh Hàn đang vô cùng nhàn nhã.
“Chờ Lý Chấp đến kinh đô, ta sẽ hội hợp với hắn.”
“Ý của chàng là muốn tạo thành một màn kịch diễn cùng Lý Chấp sao?” Triệu Gia Hòa suy đoán nói.
“Không sai, để che mắt thiên hạ ta sẽ nói ta từng gặp mai phục, được Lý Chấp cứu về.” Tống Thanh Hàn đã nghĩ kỹ cách đối phó với hoàng đế giả mạo.