• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi hai người rời Như Ý Phường lại đi đến Thiên Hương Lâu, chọn bàn gần cửa sổ trên lầu hai.

Triệu Gia Hòa nhìn dưới lầu người đến người đi, nghe thấy tiếng rao hàng nối liền không dứt, thoạt nhìn cũng thấy được bá tánh đang được an cư lạc nghiệp.

Tống Thanh Hàn đã đi mấy ngày rồi, Triệu Gia Hòa ăn không ngồi rồi, cảm thấy rất nhàm chán, hôm nay mới rủ Tô Cẩn Du cùng ra ngoài giải sầu, cũng đỡ hơn hẳn so với mấy ngày trước.

Tô Cẩn Du thấy Triệu Gia Hòa chống tay lên bàn, không biết lại suy nghĩ cái gì.

“Quận chúa suy nghĩ gì vậy?”

“Tống Thanh Hàn cũng đã đi được mấy ngày rồi.” Triệu Gia Hòa nhỏ giọng nói thầm.

“Thì ra là nhớ thế tử, thế tử mới đi mấy ngày chứ, đây là một ngày không gặp như cách ba thu có phải không.” Tô Cẩn Du trêu ghẹo.

“Ngươi cũng đừng giễu cợt ta, nếu không phải Lý Chấp còn ở kinh thành ta không tin ngươi sẽ không giống như vậy?” Triệu Gia Hòa nói.

Dù vậy chắc chuyện này cũng không xảy ra, hai người bọn họ thành thân cũng chỉ vì lệnh của cha mẹ, lời người mai mối. Nàng gả cho Lý Chấp là vì quyền thế, vì tương lai của mình, Lý Chấp là lựa chọn tốt nhất. Tô Cẩn Du nói thầm.

“Lý Chấp dạo gần đây đang làm gì vậy?”

“Ta cũng không biết, ban ngày không thấy bóng dáng đâu.” Vừa đến buổi tối liền hóa thân thành sói đói, vừa thấy nàng hai mắt liền tỏa sáng như thấy thịt, mỗi tối đều lăn lộn cùng nàng. Nhưng chuyện này nàng làm sao không biết xấu hổ nói ra được.

Lý Chấp muốn nhanh có con để vội đi giúp thế tử, thực hiện chí lớn của mình, mỗi buổi tối đều cố gắng ra sức, nàng cũng vậy, cũng muốn có con bên mình, cho nên cũng ỡm ờ hợp tác.

“Trong kinh nhìn như gió êm sóng lặng, thật ra sau lưng sóng ngầm mãnh liệt, không biết khi nào mới có thể chân chính yên ổn.” Triệu Gia Hòa lo lắng nói.

“Quận chúa không cần lo lắng, những việc này Hoàng Thượng sẽ tự nghĩ cách.” Tô Cẩn Du nói.

Sắc mặt Triệu Gia Hòa biến đổi, “Ngươi muốn nói ta Hoàng Thượng không vội thái giám đã vội rồi sao?”

Tô Cẩn Du sợ hãi, lập tức nói, “Không phải, ta không phải có ý này.”

Triệu Gia Hòa phụt cười, “Thôi được rồi, không chọc ngươi nữa, ngươi nói không sai, những việc này sẽ tự có người lo lắng.”

Phủ thế tử.

Triệu Gia Hòa ở thư phòng lục lọi sách Tống Thanh Hàn đã xem qua. Ánh mắt đảo qua kệ sách, đột nhiên nhìn thấy mấy quyển sách quen thuộc, nàng nhẹ nhàng lấy tới, này không phải thoại bản nàng đã xem qua sao?

Lúc nàng giả vờ mất trí nhớ chính là dùng nhân vật trong truyện để lừa Tống Thanh Hàn. Không nghĩ tới Tống Thanh Hàn cũng nghiên cứu thoại bản của nàng, bất tri bất giác đã qua lâu như vậy, chuyện này cũng không giải quyết được gì, tuy rằng không có làm rõ, nhưng Tống Thanh Hàn khẳng định có chút hoài nghi.

Hoàng Thượng đột nhiên phái Tống Thanh Hàn tấn công Tề quốc, Triệu Gia Hòa luôn cảm thấy kì lạ, không khỏi có chút lo lắng.

Hiện giờ Hoàng Hậu bị biếm lãnh cung, Tô Quý Phi độc chiếm hậu cung, không biết Duệ Vương có thể tính toán chuyện gì không.

Hoàng Thượng đột nhiên phong An Vương làm Thái Tử, vốn đã rất kì lạ, hiện tại lại để Tống Thanh Hàn tấn công Tề quốc, mệnh lệnh đưa ra không thể hiểu nổi. An Vương là con của Tô Quý Phi, Tô Quý Phi lại là công chúa Tề quốc, thật không biết Hoàng Thượng đến cùng có mục đích gì.

Triệu Gia Hòa biết được một bí mật lớn của hoàng thất, Hoàng Thượng bây giờ cũng không phải Hoàng Thượng danh chính ngôn thuận, mà là đệ đệ cùng một mẹ của Hoàng Thượng.

Năm đó Hoàng Hậu của tiên đế Hứa thị khó sinh, sau khi hạ sinh thai song sinh liền buông tay nhân gian. Thai song sinh được coi là vận xấu, Hoàng Thượng lưu lại một đứa bé trong cung, giao cho Thần phi nương nương vừa mới mang thai nuôi nấng, cũng chính là Thái Hậu hiện giờ, một đứa trẻ khác bị bí mật đưa ra cung. Sau hai năm tiên Hoàng Hậu hoăng thệ, Thần phi tấn chức làm Hoàng Hậu.

Sau khi tiên đế qua đời, Thái Tử đăng cơ, hiệu Bình đế, hơn nữa cưới đích nữ của Thái phó Lý thị làm hậu.

Không lâu sau Bình đế mắc phải bệnh lạ, lúc ấy Bình đế vẫn chưa có con nối dõi, tiên đế chỉ có một đứa con, nếu chặt đứt cơ nghiệp trong đời hắn, chẳng phải là tội nhân thiên cổ hay sao.

Quảng cáo



REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Đang lúc Bình đế khó xử, ngẫu nhiên biết được mình còn có một đệ đệ song sinh, vì thế lặng lẽ đưa người hồi cung, âm thầm dạy hắn xử lý chính vụ.

Không bao lâu Bình đế qua đời vì bệnh, trước lúc lâm chung nhờ Thái Hậu cố sức nâng đỡ tân hoàng. Việc này ngoại trừ Thái Hậu và tân hoàng cùng với vài vị cung nhân, cũng không có ai khác biết, ngay cả Hoàng Hậu Lý thị cũng không biết.

Hoàng Thượng bây giờ chính là lấy thủ đoạn thay mận đổi đào bước lên ngôi vị hoàng đế, nhưng kiếp này chỉ có thể lấy thân phận Bình đế mà thôi.

Sau khi Bình đế qua đời được âm thầm đưa đến hoàng lăng an táng, không ngờ mấy tháng sau Hoàng Hậu đã hạ sinh Triệu Giản Thư.

Lúc Hoàng Hậu được thái y chẩn đoán ra có thai cũng không lập tức nói cho Hoàng Thượng, bởi vì thái y nói thai tượng của nàng bất ổn, vì không để Hoàng Thượng lo lắng, nàng dự tính để thai kì ổn định mới thông báo cho Hoàng Thượng.

Sau khi sinh hạ hoàng tử, Hoàng Hậu cảm thấy Hoàng Thượng không sủng ái nàng như trước, thậm chí là càng ngày càng xa cách.

Con người đều ích kỷ, đương kim hoàng thượng trì hoãn không chịu phong con trai của Hoàng Hậu làm Thái Tử chính là bởi vì không phải nhi tử thân sinh của mình, nhưng hắn không biết, đứa con Tô Quý Phi sinh cũng không phải con hắn.

Triệu Gia Hòa trong lúc vô ý nghe được Thái Hậu cùng tâm phúc nói chuyện mới biết được việc này.

Hoàng cung

Đêm nay Hoàng Thượng lại đến tẩm cung Tô Quý Phi.

“Đều đi xuống hết đi.” Hoàng Thượng ra lệnh cho cung nữ và thái giám.

Tô Quý Phi nhào vào lòng Hoàng Thượng làm nũng nói, “Hôm nay sao chàng đến trễ như vậy?”

“Không phải ta sợ bị lộ ra hay sao, gần đây Trương An đã có chút hoài nghi với ta.”

“Diệt trừ hắn không phải tốt hơn sao.” Tô Quý Phi nói.

“Không được, Trương An mà chết liền càng dễ khiến cho người khác hoài nghi, hắn chính là tâm phúc của Hoàng Thượng.” Nói xong hắn kéo da mặt xuống, là thị vệ của Tô Quý Phi Hàn Hạo.

“Hiện giờ hoàng đế Triệu quốc đã bị chúng ta giam lỏng, chờ chúng ta lợi dụng Tống Thanh Hàn chiếm trọn Tề quốc, đến lúc đó thiên hạ chính là của chúng ta.” Trong ánh mắt Tô Dao lộ vẻ tàn nhẫn.

Tô Dao là nữ nhi Hoàng Hậu Tề quốc, nhưng tính cách Hoàng Hậu yếu đuối, luôn bị Quý Phi khi dễ, mặc dù nàng là nữ nhi Hoàng Hậu thì thế nào, lúc nào cũng bị người khác giẫm đạp.

Tô Dao hận mẫu hậu của mình, nhưng càng hận phụ vương gấp bội, hoàng đế một nước, ngay cả thê nhi của mình cũng không bảo vệ được.

Hàn Hạo kéo suy nghĩ của nàng về, “Việc cấp bách là diệt trừ Triệu Gia Hòa và Triệu Giản Thư. Triệu Gia Hòa biết bí mật của chúng ta, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật. Còn Triệu Giản Thư, tuy rằng hiện giờ vẫn không có động tác gì, nhưng dù sao còn sống cũng là một mối nguy.” Hắn đã bố trí tốt.

“Lúc trước chúng ta đã phái người ám sát Triệu Gia Hòa, không ngờ nàng lần lượt tránh khỏi.” Tô Dao không cam lòng.

“Lúc trước có Tống Thanh Hàn bên cạnh nàng ta, hiện giờ Tống Thanh Hàn rời kinh, bên người nàng liền ít đi một người bảo vệ, chỉ cần nghĩ cách dẫn dụ thị nữ của nàng rời khỏi, chuyện trừ khử nàng ta chỉ là chuyện nhỏ.” Hàn Hạo đã phái người đi làm.

Biên cảnh

Quân đội Tề quốc và Triệu quốc giằng co không ngừng, một tháng qua hai bên cũng không trực tiếp giao chiến. Chủ soái đối phương vẫn không lộ diện.

“Thế tử điện hạ, sứ thần Tề quốc phái người đưa thư tới.” Binh lính tiến vào lều trại giao thư cho Tống Thanh Hàn.

“Ba ngày sau giờ Dậu, Lăng Vân Phong.”

Tống Thanh Hàn sau khi đọc thư, đưa đến trước ngọn nến đốt.

Nghe nói Tề quốc đột nhiên xuất hiện một vị hoàng tử, nghe nói là con của Hoàng Thượng lưu lạc bên ngoài, hiện giờ đã trở lại hoàng thất, đứng hàng thứ ba. Tề quốc hoàng đế cực kì vui mừng, rất yêu thích đứa con trai này.

Tam hoàng tử Tề quốc chủ động xin ra trận, đảm nhiệm chủ soái lần này của Tề quốc giao chiến với Triệu quốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK