Hạ nhân nhanh chóng thổi tắt ngọn nến trong đèn lồng. Khắp nơi tối đen như mực, vốn là ngày vui, lại không có ánh trăng, sao cũng chẳng có mấy ngôi.
Phó Cảnh Thần lấy ra một hộp gấm lớn, là dùng gỗ đàn làm thành, mơ hồ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt, mặt trên điêu khắc hoa văn, cực kỳ tinh xảo.
Triệu Gia Hòa có chút chờ mong, sư huynh còn cố ý úp úp mở mở, không biết hắn chuẩn bị cái gì?
Vừa mở hộp ra, đập vào mắt là một viên dạ minh châu, ánh sáng rực rỡ phát ra từ trong hộp, chiếu sáng cảnh vật xung quanh.
Triệu Gia Hòa cực kì vui sướng.
Cho dù Triệu quốc tài lực hùng hậu, nhưng dạ minh châu ở đây cũng được tính là một loại đồ vật lông phượng sừng lân, trong hoàng cung cũng chỉ có ba viên, một viên ở Càn Thanh cung, một viên ở Từ Ninh Cung, còn có một viên ở Khôn Ninh Cung.
Triệu Gia Hòa ở trong cung cũng từng thấy mấy viên dạ minh châu kia, kích thước như hạch đào, không thể so với thứ này.
“Sư huynh tìm được viên dạ minh châu này ở đâu thế, Triệu quốc chỉ sợ không có dạ minh châu lớn như vậy đi.” Triệu Gia Hòa thật cẩn thận lấy dạ minh châu ra.
“Ta nhờ người đi tìm ở Sở quốc, không lâu trước đây mới đưa đến Triệu quốc.”
Tống Thanh Hàn nhìn dạ minh châu trên tay Triệu Gia Hòa, tìm tới một viên có kích thước lớn như vậy, sợ là tốn không ít tâm tư, dù gì thì một viên dạ minh châu vẫn có giá cả xa xỉ, huống hồ còn là vật đến từ Sở quốc.
“Sư huynh có tâm, ta rất thích phần lễ vật này.” Triệu Gia Hòa đem cất viên minh châu.
“Sư muội cảm thấy là dạ minh châu sáng hơn hay là ánh trăng sáng hơn?” Phó Cảnh Thần hỏi.
Triệu Gia Hòa không trực tiếp trả lời, “Ánh trăng tuy sáng, nhưng không chừng ngày nào đó sẽ không có ánh trăng, tựa như đêm nay, ánh trăng chưa từng xuất hiện, dạ minh châu đặt ở trong phòng, vẫn sẽ luôn sáng lên.”
Tâm tình Triệu Gia Hòa sung sướng, cùng Duệ Vương phi còn có Tô Cẩn Du nói nói cười cười. Quay đầu thấy Triệu Duẫn Nịnh ngồi một chỗ phát ngốc, “Ngươi đang nghĩ cái gì thế? Buổi tối vui vẻ như vậy lại trầm mặc.” Triệu Gia Hòa khẽ huých nàng.
Triệu Duẫn Nịnh phục hồi tinh thần lại, “Không nghĩ gì cả.”
Triệu Gia Hòa chẳng tin lời nàng ta, “Nhìn dáng vẻ của ngươi, hồn đã bay đến trên chín tầng mây, chẳng lẽ nghĩ đến ý trung nhân?”
Bị chọc trúng tâm sự Triệu Duẫn Nịnh có chút xấu hổ phủi tay, phản bác nói, “Nào có.”
“ Để ta đoán xem ngươi đang nghĩ đến ai, chẳng lẽ là Tư Thần?” Triệu Gia Hòa cố ý trêu nàng.
“Không phải!” Triệu Duẫn Nịnh lập tức phản bác, ngay sau đó cảm thấy phản ứng của mình có chút quá mức kịch liệt.
“ Được được, ngươi nói không phải thì không phải, ngươi kích động như vậy làm gì?” Triệu Gia Hòa đã biết mình đoán đúng tám chín phần.
Bất tri bất giác, trời đã muộn, phu thê Duệ Vương rời phủ thế tử đầu tiên, ngay sau đó Triệu Duẫn Nịnh cũng trở về phủ công chúa.
Triệu Gia Hòa kéo Tô Cẩn Du qua một bên tâm sự, Lý Chấp tiếp tục uống rượu cùng Tống Thanh Hàn.
“Cẩn Du, gần đây Như Ý Phường thế nào?” Triệu Gia Hòa đã lâu không có đến Như Ý Phường
“ Lượng khách tương đối ổn định, so với tháng trước kiếm lời nhiều hơn không ít.” Tô Cẩn Du cũng không nghĩ tới, Như Ý Phường ở kinh thành lại được hoan nghênh như thế.
“Vậy là tốt rồi, ai có thể nghĩ đến con dâu Trấn Viễn tướng quân có thể kiếm được triệu bạc như thế chứ.”
“Quận chúa nói quá lời, huống hồ này chuyện này còn có quận chúa trợ giúp.” Tô Cẩn Du thật sự rất cảm kích Triệu Gia Hòa.
Như Ý Phường ngày một phát triển, không ít tiểu thư khuê các và phu nhân quý tộc đều thích đến Như Ý Phường đặt may quần áo, ngay cả Triệu Gia Hòa, rất nhiều quần áo đều là từ Như Ý Phường.
“ Những ngày gần đây ngươi cùng Lý Chấp thế nào?” Lấy tính tình Lý Chấp, Tô Cẩn Du hẳn sẽ không bị ức hiếp.
“Vẫn vậy, đối xử với ta cũng không có gì không tốt.” Tô Cẩn Du càng ngày càng thân với Triệu Gia Hòa, ở kinh thành cũng không quen biết nhiều người, đương nhiên sẽ thân cận Triệu Gia Hòa hơn chút.
“Vậy các ngươi……?” Triệu Gia Hòa âm thầm nói nhỏ bên tai Tô Cẩn Du vài câu.
“Không có, chúng ta tuy rằng ở cùng một phòng, nhưng hắn trước nay đều là bộ dáng quy quy củ củ, chưa từng chạm vào ta.”
Triệu Gia Hòa không nghĩ tới Lý Chấp cũng đầu gỗ như vậy.
“Không có việc gì, từ từ tiến triển thôi, tướng quân và tướng quân phu nhân đối với ngươi có tốt không?”
“Bọn họ đối với ta rất tốt, coi ta như con gái ruột, cũng chưa từng khắt khe.”
Dù gì đây vẫn là hôn ước Trấn Viễn tướng quân tự mình định ra.
“Như thế thì tốt.”
Tống Thanh Hàn rót đầy chén rượu, uống một hơi cạn sạch, tuần hoàn lặp lại, uống một ly lại một ly.
“Huynh đã xảy ra chuyện gì thế? Trước kia cũng không thấy huynh uống nhiều rượu như vậy.” Lý Chấp nghi hoặc nói.
“Không có việc gì.” Tống Thanh Hàn lạnh lùng nói.
Lý Chấp cũng không biết hắn là vì chuyện gì.
“Hôm nay trong cung có chút kỳ quặc, làm phiền Trấn Viễn tướng quân chú ý nhiều hơn chút.” Tống Thanh Hàn dặn dò nói.
“Ta phái người đi tra xét, căn bản không có tin tức gì của thị vệ bên người Tô Quý Phi, vừa không ở trong hoàng cung, cũng không trở lại Tề quốc, lại đột nhiên mất dấu, không có tung tích.” Lý Chấp nói.
“Không biết Tề quốc lại định làm chuyện xấu gì, ba lần bốn lượt khơi mào tranh chấp, nếu để ta xuất binh, nhất định phải diệt Tề quốc kia.” Lý Chấp vẫn luôn muốn mang binh đánh giặc, đáng tiếc Trấn Viễn tướng quân chỉ có một đứa con trai là hắn, tướng quân phu nhân kiên quyết không đồng ý, thậm chí lấy cái chết ra áp bức.
“Trước đừng hành động thiếu suy nghĩ, hãy dốc toàn lực lùng bắt Hàn Hạo.”
Hàn Hạo chính là thị vệ Tô Quý Phi mang đến từ Tề quốc.
Hiện giờ, trước hết cần phòng ngừa chu đáo, sau này mặc kệ có âm mưu quỷ quái gì, cũng có thể giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.
Cuối cùng phu thê Lý Chấp cũng rời phủ thế tử.
Triệu Gia Hòa sắp xếp lại từng lễ vật sinh nhật. Tống Thanh Hàn đẩy cửa vào, trên người mang theo mùi rượu nồng đậm.
“Nàng không thích ngọc bội ta đưa?” Tuy là đang hỏi Triệu Gia Hòa, nhưng trong giọng nói tràn ngập khẳng định.
“Không có, sao lại không thích?” Triệu Gia Hòa nói.
“Phải không? Ta thấy nàng sau khi lấy được ngọc bội cũng không phải rất vui mừng.” Tống Thanh Hàn tiếp tục nói.
Thật ra Triệu Gia Hòa cũng không biết tại sao lại như vậy, có lẽ là bởi vì chuyện đã xảy ra năm đó.
Năm đó nàng từng nhiều lần muốn ngọc bội bên người Tống Thanh Hàn, nhưng hắn vẫn luôn không chịu đưa cho nàng, cuối cùng nó lại xuất hiện ở trong tay Tôn Nhã Lê, Triệu Gia Hòa nhìn thấy đương nhiên rất tức giận.
Tuy rằng chuyện đã qua mấy năm, nhưng mỗi khi nhớ tới việc này, Triệu Gia Hòa đều cảm thấy trong lòng không thoải mái, cho nên hôm nay thấy Tống Thanh Hàn đưa ngọc bội, hồi ức năm đó cũng được gợi lên.
“Nếu nàng không thích thì nói ta, ta sẽ đưa nàng những thứ khác.” Tống Thanh Hàn kiên quyết không đổi đề tài.
“Không cần, ta thích mà.” Triệu Gia Hòa nói.
“Nói dối.” Tống Thanh Hàn có chút say, ánh mắt có chút mê ly, trên mặt mang theo nét hồng nhạt.
“Chàng say rồi, tắm gội nghỉ ngơi đi.” Triệu Gia Hòa nói.
Ngay sau đó Tống Thanh Hàn đi khỏi, an an tĩnh tĩnh tắm gội.
Triệu Gia Hòa nằm trên giường suy nghĩ phiêu tán, rất nhanh hắn đã tắm xong, trong tay cầm một cái khăn, tóc rối tung ở sau đầu, tóc vẫn còn nhỏ nước.
“ Giúp ta lau tóc.” Tống Thanh Hàn ngồi ở mép giường, đưa khăn cho Triệu Gia Hòa, giọng điệu có chút mềm mại.
Triệu Gia Hòa khẽ sửng sốt, nàng chắc chắn Tống Thanh Hàn đã uống say, nhìn Tống Thanh Hàn hiện giờ, tựa như một chú cún đáng thương làm người khác muốn vuốt ve.
Nàng dùng khăn nhẹ nhàng lau tóc cho hắn, sau hồi lâu, khi đang nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, Tống Thanh Hàn xốc chăn lên tiến vào, một bàn tay ôm choàng qua eo, vùi đầu vào cổ nàng.
Hơi thở ấm áp phả lên cổ Triệu Gia Hòa, sau khi tắm gội, mùi bồ kết nhàn nhạt trên người hắn truyền vào trong mũi nàng.