Triệu Gia Hòa nhắm mắt tận hưởng ánh mặt trời, trước mắt đột nhiên xuất hiện bóng đen, cảm nhận được ánh mặt trời bị che khuất, từ từ mở mắt, thấy Tống Thanh Hàn đứng bên cạnh.
“Sao chàng quay về nhanh vậy?” Triệu Gia Hòa đứng dậy, vén tóc ra sau tai.
Tống Thanh Hàn đi đến ngồi xuống trước bàn đá, “Bảo kiếm đã giao cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng không nghi ngờ gì.”
“Dù chúng ta có nói hết chân tướng cho ông thì ông ấy cũng sẽ không tin tưởng.”
Triệu Gia Hòa cảm thấy Hoàng Thượng đã không còn là cữu cữu trong ấn tượng của nàng nữa, khi còn nhỏ nàng cảm thấy cữu cữu là một hoàng đế cần chính yêu dân, xử lý chính vụ gọn gàng ngăn nắp, đối đãi con cái yêu thương có thừa, bây giờ không còn như xưa nữa.
Hiện tại trong mắt ông ấy chỉ có thiên hạ, cho dù hy sinh nữ nhi của mình cũng không chối từ.
“Không biết công chúa Hòa Khang hiện tại thế nào?” Triệu Duẫn Nịnh mất tích đã đã hơn hai tháng, Triệu Gia Hòa thoáng có chút bất an.
“Việc này tạm thời không cần lo lắng, Phất Trần công tử vừa mới truyền tin, nói bọn họ đã tới Sở quốc, đã đến Đông Cung gặp công chúa Hòa An và Thái Tử Sở quốc.” Tống Thanh Hàn nói với nàng.
“Như thế thì tốt.” Triệu Gia Hòa thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đông Cung Sở quốc.
“Hoàng tỷ, hắn khi dễ ta.” Triệu Duẫn Nịnh làm nũng nói.
“Không có Phất Trần công tử hỗ trợ muội có thể bình an không có việc gì đứng ở chỗ này sao?” Triệu Duẫn Dữu không còn gì để nói với nàng ấy.
Mười ngày trước, trong lúc Triệu Duẫn Dữu xuất cung, sau khi hồi cung thị vệ bẩm lại bắt được một người lén lút đột nhập vào cung, không nghĩ đến lại là Triệu Duẫn Nịnh. Triệu Duẫn Dữu vừa xuống xe ngựa, Triệu Duẫn Nịnh liền nhào tới, khóc sướt mướt nói có người khi dễ nàng.
“Được rồi, được rồi, các ngươi tạm thời trước tiên ở lại Đông Cung, chờ mấy ngày nữa chuyện hòa thân đã êm xuôi lại trở về Triệu quốc.” Triệu Duẫn Dữu nói với Triệu Gia Hòa.
Triệu Duẫn Nịnh và Phất Trần công tử được an trí ở trắc viện Đông Cung, hai ngày trước Mộc Cẩn đã xuất phát trở về Triệu quốc.
Đông Cung
Triệu Duẫn Dữu đang làm túi thơm, trên vải gấm đỏ thêu hình một chú thỏ con, sau đó cắt làm thành túi thơm, cuối cùng bỏ vào trong kim ngân và lá bạc hà.
“Nàng đã làm nhiều túi thơm như vậy, sao vẫn còn làm tiếp chứ?” Sở Dục Hiên đi tới hỏi.
“Đây là làm cho Duẫn Nịnh.” Triệu Duẫn Dữu tiếp tục động tác trên tay, cũng không ngẩng đầu lên.
“Còn ta thì sao? Ta không có?” Sở Dục Hiên hỏi.
“Có lúc nào thiếu phần của chàng sao?” Triệu Duẫn Dữu hỏi ngược lại.
“Dù Dữu nhi có đưa cho ta thêm mấy cái nữa ta cũng không ngại nhiều, cho nên nàng cũng phải làm thêm một cái cho ta đó nha.” Sở Dục Hiên mè nheo, một hai bắt Triệu Duẫn Dữu làm một cái nữa cho hắn.
“Được được được, ngày mai sẽ làm cho chàng.” Triệu Duẫn Dữu đối với dáng vẻ này của hắn thật không còn gì để nói. Tuy là Thái Tử Sở quốc, lại không khác gì một đứa trẻ, còn thích làm nũng hơn cả Duẫn Nịnh.
Phủ Trấn Bắc Vương
Tống Thanh Hàn cùng Triệu Gia Hòa được Duệ Vương mời đến phủ Duệ Vương để mừng sinh hạ được hoàng tôn. Duệ Vương hiện giờ đã hai mươi hai tuổi, dưới gối có một con gái, là do Duệ Vương phi sinh, hiện giờ Duệ Vương phi lại sinh được con trai trưởng, Duệ Vương cực kì vui mừng, mở tiệc chiêu đãi thanh niên tài tuấn trong kinh.
Duệ Vương Triệu Giản Thư là đứa con duy nhất của đương kim Hoàng Hậu, lại bị phong làm Duệ Vương, Duệ Vương phi Cao Diệc Mạn là nữ nhi của tiểu quan lục phẩm, ngoài ra Duệ Vương còn có hai trắc phi, hai thị thiếp, đều là người có thân phận bình thường. Bởi vậy thê tộc của Duệ Vương cũng không thể trợ lực cho hắn.
Trong buổi yến hội, chỉ có một vài đại thần trong triều, còn lại đều là thanh niên tài tuấn trong kinh. Tống Thanh Hàn cùng Triệu Gia Hòa ngồi trên bên trái, ngoài ra còn có phu thê huyện chủ Nghi An cùng với Lý Chấp và Tô Cẩn Du.
Triệu Gia Hòa và Tô Cẩn Du gật đầu chào nhau, mấy tháng không gặp Tô Cẩn Du trổ mã càng thêm xinh đẹp.
Khi quay đầu nhìn về phía Tôn Nhã Lê thì phát hiện bụng nhỏ của nàng đã phồng lên, chắc là mấy tháng nữa sẽ sinh.
Ánh mắt Tôn Nhã Lê và Triệu Gia Hòa giao nhau, “Quận chúa Trường Ninh cũng thành hôn đã lâu, sao bụng còn chưa thấy có động tĩnh vậy?” Tôn Nhã Lê mở miệng khiêu khích.
“Huyện chủ Nghi An không phải cũng thành hôn hai năm mới hoài thai sao?” Triệu Gia Hòa đánh trả không chút lưu tình.
Sắc mặt Tôn Nhã Lê có chút khó coi.
“Thánh chỉ đến!” Trương An cầm thánh chỉ đến phủ Duệ Vương tuyên chỉ.
Mọi người có mặt quỳ xuống nghe chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng, Duệ Vương phi Cao thị có công sinh hạ hoàng tôn, ban vạn lượng hoàng kim, một thanh ngọc như ý, trăm thất lăng la tơ lụa. Đích trưởng tôn ban tên Ý, tự Hành Chi, lập làm thế tử, khâm thử ~”
Thụy Vương tiếp nhận thánh chỉ, “Nhi thần lãnh chỉ tạ ơn.”
“Duệ Vương điện hạ, tạp gia chúc mừng ngài, hiện giờ tiểu thế tử chính là tôn tử duy nhất của Hoàng Thượng, quý không thể nói.” Trương An nói.
“Mượn cát ngôn của công công.” Triệu Giản Thư phân phó hạ nhân đưa Trương An mấy tấm ngân phiếu.
“Này sao được, Duệ Vương điện hạ.” Trương An chối từ.
“Về sau còn nhờ công công nói ngọt nhiều thêm vài câu trước mặt phụ hoàng, công công cứ nhận lấy đi.” Duệ Vương nói.
“Kia cung kính không bằng tuân mệnh, tạp gia cảm tạ Duệ Vương điện hạ.” Nói rồi nhét ngân phiếu vào ống tay áo.
Trương An đi rồi yến hội chính thức bắt đầu. Vũ cơ thướt tha dâng lên vũ điệu quyến rũ, Triệu Gia Hòa xem vui vẻ vô cùng. Tống Thanh Hàn từ tốn nhấm nháp vị rượu ngon.
Tô Cẩn Du đang an phận ngồi bên cạnh Lý Chấp, một nha hoàn không cẩn thận làm đổ rượu lên y phục của Tô Cẩn Du.
“Cô nương tha mạng! Cô nương tha mạng! Nô tỳ không phải cố ý.”
Nha hoàn quỳ trên mặt đất dập đầu.
Duệ Vương phi Cao Diệc Mạn nghe tiếng tiến đến, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Vương phi nương nương, nô tỳ không cẩn thận làm ướt y phục của vị cô nương này, Vương phi nương nương tha mạng.” Nha hoàn cực kì sợ hãi.
“Thôi, mang vị cô nương này đi thay bộ quần áo khác đi.” Cao Diệc Mạn ra lệnh.
“Dạ! Vương phi nương nương.”
“Tiểu thư, nô tỳ cùng đi với người.” Như Vận nói.
“Không cần, ngươi ở lại đây hầu hạ đi.” Tô Cẩn Du nói với nàng.
Nha hoàn đưa Tô Cẩn Du đến thiên điện, Tô Cẩn Du thoáng cảm thấy có chút không thích hợp, càng đi càng hẻo lánh, nàng túm chặt cánh tay nha hoàn, “Rốt cuộc ngươi muốn dẫn ta đến đâu?”
Nha hoàn tránh thoát được chạy mất, sau đó xuất hiện một người khác, chính là Vương Đạc Phong mấy ngày trước gặp phải trên đường.
“Ngươi muốn làm gì?” Tô Cẩn Du đề phòng hắn ta.
“Bổn thiếu gia muốn nếm thử tư vị của vị hôn thê Lý Chấp, không biết Lý Chấp sẽ đối xử ra sao với vị hôn thê đã thất trinh. Ha ha ha.” Vương Đạc Phong cười suồng sã.
Tô Cẩn Du hận không thể đánh hắn một quyền, Vương Đạc Phong từng bước ép sát, Tô Cẩn Du đạp bụng hắn, Vương Đạc Phong “Ầm” một tiếng ngã xuống đất, “Tiện nhân ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Vương Đạc Phong giãy giụa bò dậy.
Lúc Tô Cẩn Du chuẩn bị động thủ lần nữa thoáng thấy Lý Chấp, vì thế liền xoay người chạy, “Cứu mạng! Cứu mạng!”
Tô Cẩn Du lâu quá chưa trở lại, Lý Chấp không yên tâm, đi theo hướng nàng rời khỏi để tìm. Không ngờ bắt gặp Vương Đạc Phong lại dám có ý đồ quấy rối Tô Cẩn Du. Từ góc độ của Lý Chấp nhìn lại, Tô Cẩn Du sợ hãi chạy trốn, còn Vương Đạc Phong không từ bỏ đuổi theo sau.
Lý Chấp dùng khinh công bay qua, đá bay Vương Đạc Phong.
Tô Cẩn Du giả bộ sợ hãi quá độ, không ngờ đến, bị ả nha hoàn lúc nãy đẩy vào trong hồ.
Lý Chấp thấy vậy lập tức nhảy vào trong nước cứu Tô Cẩn Du lên.
Tô Cẩn Du nhìn những giọt nước chảy dọc khuôn mặt Lý Chấp xuống, từng giọt một rơi trên mặt đất.
Động tĩnh quá lớn, đoàn người Duệ Vương ngoài sảnh tiệc đi đến.
Triệu Gia Hòa thấy Lý Chấp và Tô Cẩn Du cả người ướt đẫm, Vương Đạc Phong đang la hét om sòm ngã xổng xoài trên đất.
Duệ Vương phái người ném Vương Đạc Phong khỏi phủ, Duệ Vương phi tự mình dẫn Tô Cẩn Du đi thay quần áo.
Nha hoàn sau khi chịu nghiêm hình bức cung nhận tội là Vương Đạc Phong sai nàng ta làm chuyện này, Vương Đạc Phong nói chỉ cần nàng làm theo lời hắn, sẽ nạp nàng làm thiếp.
Cuối cùng nha hoàn bị phạt đánh ba mươi trượng sau đó bán vào nhà chứa.
Sau khi đổi y phục xong Duệ Vương phi sai người nấu canh gừng đưa Tô Cẩn Du.
Triệu Gia Hòa nhìn dáng vẻ của nàng hỏi, “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao cả, hắn chưa động vào người ta.” Tô Cẩn Du khẳng định.
“Trộm tiết lộ cho ngươi một bí mật, đừng nhìn ta nhìn ốm yếu, thật ra từ nhỏ ta đã có sức lực hơn người, nương của ta căn dặn không được nói cho người khác, còn mời sư phó trộm dạy ta luyện võ, cho nên đối với ta hắn chẳng có chút uy hiếp nào.” Tô Cẩn Du nói.
“Vậy sao ngươi còn làm ra dáng vẻ như thế này?” Triệu Gia Hòa khó hiểu.
“Lúc nương của ta còn sống có nói, nữ tử phải nhu nhược một chút mới có thể được nam nhân bảo hộ, cho nên cho tới nay ta đều làm bộ rằng mình rất yếu ớt.”
Triệu Gia Hòa thật sự khó có thể tưởng tượng. Theo ý của nàng suy ra, lúc trước Tống Thanh Hàn vẫn luôn không giúp nàng chẳng lẽ là bởi vì nàng quá mạnh mẽ, Triệu Gia Hòa ngẫm nghĩ.
Đêm đến, Lý Chấp âm thầm đến gặp Từ Vi Lan.
“Không có việc gì không đăng tam bảo điện, nói đi, có chuyện gì tìm nương của con đây?” Từ Vi Lan còn không hiểu Lý Chấp sao?
“Nương, ta quyết định, ta muốn thành thân với Tô Cẩn Du.” Lý Chấp nói.
“Sao chỉ mới đi dự tiệc một vòng ở phủ Duệ Vương đột nhiên nghĩ thông suốt? Chẳng lẽ là thấy con trai Duệ Vương cảm thấy vui vẻ, cũng muốn có đứa con cho riêng mình sao?” Từ Vi Lan trêu chọc nói.
“Nương!” Lý Chấp kể ngắn gọn chuyện xảy ra hôm nay.
“Tên khốn nhà họ Vương kia vốn dĩ không phải hạng người tốt lành, lại dám đánh chủ ý lên người trong phủ ta. Yên tâm đi, chuyện này giao cho nương, chờ cha con trở lại, ta kêu ông ấy tiến cung xin Hoàng Thượng tứ hôn.” Từ Vi Lan nói với Lý Chấp.
Ba ngày sau, kinh thành đồn đãi con trai Lễ Bộ thượng thư gia bị nâng trở về từ thanh lâu, nghe nói một đêm “ngự” sáu nữ, túng dục quá độ, đại phu nói kiếp này không bao giờ có con nối dõi. Lễ Bộ thượng thư Vương Mông tức giận muốn đánh gãy chân hắn, vốn chỉ có một đứa con trai, bây giờ Vương gia sợ là phải đoạn tử tuyệt tôn.
Tống Thanh Hàn và Lý Chấp nghe được lời đồn đãi khi ở trà lâu, Tống Thanh Hàn nhướng mày, “Là ngươi tìm người làm?”
“Sao có thể, ta là hạng này người sao?” Lý Chấp nói như chém đinh chặt sắt.
“Khụ! Là nương của ta tìm người làm.” Lý Chấp nói.
Quả nhiên không phải người một nhà không vào chung một cửa.
Tống Thanh Hàn trở về phủ Trấn Bắc Vương, “Phu quân, phu quân, hôn sự của Lý Chấp và Tô cô nương có phải sắp thành rồi hay không?” Triệu Gia Hòa hỏi.
“Lý Chấp nói chờ Trấn Viễn tướng quân hồi phủ liền xin Hoàng Thượng tứ hôn.”
“Cũng không biết là Lý Chấp lợi hại chút hay là Tô Cẩn Du lợi hại hơn, về sau lại có trò hay để xem rồi.” Triệu Gia Hòa nhỏ giọng nói thầm.
“Nàng nói cái gì?” Tống Thanh Hàn hỏi.
“Không có gì, về sau chàng sẽ biết.” Triệu Gia Hòa cố ý úp úp mở mở.