• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A ——” Lý Chấp nghe thấy tiếng kêu của Tô Cẩn Du, một đám hắc y nhân đột nhiên vây quanh các nàng, hắn và Tống Thanh Hàn lập tức rút kiếm ra, giao chiến cùng hắc y nhân.

Triệu Gia Hòa tập võ từ nhỏ, chống trả quyết liệt với đám hắc y nhân. Tô Cẩn Du tuy hiểu được một chút thuật phòng thân, nhưng bị nhiều kẻ vây lại như vậy, nàng vẫn lực bất tòng tâm, Lý Chấp bảo hộ nàng ở sau lưng.

Chiêu thức của hắc y nhân ngoan độc, mỗi chiêu đều muốn đưa người khác vào chỗ chết, Tống Thanh Hàn và Triệu Gia Hòa bình yên vô sự, Lý Chấp vì bảo hộ Tô Cẩn Du mà cánh tay bị thương, máu tươi không ngừng thấm ra tới mức nhiễm đỏ quần áo.

Đoàn người vội vàng chạy về kinh thành.

Lần đầu tiên Tô Cẩn Du gặp phải chuyện như vậy có chút thất thần, sắc mặt tái nhợt, nhút nhát nhìn miệng vết thương của Lý Chấp.

“Chuyện gì đã xảy ra? Nhiều hắc y nhân ám sát như vậy, các ngươi đào phần mộ tổ tiên nhà người ta sao?” Giờ phút này mà Lý Chấp còn không quên ba hoa.

Tống Thanh Hàn nhất thời cũng không biết những kẻ này là ai phái tới, lúc trước gặp phải trên đường đều do Tề quốc phái tới tranh đoạt bảo vật, hiện giờ, đám người này rõ ràng là muốn đoạt mạng Triệu Gia Hòa.

Dọc theo đường đi nàng cũng không có nói gì.

Trở về phủ thế tử, đại phu băng bó miệng vết thương cho Lý Chấp, may mà không tổn hại đến gân cốt, chỉ là chút thương tích ngoài da.

“Lần này liên lụy các ngươi, còn làm hại Cẩn Du phải chịu kinh hách.” Triệu Gia Hòa đanh mặt nói.

“ Vẫn chưa xảy ra chuyện bất trắc gì, sau này ra ngoài phải mang thêm nhiều thị vệ, chuyện thích khách hôm nay cần điều tra kỹ càng.” Lý Chấp đáp lời.

“Ta đã phái người đi tra xét.” Ánh mắt Tống Thanh Hàn lộ vẻ tàn nhẫn.

Lý Chấp dẫn Tô Cẩn Du rời phủ thế tử.

“Thích khách tại sao cứ nhắm đến nàng?” Thích khách rõ ràng luôn tấn công Triệu Gia Hòa, hơn nữa lần trước còn tập kích ở phủ Trấn Bắc vương, ba lần bốn lượt đều muốn lấy mạng Triệu Gia Hòa.

“Cũng không có gì, chỉ là trước kia trong lúc vô ý phát hiện vài chuyện thú vị.”

Trong một buổi cung yến, nàng ngoài ý muốn thấy Tô Quý Phi yêu đương vụng trộm cùng một nam tử.

Phía đại điện oanh ca yến hót, hậu hoa viên lại rất yên tĩnh, Triệu Gia Hòa đi ngang qua nơi này, phát hiện thanh âm quái dị, giọng nói đó là của Tô Quý Phi.

Nàng tránh ở chỗ xa nghe lén, kết quả không cẩn thận dẫm phải nhánh cây, nam nhân kia lập tức trở nên cảnh giác, Triệu Gia Hòa quay về yến hội, chỉ chốc lát sau Tô Quý Phi cũng trở lại cung yến, dùng ánh mắt cay độc nhìn nàng chằm chằm.

Vốn đã từng có người động thủ với Triệu Gia Hoà, nhưng ám vệ thái hậu phái tới luôn bảo vệ nàng gắt gao khiến chúng không thể nào xuống tay.

Sau khi hành hôn, lượng ám vệ giảm bớt một nửa, cho đến lần trước Triệu Gia Hòa cùng Tống Thanh Hàn đi tìm bảo vật, ám vệ đã để hết lại trong cung.

“Chàng cũng không cần lo lắng, chẳng phải chuyện lớn gì, trước sau đều là những người đó.”

Tống Thanh Hàn thấy nàng không muốn nói thì cũng không muốn cưỡng cầu, âm thầm phái người đi tra là được.

Chẳng qua Triệu Gia Hòa không muốn nói cho hắn làm hắn có chút mất mát.

Ngày kế thượng triều, Hoàng Thượng để một mình Tống Thanh Hàn lưu lại.

“Ngươi thấy hiện giờ Tề Quốc thế nào?” Bệ hạ trên cao nhìn xuống nghiêm túc hỏi hắn.

“Tề quốc đã không an phận hồi lâu, mấy năm nay càng thêm càn rỡ, luôn gây rối ở biên cảnh.”

“Trẫm cân nhắc, quyết định tấn công Tề quốc, thế tử có ý kiến gì không?” Hoàng Thượng thử nói.

“Xin Hoàng Thượng làm chủ.”

“ Vậy nếu trẫm phái thế tử xuất binh tấn công Tề quốc, thế tử nghĩ như thế nào?” Bệ hạ nhìn Tống Thanh Hàn hỏi.

Hắn vốn không nên từ chối, nhưng nhớ tới một chuyện quan trọng, liền có chút do dự.

Nhìn Tống Thanh Hàn im lặng không lên tiếng, Hoàng Thượng đột nhiên nói, “Thôi, thôi, trẫm chỉ là giả định mà thôi, nếu thật sự muốn tấn công Tề quốc, trẫm sẽ phái Tống Thanh Tuyên đi, miễn cho Gia Hoà nháo trước mặt trẫm.”

Tống Thanh Hàn vẫn luôn nghiền ngẫm dụng ý của Hoàng Thượng, lời này của bệ hạ tuyệt không phải tin đồn vô căn cứ.

Trên đường hồi phủ, hắn gặp công chúa Hoà Khang mới hồi cung, Mộc Cẩn và Tư Thần cùng đưa nàng đến gặp Hoàng Thượng.

Tư Thần chắp tay thi lễ, “Thế tử điện hạ.”

“Không cần đa lễ.”

“Nếu công chúa đã an toàn trở lại trong cung, tại hạ xin cáo lui.” Tư Thần và Tống Thanh Hàn cùng xuất cung.

“Đã lâu không gặp, điện hạ vẫn khoẻ mạnh chứ?” Hai người sánh bước cùng đi.

“ Hết thảy đều mạnh khỏe.”

“ Ước hẹn ba năm đã tới rồi, ngươi có dự tính gì chưa?” Tống Thanh Hàn đối với Tư Thần vẫn có chút cân nhắc.

“ Đã đến lúc ta nên lấy lại đồ vật thuộc về mình.” Thần sắc Tư Thần ngưng trọng nói.

“Vậy chúc cho ngươi được như ước nguyện.”

Hai người hàn huyên một lát rồi ai về nhà nấy.

Ba ngày sau, một đạo thánh chỉ khiến cho kinh thành bùng nổ, hoàng thượng hạ chỉ phong An Vương còn chưa đầy một tuổi trở thành Thái Tử.

Trong triều, đại thần cực lực phản đối, luận về tuổi tác và phân vị đích thứ, An Vương đều không đạt yêu cầu, huống hồ hiện giờ An Vương vẫn còn đang quấn tã lót, có tài đức gì mà có thể lập thành thái tử, hơn nữa mẫu phi An Vương chính là công chúa dị quốc, chẳng lẽ muốn đem giang sơn Triệu quốc chắp tay tặng người?

Tống Thanh Hàn nghe được tin tức này cũng có chút kinh ngạc. Ba ngày trước Hoàng Thượng còn có ý tấn công Tề quốc, hiện giờ lại lập An Vương làm Thái Tử, thật sự không thể tưởng tượng.

“Đây là có chuyện gì?” Triệu Gia Hòa vội vàng tới viện Hành Vu.

Gần đây Hoàng Thượng hành sự càng ngày càng quái dị, làm người khác không thể hiểu được.

Nếu Hoàng Thượng chậm chạp không chịu lập Duệ Vương làm Thái Tử là bởi vì Duệ Vương không phải con ông, vậy sao ông chưa từng hoài nghi thân phận An Vương?

Huống hồ Tô Quý Phi lại không phải loại nữ nhân an phận thủ thường gì, lúc trước còn bị nàng đúng lúc nhìn thấy màn xuân cung đồ sống. Triệu Gia Hòa cảm thấy trên đỉnh đầu Hoàng Thượng đã lấp lánh ánh xanh rồi.

“Hoàng Thượng đột nhiên hạ lệnh phong An Vương làm Thái Tử, những đại thần ủng hộ lập Duệ Vương quỳ đến mức không dậy nổi, Hoàng Thượng phất tay áo bỏ đi.”

“ Hiện giờ Duệ vương có phản ứng gì?” Triệu Gia Hòa hiếu kỳ nói.

“Duệ Vương trước mắt vẫn không có động tĩnh.” Chuyện như vậy mà vẫn có thể trầm ổn, hai mươi mấy năm nhẫn nhịn của Duệ Vương đều thể hiện tại đây.

Triệu Gia Hòa rất khó hiểu, Hoàng Thượng sao lại khăng khăng lập An Vương làm Thái Tử.

“Chẳng lẽ Hoàng Thượng lại trúng độc? Bị Tô Quý Phi thao túng?” Triệu Gia Hòa vẫn luôn nghĩ không thông, nếu Hoàng Thượng đã biết Tô Quý Phi hạ độc, vì sao còn muốn giữ nàng ta lại bên cạnh?

“Ta cảm thấy không giống, việc này vẫn nên chờ ta tiến cung để xem ý tứ Hoàng Thượng.”

Tống Thanh Hàn lập tức chuẩn bị ngựa tiến cung, thời điểm hắn đến Càn Thanh cung, Hoàng Thượng đang xử lý chính vụ.

“Vi thần tham kiến Hoàng Thượng.” Tống Thanh Hàn hành lễ.

Hoàng Thượng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tống Thanh Hàn, “Thế tử cũng là tới để khuyên trẫm?”

“Không biết Hoàng Thượng vì sao phải lập An Vương làm Thái Tử.” Tống Thanh Hàn nói thẳng.

“ Đây chỉ là giao dịch cùng Tề quốc thôi.” Hoàng Thượng cũng không nghĩ nhiều mà giải thích.

“Hiện giờ Hoàng Thượng lập An Vương làm Thái Tử thì sao có thể khiến triều thần tin phục?” Tống Thanh Hàn khuyên can.

“Trẫm đã có chủ trương! Ngươi lui ra đi.” Ánh mắt Hoàng Thượng lộ ra vẻ âm lãnh nhưng đã áp chế xuống.

Sau khi Tống Thanh Hàn hồi phủ, Triệu Gia Hòa lập tức nghênh đón, “Thế nào?”

“Hoàng Thượng cố chấp, khăng khăng muốn phong An Vương làm Thái Tử.”

Tống Thanh Hàn cảm thấy Hoàng Thượng so với lúc trước có chút bất đồng, nghĩ đến chỗ này, “Hôm nay ta đi gặp mặt Hoàng Thượng, cảm thấy bệ hạ càng thêm quái dị hơn trước kia, nhưng lại không biết quái dị ở chỗ nào.”

Triệu Gia Hòa cảm thấy cho dù Duệ Vương không phải nhi tử thân sinh của Hoàng Thượng, nhưng dù sao cũng là huyết mạch hoàng thất, còn An vương có thể không phải.

Ánh mắt Tống Thanh Hàn trong suốt, nhìn Triệu Gia Hòa, “Ta đã sắp xếp vài người ở trong cung, qua một thời gian nữa sẽ có kết quả.”

“Hoàng Hậu nương nương không có động tác gì sao?” Triệu Gia Hòa hỏi.

“Thân thích của Hoàng Hậu nương nương ở trên triều cực lực phản đối lập An Vương làm Thái Tử, Tô Quý Phi ở trong cung đối chọi gay gắt, người trong cung phần lớn chỉ biết nịnh nọt, tình huống của nàng hiện tại cũng không mấy lạc quan.”

“Trong triều có rất nhiều những người ủng hộ lập An vương làm thái tử, Lỗ quốc công là có tiếng nói nhất.” Tống Thanh Hàn bổ sung.

Triệu Gia Hòa không nghĩ ra, An vương vẫn còn đang mặc tã lót, sao lại có được nhiều triều thần ủng hộ, đặc biệt là Lỗ Quốc Công.

“Tô Quý Phi rốt cuộc đã cho Lỗ Quốc Công ích lợi gì, làm ông ta cam tâm tình nguyện theo phe nàng?”

“Lỗ Quốc Công không lâu trước đây mới có một cháu gái, Tô Quý Phi hứa hẹn chờ đến lúc đứa trẻ đó cập kê sẽ gả nàng cho An Vương làm chính phi, nếu An Vương thành Thái Tử, như vậy nàng chính là Thái Tử Phi, nếu như An Vương đăng cơ, như vậy nàng sẽ thành hoàng hậu nương nương dưới một người trên vạn người, phủ Quốc công khi đó nước lên thì thuyền lên.” Tống Thanh Hàn giải thích.

Triệu Gia Hòa giống như nghe được chuyện cười, ý nghĩ của Lỗ Quốc Công thật đúng là kỳ lạ, đại cục chưa định, ông ta sao dám chắc chắn An Vương nhất định có thể đăng cơ, huống chi, nếu An Vương đăng cơ thật, thì ông còn mệnh sống đến lúc đó sao?

Năm đó Lỗ Quốc Công chuẩn bị đưa Tôn Nhã Lê tiến cung làm phi, nàng ta sống chết không muốn, thế nên phải bám theo Tống Thanh Hàn, không nghĩ tới hiện tại, nữ nhi lợi dụng không được, lại đem chú ý đánh vào cháu gái, thật là buồn cười.

Đừng nhìn Đại hoàng tử mặt ngoài vân đạm phong khinh, bộ dáng không tranh với đời, nếu hắn ra tay, chỉ sợ bọn họ không còn nhảy nhót được mấy ngày. Triệu Gia Hòa thầm nói.

Trong hoàng thất nào có ai đơn giản như vậy.

Phủ Duệ Vương.

Duệ Vương phi vừa mới rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ, ngoài cửa sổ đã truyền đến giọng thị nữ thỉnh an Duệ Vương, Cao Diệc Mạn vội vàng đứng dậy nghênh đón.

“Ý nhi đã ngủ rồi sao?” Triệu Giản Thư nhìn chung quanh một vòng không thấy bóng dáng nhi tử.

“Ý nhi còn nhỏ, phần lớn thời gian đều ngủ, vừa mới ăn no đã được bà vú ôm đi xuống nghỉ ngơi.”

“ Sao đêm nay vương gia lại tới đây, là vì chuyện Hoàng Thượng lập An Vương làm thái tử?” Cao Diệc Mạn dò hỏi.

“Việc này nàng không cần lo lắng, phụ hoàng lập An Vương làm Thái Tử khiến cho đại thần trong triều rất bất mãn, bổn vương thật ra không vội, còn chưa biết An Vương có thể ngồi trên ngôi vị thái tử bao lâu.” Dáng vẻ  Triệu Giản Thư giống như không hề để ý.

“Dạo này mẫu hậu chắc chắn bởi vì chuyện này làm phiền lòng, nàng ngày mai mang Ý Nhi tiến cung thăm hỏi mẫu hậu, nếu mẫu hậu làm khó dễ, nàng cũng không cần để ở trong lòng.” Triệu Giản Thư dặn dò.

“Thần thiếp hiểu.” Cao Diệc Mạn xuất thân thấp hèn, lấy thân phận của nàng không thể nào lên làm chính phi, cùng lắm là thị thiếp, Triệu Giản Thư lại khăng khăng muốn lấy nàng, lúc ấy Hoàng Hậu nổi trận lôi đình, sau khi hai người thành hôn vẫn luôn gây khó xử.

Không lâu sau đó Triệu Giản Thư nạp hai trắc phi, tuy rằng thân phận địa vị cũng không cao, nhưng so với nàng vẫn tốt hơn chút.

“ Như vậy thì tốt, nghỉ sớm đi. ” Ánh nến trong phòng bị dập tắt.

Hôm sau, Duệ Vương phi từ sớm đã mang theo hài tử cùng tiến cung

“Hoàng Hậu nương nương, Duệ Vương phi mang theo tiểu hoàng tôn tới.”

Hoàng Hậu hiện giờ phiền lòng không thôi, nhưng nghĩ tôn tử duy nhất của mình, liền thu liễm cảm xúc, “Để các nàng vào đi.”

“ Con dâu tham kiến mẫu hậu.” Cao Diệc Mạn hành lễ với Hoàng Hậu.

“Đưa Ý nhi lại đây cho bổn cung ôm.” Hoàng Hậu ôm lấy đứa trẻ nằm trong lòng Cao Diệc Mạn.

“ Ý Nhi của bổn cung thật đáng yêu, con phải mau mau lớn lên, để còn chăm lo cho phụ vương con đấy.” Hoàng Hậu nói với đứa bé đang mặc tã lót.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK