- Cậu sao vậy? - Lưu Mộc Miên chạy đến hỏi thăm
- Đả kích - Cô lắc đầu buổn bã rồi về chỗ ngồi
Vương Tuấn Khải đã về lớp từ khi nào, cậu ngồi đó đọc sách, cô bạn cùng bàn bước tới cậu cũng chả buồn mà liếc. Hoàng Khả Nhi cũng không buồn vì việc đó, hơn nữa bây giờ cô không muốn cậu phải nhìn thấy bộ mặt thảm hại này, chỉ lặng lẽ cuối đầu
- Mộc Miên này? - Vương Tuấn Khải chợt ngẩn đầu lên nhìn cô bạn thân của Khả Nhi - Hôm nay Nha Hoàng nghỉ có việc, tớ ngồi với cậu nhé
- Tại sao vậy?
- Tó chợt cảm thấy bên cạnh tớ có mùi khó ưa lắm - Cậu biểu cảm nhăn mặt
- Nhưng mà Khả Nhi... - Mộc Miên bối rối nhìn sang Khả Nhi chỉ thấy cô xua tay
- Hai người hợp nhau, cứ ngồi chung đi - Lòng cô đắng nghét nói ra những lời không nên nói
- Vậy được - Mộc Miên gật đầu
Vương Tuấn Khải liền lên trước ngồi cùng bàn với Khả Nhi
- Có câu Hóa này hay lắm, tớ với cậu cùng giải - Cậu lấy trong cặp ra một quyển sách, sau đó cùng làm với Mộc Miên, không khi nào là không cười
Được một lúc Mộc Miên đi rót nước, Vương Tuấn Khải thảnh thơi ngồi huýt sáo
- Hết rồi sao? - Khả Nhi chợt gõ nhẹ lên vai cậu
Vương Tuấn Khải cố giữ vẻ điềm đạm để không phải rơi nước mắt
- Chứ cậu nghĩ tôi trân trọng cậu lắm à?
- Đây là suy nghĩ của cậu? Trả lời thật đi, nếu đúng thế thì tớ cũng không muốn níu kéo gì, cậu thật lòng đi, một cơ hội cuối
- Tôi vốn dĩ không cần cơ hội nào nữa - Vương Tuấn Khải nhìn cô một cách đầy khinh bỉ rồi quay lên, ẩn hiện đâu đó sự đau khổ hiện rõ yển khuôn mặt cậu
- ... - Khả Nhi lẳng lặng không nói câu nào, nước mắt cứ thế rơi, cô không thể khống chế được, mặc cho nó cứ rơi, cô đau khổ, cô cũng không muốn giấu giếm
- cậu sao vậy? - Mộc Miên bước vào thấy cảnh tượng kia liền hoảng hốt chạy đến lay Khả Nhi
- ... - cô im lặng, xua tay biểu Mộc Miên về chỗ, bây giờ cô không muốn ai làm phiền
Mộc Miên buồn bã về chỗ, cô thừa biết ai đã gây nên việc này nhưng không trách, chỉ thầm trách số phận long đong sao đưa đẩy họ đến với nhau rồi lại chia ly họ một cách dứt khoát như vậy
- Mộc Miên - Khả Nhi gạt hết nước mắt, chợt lên tiếng
- Sao vậy? - Mộc Miên như chờ câu nói này lâu lắm rồi, lập tức quay xuống
- Một tuần nữa - Khả Nhi thở dài
- Cái gì? Rõ ràng cậu nói...
- Ba mẹ tớ quyết rồi - Khả Nhi lắc đầu
Vương Tuấn Khải băng khoăn không hiểu, rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra trong một tuần nữa mà cậu lại không biết, giống như có vẻ ... nghiêm trọng
- Hey! - Mộc Miên đột nhiên huýt tay Tuấn Khải
- Chuyện gì vậy? - Cậu quay sang với vẻ mặt chả mấy quan tâm
- Cậu rũ mấy bọn con gái chiều nay đi bàn kế hoạch cho chuyến trại hè sắp tới đi, rũ cả Khả Nhi nữa
- Tại sao tớ phải làm? - Cậu nhếch môi
-Không làm cậu sẽ phải hối hận đấy
- ... - cậu suy nghĩ một lát rồi - OK
Vương Tuấn Khải tới bàn với lớp trưởng về chuyện này. Đương nhuên cô bạn lớp trưởng sẽ đồng ý, Tiểu Bàng Giải chính gốc mà lại...
- Cậu vừa nói gì với cậu ta vậy? - Khả Nhi thắc mắc
- Yo! Khả Nhi tỉ tỉ! Xem ra cậu cũng quan tâm quá nhỉ? Tớ rũ tên Vương đi hẹn hò - Mộc Miên cười cười
- Đùa dai - cô trừng mắt rồi lại úp mặt xuống bàn
Reng!!!
- Được chưa? - Mộc Miên liếc Tuấn Khải
- OK - Tuấn Khải gật đầu rồi xuống ngồi bên cạnh Mộc Miên
“ Tổ cha nhà cậu có giỏi thì chôn xác trên đó luôn đi, đừng có vác cái xác danh thần tượng xuống đây nữa “ - Khả Nhi nghĩ thầm
- Được rồi, trước khi vào tiết tớ muốn bàn thế này - cô bạn lớp trưởng bước lên bục - chiều nay tập trung tại nhà tớ để chuẩn bị một số việc cho trại hè sắp tới
- Mệt vậy
- Tớ bận rồi
- Tớ có ca bóng rổ
...
Dường như mọi người đều khoing nhất quyết
- Là Vương Tuấn Khải đề nghị, ai có ý kiến mời giơ tay phát biểu - Lớp trưởng nói thêm một câu, cả đám im phăng phắc - Quyết định vậy nhé