- Em là ... - Trí Thành nheo mắt khó hiểu nhìn cô
- Yo!! - cô huýt nhẹ vai Trí Thành rồi cười tươi - Khả Nhi đây, anh cũng thật là, quên em rồi à???
- ... - Trí Thành không nói gì, lặng lẽ cười rồi gật đầu nhìn cô
Làm sao anh quên cô được? Người anh từng đương phương và chờ đợi suốt 9 năm với ước muốn mong cô quay về, anh cứ ngỡ đó là điều viễn vông, mỗi lần thấy tuyệt vọng, anh lại nhìn chằm chằm vào màn hình chính điện thoại, là ảnh lúc Khả Nhi vừa xoay lưng vừa tạm biệt anh trong lần đi du lịch với trường, khuôn mặt tươi cười, ngây thơ ấy bây giờ đã thay đổi quá nhiều, cảm giác ấm áp cứ như đã bị vụt tắt, để lại bầu không khí lạnh lẽo quấn lấy cô bé họ Hoàng kia, hiện rõ nhất trong đôi mắt đen thẳm không thấy vực, cô đã trưởng thành hơn nhiều rồi, đủ sức quyến rũ để khiến người khác gặp trong lần đầu đã trở nên mê mẩn ...
- Cứ đứng ngốc ra thế à? - cô hươ hươ tay - mau nói đi chứ, là ai trả tiền cho em vậy?
- À ... - Trí Thành giật mình - là hai nữ sinh lạ mặt, họ đã đi rồi
- Thông tin cũng nhanh thật - cô lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía xa
- Gì cơ?
- Không có gì, mà anh làm gì ở đây?
- Hội chợ này do công ty anh mở làm hoạt động từ thiện ấy mà
- Lên chức chủ tịch rồi nha - cô cười rồi lấy điện thoại ra - số của em này, rãnh thì gọi, đừng cho ai biết đấy
- Ừm
Rồi cô chạy ra đi với Mộc Miên, để lại Trí Thành ngây ngốc đứng đó, định nói gì nhưng lại thôi, câu nói nên nói từu 9 năm trước ...
- Cậu biết tớ vừa gặp ai không? - Mộc Miên vừa đi vừa ngó xung quanh
- Thánh nào mới sáng đụng mặt cậu rồi?
- Cái tên Vương Tuấn Khải ấy
- Gì cơ? - Khả Nhi ngơ mặt hét lên - Ở ĐÂU THẾ????
- Vặn nhỏ cái volumns lại thưa tiểu thư - Mộc Miên nhăn mặt - tớ đây chưa điếc, nói cho cậu biết, tớ thấy cậu ta đi với một người trông rất quen nhưng không nhớ là ai ...
- Ai nhỉ?
- Cậu tò mò thế à? - Mộc Miên nhếch môi ngó sang
- Hơ hơ, không có ... - Khả Nhi gãi đầu rồi đột nhiên cao giọng - tớ chỉ hóng hớt tí, không có ý đồ gì đâu
- Nhưng cậu ta cũng quá đáng a~~~, người gì đâu bắt cá hai tay không biết trời đất là gì ...
- Này, cậu có phải fan ruột của cậu ta không thế, tớ thấy hầu như cậu toàn kể xấu cậu ta chứ có nói lời ngon ngọt gì đâu
- Con lạy mẹ! - Mộc Miên gắt lên rồi nhìn chằm chằm vẻ đầy oan ức - tớ đây là Tiểu Thang Viên chính hãng, chỉ duy ái mỗi Vương Nguyên nhá? Cậu đừng có mà nằm mơ, với lại ... Vương thiếu gia của cậu, a dám giành?
- Hứ!!! Không thèm nói, mau đi - Khả Nhi như bốc khói, tức giận bỏ đi không thèm quay đầu
- Ê ê, khoan, còn nhiều chỗ hay ...
- Đã nói là không thích, đi về nhanh, tớ còn tới công ty Hoàng Khả có chuyện
.
.
.
Ngồi trên taxi, hai vị tiểu thư im lặng hẳn, Mộc Miên cố tỏ ra vẻ nhu mì nhất có thể, nếu tài xế là người quen, nãy giờ cô đã nhoi như cá chép rồi, còn Khả Nhi, thong thả ngồi bấm điện thoại
- Sao im thế? - Khả Nhi chợt lên tiếng
- ... - Mộc Miên không nói không rằng, khẽ đẩy tay cô rồi thì thầm - soái ca lái xe kìa, không mê hay sao?
- Hở ??? - Khả Nhi ngẩng đầu lên , nhìn tên tài xế một lát rồi lại cắm đầu vào điện thoại, liếc Mộc Miên vẻ khinh bỉ - cậu không sợ Nha Hoàng ghen à?
- Ghen gì? Cậu ấy không ở đây, có trời biết, đất biết, tớ biết, cậu biết, cái xe này biết, chứ Nha Hoàng có ở đây đâu?
- Cậu kể sót rồi?
- Sót ai cơ? Ma à?
- Cái điện thoại của tớ - Khả Nhi nhếch môi hươ hưo chiếc điện thoại, đầy vẻ đắc ý - camera chế độ ẩn thật là tiện lợi a~~~
- Cậu ... - Mộc Miên cũng muốn im luôn, hất mặt - không thèm nói, đồ thứ bạn đâm lén sau lưng
Két!!!! - Chiếc taxi dừng lại bất ngờ làm hai người đâm đầu thẳng vào lưng ghế
- Anh giai chạy kiểu gì thế? - Mộc Miên gắt
- Có trai đẹp kìa - Tên tài xế sáng mắt
- Hơ hơ, cậu cũng thật có mắt thẩm mỹ, Lưu Tiểu thư ạ, chọn đúng cái tên bệnh hoạn này, 3D hết chỗ nói
Cửa mở ra, khuôn mặt điển trai dần hiện ra, bóng dáng quen thuộc này
- Vương Tuấn Khải? Trùng hợp? - Mộc Miên bĩu môi
- ... - Khả Nhi không nói gì, liếc Tuấn Khải rồi tiếp tục bấm điện thoại
Vương Tuấn Khải hướng ánh mắt đầy ái ngại về Khả Nhi, khẽ chớp mi rồi vào xe, theo sau còn có ... Đào Ngọc Nhi