- Tôi cũng không muốn dây dưa với cậu nữa - các cơ mặt của cậu giãn ra cùng điệu cười cứng ngắc làm lòng cô trở nên đau nhói, trái tim yếu đuối như mắc trên sợi chỉ mỏng manh dễ đứt, sự hân hoan tan biến theo làn mây rơi thẳng xuống vực sâu không đáy
- Đừng cười như thế nữa - Tiếng cô như hét vào không gian, tại sao khi nhìn thấy nụ cười đó cô lại cảm giác lòng mình như có ngàn cây kim thay nhau đâm xuyên qua
- Chứ không lẽ cậu biểu tôi khóc à? - Sét đánh ngang tai Khả Nhi nhưng lại khiến cô cười chua xót
- Vậy mau đi đi - Lòng cô nhói lại, chỉ biết phủi tay
- Không tiễn - Rồi Vương Tuấn Khải ung dung bước đi
Chờ cho thân hình đó đã khuất sau bức tường, Khả Nhi khuỵu chân xuống, cảm thấy thật có lỗi với bản thân mình, lại càng cảm thấy mình thật tàn nhẫn với Vương Tuấn Khải, giờ mà cho ước, cô sẽ ước mình bị đầy đến một nơi xa xôi nào đó, không bóng người, không náo nhiệt, để cô thoải mái mà khóc một trận thật to, sau đó vùi mình chết tại chỗ đó luôn, cho khỏi phải gặp lại cậu, khỏi phải thấy cậu mệt mỏi
Rồi từng giọt nước mắt cứ lã chã rơi trên khuôn mặt đáng yêu, đôi mắt tuyệt vọng sâu thẳm không thấy vực, cảm giác tội lỗi cứ liên tục ập đến, tim cô nhói lại từng đợt, cô hối hận, thật sự hối hận, giá như lần đầu, cô đụng mặt Vương Tuấn Khải, sau đó lại chung bàn với cậu thì lạnh lùng cha rồi, hà cớ gì phải làm quen rồi níu kéo đến bạn thân
Khả Nhi đâu biết Vương Tuấn Khải chỉ cách mình một bức tường, sao có cảm giác hai người xa cách đến thế?
Vương Tuấn Khải cũng khác gì cô, tâm trạng chôn vùi trong cái thứ gọi là tuyệt vọng kia, ánh mắt đục ngầu lộ rõ sự giận dữ còn xen lẫn với đáng thương, cậu thật sựu loạn vì người con gái mang họ Hoàng này rồi, Vương Tuấn Khải ấm áp, ôn nhu trong tâm trí thường ngày không biết đã núp đi đâu, để lại nam nhi khổ sỡ đối mặt với Khả Nhi lạnh lùng ...
- Á!!! - Tiếng Khả Nhi hét lên
Vương Tuấn Khải sững lại, rồi cố gắng chạy thật nhanh về chỗ lúc nãy, đã thấy Khả Nhi nằm dưới đất, ánh mắt cô mờ dần, tay ôm chặt ngực, khuôn mặt đau đớn vẫn còn ướt đẫm
- Khả Nhi, không sao chứ? - Cậu đỡ cô dậy
- Trí Thành ... - Khả Nhi thủ thỉ
- ... - Vương Tuấn Khải khựng lại, cô vừa gọi Trí Thành sao? Sao cô có thể lầm cậu và anh ta được, không thể nào
- Cậu tránh ra đi - Giọng Trí Thành vang lên
Vương Tuấn Khải quay lại đã thấy Trí Thành đứng sau mình từ lúc nào
- Anh làm gì ở đây vậy?
- Tôi phải đưa cô ấy vào phòng y tế gấp, nếu không sẽ không kịp
- Để tôi - Tuấn Khải nhẹ bế cô dậy liền bị Trí Thành ngăn lại
- Cậu nghĩ Khả Nhi còn muốn nhìn thấy cậu?
- ... - Bàn tay Tuấn Khải buông thõng ra, mặc cho Trí Thành bế xốc Khả Nhi chạy thật nhanh, cậu không ngăn lại, Trí Thành nói đúng, khi Khả Nhi tỉnh dậy, người đầu tiên cô thấy là người cô không muốn thấy không biết sẽ ra sao ...
.
.
.
- Đây là ... - Khả Nhi lơ mơ tỉnh dậy, thây mình nằm trong căn phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng nồng nặc cứ xộc lên mũi làm cô khó chịu đến buồn nôn, ngực nhói lại cùng đỉnh đầu vô cùng ê ẩm, cô chưa chết sao? Sao có thể? Ông trời có mắt không vậy?
- Khả Nhi ... - Giọng khàn đặc của Trí Thành vang lên, bây giờ cô mới để ý, khuôn mặt xanh xao của cậu hiện lên trước mặt cô
- Anh làm gì ở đây vậy? - cô ngồi nhổm dậy liền cảm thấy toàn thân đau nhức, khuôn mặt phấn hồng nhăn lại
- Em nằm đi - Trí Thành ấn nhẹ người cô xuống - đang mệt mà ngồi làm gì?
- Em bị gì thế? - Cô ngơ ngác, khuôn mặt mang đầy nét trẻ con, người ta nhìn vào còn không biết đây là thiếu nữ đã 15 tuổi rồi đấy
- ... - Trí Thành không nói gì - em không sao, chỉ say nắng nhẹ thôi
“ Xin lỗi Khả Nhi! Thật sự anh không nỡ nói sự thật! Thật sự không muốn em phải đón nhận đả kích này! “
Reng!!! - Điện thoại Trí Thành vang lên phá tan bầu không khí ngột ngạt
- Anh ra ngoài tí - rồi Trí Thành bước ra, ho một cái, chững chạc nghe máy
- Cháu chào cô Hoàng
- Khả Nhi tỉnh chưa cháu? - Giọng Hoàng mama vang rõ bên đầu kia
- Tỉnh rồi ạ, cháu sẽ nhanh chóng thông báo nhà trường chuyển cô ấy về
- Cảm ơn cháu nhiều, cháu không nói nó về căn bệnh đấy chứ?
- Không ạ
- Vậy được, cô yên tâm rồi, thật sự cảm ơn cháu nhiều lắm, đã chăm sóc nó, mà cháu tên gì vậy?
- Cháu tên Ân Trí Thành, năm 2 trường Cao Trung, hiện là Hội Trưởng ạ
- Ân Trí Thành? Mẹ cháu là Lan Yến?
- Sao cô biết ạ?
- Là bạn ta đây mà - bà cười - ta sẽ liên lạc cùng đi tiệc trà với bà ấy một bữa, cháu nhớ phải đi cùng đấy
- Vâng ạ - Trí Thành cười hiền - được vậy thì tốt quá
...
- Ai vậy anh Trí Thành? - Khả Nhi tò mò khi thấy anh bước vào, mang theo nụ cười tỏa nắng trên môi
- Bạn anh thôi - Trí Thành xoa đầu cô - mẹ em thông báo với nhà trường là cho em về trước, em chuẩn bị đi, anh đi lấy hành lí giúp
- Buồn vậy - cô thở dài - vậy để em thay đồ đã, anh về cùng em à?
- Ừm - anh gật đầu - sẽ có một người về cùng chúng ta, nghe nói là cũng bận công việc, nhưng sẽ không nhiều
- Vâng ...
.
.
.
Chiếc xe buýt nhỏ đã sắp khởi hành, Khả Nhi phối chiếc áo sơ mi đen thiết kế cách điệu tại cổ, ngực, tay áo và quần soóc hiện đại trông cô cá tính hết cỡ, cơ mà khuôn mặt bệnh nhân kia vẫn không thể dấu được, nhệt nhạc đến đáng sợ. Cô đứng đợi Ân Trí Thành kéo vali tới liền cười mỉm với anh
- Cảm ơn anh Trí Thành
Trí Thành không nói gì, chỉ miễn cưỡng gật đầu rồi thì thầm với cô
- Cẩn thân với tên họ Vương
- Hả! - Khả Nhi còn đang lơ mơ, cái gì, không lẽ Vương Tuấn Khải cũng về chung ư? Vừa lúc đó, bóng dáng quen thuộc hiện ra, đúng, là Vương Tuấn Khải
Cậu không nói gì, đơ trước Khả Nhi vài giây rồi lãnh đạm bước lên xe, theo sau còn có ĐÀO NGỌC NHI ( là con tác giả này muốn nhấn mạnh đó, mấy người đừng có ý kiến, chờ mà xem kịch hay, sắp có rồi )
Khả Nhi cũng lơ đi, không nói gì, người ngoài nhìn vào còn tưởng họ là người dưng chứ bạn cùng bàn khỉ gì?
Mộc Miên cũng về chung vì lo cho Khả Nhi
Chiếc xe đã bắt đầu khởi hành, Khả Nhi ngồi cùng với Mộc Miên, Tuấn Khải ngồi cùng với Ngọc Nhi, bốn người ngồi cùng hàng, chỉ cách nhau cái lối đi
- Hôm qua cậu sao thế? - Mộc Miên huýt nhẹ vai Khả Nhi
- Sao đâu - cô so vai - chỉ mệt thôi
- Lại gây sự gì với tên họ Vương à?
- Không có
- Không có? Tớ thấy trên mặt hai người đang viết rõ chữ chiến tranh lạnh đó thôi - Mộc Miên ngán ngẩm lắc đầu
Mọi người im lặng, Ân Trí Thành ngồi trên xem xét tình hình chạy xe nên không nghe thây
- Tuấn Khải, sáng cậu ăn gì vậy? Có đói không? - Cái giọng ngọt nghe mà ớn lạnh của Ngọc Nhi vang lên làm Khả Nhi ngứa gan, nghe thấy mà bặm chặt môi, cô ghét nhất những ai dùng cái giọng đó để nói chuyện, giọng điệu vô cùng trẻ con, đã vậy còn ngọt như mía lùi
- Tớ ăn rồi, không đói đâu - Tuấn Khải lắc đầu xoa đầu cô ta, những cử chỉ đó đều bị Mộc Miên thu gọn vào tầm mắt, cô bạn đoán chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra với cặp Khải _ Nhi rồi
Khả Nhi ôn nhu nhắm mắt cũng đủ biết đã có hành động gì xảy ra
- Tớ đi lấy nước cho cậu - cái giọng điệu lảnh lót như con chim vàng anh của Ngọc Nhi lại vang lên lần nữa, cô ta quay sang Mộc Miên - cậu uống nước chứ?
- ... - Mộc Miên cố kìm nén để không phải đập vào mặt cô ta vì cái đạo đức giả ấy - đương nhiên, cảm ơn bạn, lấy cho Khả Nhi luôn nhé?
- Khả Nhi ở đây vậy? - Ngọc Nhi giả ngơ nhìn xung quanh rồi mới quay sang cô - à, cậu đây rồi, tớ không thấy đấy,xin lỗi nhé, tớ sẽ lấy giùm cậu
- Không cần - cái giọng sắt lạnh như tản băng của Khả Nhi vang lên, cô còn không thèm liếc nhìn Ngọc Nhi, thẳng thắng trả lời - tôi không muốn phải uống cái chai nước suối mà ngọt như mía ây, tôi dị ứng với ngọt
- ... - Ngọc Nhi không nói được lời nào, sớm đã tức giận, liền bỏ lên trên lấy ba chai nước xuống dưới
Cô ta còn cố ý khui một chai ra, tỉ mỉ đưa Mộc Miên rồi làm như bị vấp té, nước cứ thế bắn tung tóe ra, và kết quả, đích đến là ... Hoàng Khả Nhi đang khép hờ mi kia