"Ai?"
Tô Bình Nam còn hơi mệt rã rời, hôm qua cho ba người đó làm việc, làm rất ổn. Hiếm khi hắn mới ngủ ngon được một lần, lại bị tên ngốc này quấy rối.
"Lý Danh Nghĩa."
Tô Bình Nam cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng bây giờ nghĩ không ra người này là ai.
Trương Đồng thấy dáng vẻ của Tô Bình Nam thì biết đại ca không biết người này, thế là vội la lên: "Lý Danh Nghĩa, biết mấy cái hầm cũ ở Ô Thành không, Lý Danh Nghĩa là người đầu tiên mở nhà máy rượu, bị nhốt mấy năm."
Tô Bình Nam nhìn Trương Đồng một chút, hắn phát hiện hai cha con này đúng là phúc tinh của mình. Nghe hắn nói như vậy, hắn cũng nhớ tới Lý Danh Nghĩa là ai.
Người này rất biết làm ăn, năm 85 bắt đầu mở một cái nhà máy rượu, hầm cũ Ô Thành bán được cho các hương trấn nhỏ trong phạm vi trăm dặm xung quanh Ô Thành và cả Ô Thành. Đáng tiếc lúc đó chính sách không rõ, nhà máy rượu trực thuộc dưới danh nghĩa quốc doanh, sau này hướng gió thay đổi, bị đuổi ra khỏi cửa, còn phải ở trong hầm lò mấy năm.
Nếu không phải năm nay chính sách buông lỏng, được thả sớm thì hẳn là người này còn phải ngồi thêm ít ngày.
"Sao ngươi lại nghĩ tới hắn?"
Tô Bình Nam phát hiện mình nhìn không thấy cái tên trước mặt, đêm qua Trương Kiến Quốc chạy tới đây kể chuyện trong nhà lại cho hắn, chắc chắn người này không phải Trương Kiến Quốc đề cử.
Trương Kiến Quốc chạy đến, sợ con trai mình chơi ngu, uy vọng của Tiểu Hồng Bào trong đám người không thể chê vào đâu được, lỡ như con trai mình về nói với mấy tên liều mạng như Dương Thiên Lý, Quách Quang Diệu, nói không chừng buổi tối nào đó, con trai lớn sẽ bị người ta đánh gãy chân, còn không tìm được người.
Tô Bình Nam dở khóc dở cười, mình đã toàn lực phát triển chuyện làm ăn, chuyện xã hội đã thu tay lại không làm nữa. Mấy tên cực kỳ dã tính đều rất nghe lời, tập trung tinh thần làm việc, sao người bên ngoài vẫn còn nghĩ như thế.
Vừa cảm thán lời đồn đáng sợ, vừa trấn an Trương Kiến Quốc. Kết quả sáng sớm Trương Đồng tràn đầy phấn khởi đề cử người như vậy.
Trương Đồng có chút ngượng ngùng vò đầu, Tô Bình Nam cười ném một bao thuốc cho hắn, cũng từ mồi thuốc cho mình.
"Đừng nói là ông già ngươi, đêm qua hắn có tới."
Sắc mặt Trương Đồng lập tức khó coi, hắn cảm thấy có người nhục mạ Tô Bình Nam, vậy mà mình chỉ hất một bàn đồ ăn lên đầu người đó, có lỗi với công vun trồng của đại ca.
"Nam ca, lần sau ta sẽ không nương tay. Ta giết chết hắn!"
Tô Bình Nam giật mình kêu lên, hắn cảm nhận được tiểu tử này nghiêm túc.
"Mẹ nó!"
Tô Bình Nam sắc mặt khó coi, quát lớn. Trong lòng cũng có chút cảm động, cái tên này mặc dù hơi ngốc nhưng lại tuyệt đối trung thành.
"Chuyện này bỏ qua đi, ngươi nhịn xuống cho ta. Nếu như còn dám nói cho bất cứ ai thì cút khỏi chỗ này cho ta."
Tô Bình Nam nói vô cùng nặng, hắn biết đức hạnh của thủ hạ mình, lỡ như cái thằng ngu này nói ra, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện thật.
Trương Đồng bị giọng điệu của Tô Bình Nam hù cho ngẩn người, hắn cũng cảm nhận được Tô Bình Nam coi trọng, ủy ủy khuất khuất nhẹ gật đầu.
Trương Lệ Hoa vui mừng chạy vào,
"Tô tổng, lấy được nhà hàng Cẩm Tú."
Dương Thiên Lý hai mắt thâm quầng, đi theo sau, mấy ngày nay, hắn uống rượu đến sắp ói ra, rốt cuộc cũng giải quyết được trước buổi đấu giá.
Chuyện tốt thành đôi.
Huynh đệ Cao gia thấp thỏm đến trưa, Ngụy lão nói đối phương bận quá, phải chờ mấy ngày. Cao lão nhị không chịu nổi nữa.
"Được, ngươi bận hả, ta đưa qua."
Dứt khoát dẫn theo mười mấy người, một xe ba người, hàng nóng cũng đem đầy đủ, nghe danh đối phương, nghe nói chơi lớn lắm, đem theo phòng ngừa bất trắc. Sau đó trùng trùng điệp điệp đi tới Ô Thành.
Tô Bình Nam nhìn ba chiếc việt dã màu đen với hai chiếc xe tải đông lạnh nhỏ rất hiếm thầy thời này chỉnh chỉnh tề tề, cao lớn khí phái trước mặt, thoải mái cười to.
Bảy mươi vạn tiền mặt chứa đầy một bao lớn, Cao lão nhị cầm trong tay, cũng cảm thấy đúng là mình quá nóng nảy, hàn huyên vài câu, từ chối lời mời ở lại của Tô Bình Nam, dẫn cả đám về Thiên Đô.
Mấy người ở đây xem Tô Bình Nam thuần thục thử xe, rẽ ngoặt, lui lại, vô cùng thuần thục, đều trợn tròn mắt.
Học, chỉ một chữ thôi.
Đám gia hỏa bên dưới đều điên cuồng lên, Tô Bình Nam dứt khoát cho Ngụy lão tam gọi mấy lão tài xế đến tay cầm tay dạy bọn họ, phải dạy cho bọn họ học được.
Ngày 26, Tô Bình Nam hiếm khi đổi một bộ quần áo chỉnh chu màu đen, kết quả mấy người Dương Thiên Lý, Tô Văn Văn học theo, cũng mặc y như vậy.
Ngô Ngạn là một ông chủ làm giàu từ thuỷ sản, hắn là một trong nhóm người phát tài sớm nhất ở Ô Thành. Sáng sớm hôm nay hắn đã đi tới nhà khách chính phủ, Ô Thành không lớn, thời đại này, vòng tròn của kẻ có tiền càng nhỏ hơn.
Hắn đã chào hỏi không ít người, lần này Lý Nho Minh ngã nhào, có mấy sản nghiệp đúng là tài sản chảy mỡ. Lấy được vào tay thì chính là gà đẻ trứng vàng.
Nếu như vậy, không bằng mọi người tâm bình khí hòa nói riêng với nhau, đâu cần phải làm tới ngươi chết ta sống trên buổi đấu giá.
Chú ý cẩn thận là thói quen của Ngô Ngạn, hắn tới sớm như thế cũng chính là sợ sẽ xảy ra sai lầm, tranh thủ nói chuyện với người khác trước khi bắt đầu.
Hắn cũng sợ có mãnh long quá giang gì đó ra trận giành ăn, làm như vậy hắn cũng có thể chuẩn bị sớm.
Chín giờ hai mươi, chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu.
Ngô Ngạn thở phào một cái, mấy ông chủ có thực lực đều đã chào hỏi xong, không có gương mặt lạ xuất hiện.
Đúng lúc này, cuối con đường, ba chiếc Toyota màu đen gào thét mà tới.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Ngô Ngạn, mười người đàn ông mặc âu phục màu đen lần lượt xuống xe, cung cung kính kính vây quanh một người trẻ tuổi tóc ngắn, trùng trùng điệp điệp đi tới nhà khách.