• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Lệ Hoa cũng mặc một bộ âu phục màu đen, đi song song với Tô Bình Nam, đứng ở bên tay phải của hắn.

Tô Văn Văn và những người khác tinh thần phấn chấn theo sau hắn, trong lúc nhất thời, Tô Bình Nam hùng tâm vạn trượng, hôm nay là ngày hắn dẫn theo người của Tập đoàn Cẩm Tú chính thức xuất hiện trong giới thượng lưu Ô Thành.

Từ khi trùng sinh đến giờ đã được hai tháng, hoàn thành bố cục ở thị trấn Nhị Đài, rốt cục Tô Bình Nam cũng có vốn liếng lộ ra nanh vuốt của hắn ở Ô Thành.

Hôm nay là bước đầu tiên của hắn.

Buổi đấu giá rất nhỏ, chỉ có hơn năm mươi chỗ ngồi, Tô Bình Nam không có ngồi ở hàng thứ nhất mà tìm một vị trí ở phía sau, yên tĩnh ngồi đó. Trương Lệ Hoa cầm một xấp tài liệu thật dày, ngồi ở bên tay trái của hắn.

Tô Bình Nam cảm thấy nhiều người quá chói mắt, dứt khoát cho Tô Văn Văn, Quách Quang Diệu dẫn những người khác ra ngoài hội trường ngồi chờ.

Ngô Ngạn cũng đi vào hội trường, sắc mặt âm tình bất định, thỉnh thoảng quan sát hướng Tô Bình Nam, bàn tán xôn xao với mấy người bên cạnh.

Trong vòng quan hệ của Ngô Ngạn, thực lực mạnh nhất là người làm địa sản ở Hải Nam, con trai cả của Lý Đông Phương, Lý Xương Hải.

"Xương Hải, chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực, sợ là hôm nay có mãnh long quá giang."

Lý Xương Hải nghe vậy ngẩng đầu lên, hắn là một thanh niên hai bảy hai tám tuổi, cha hắn làm rất lớn ở Hải Nam, nghe nói tài sản có vài ức, bản thân hắn cũng buôn bán than đá ở Ô Thành, thiếu niên đắc ý, đương nhiên là có vốn liếng làm như vậy.

Nghe vậy, hắn ngẩng đầu cười khẽ: "Tin tức của Ngô thúc không được linh hoạt lắm. Chỉ là người mới phất lên ở Ô Thành thôi."

Dứt lời, cầm tài liệu được đưa đến tay hắn một phút trước, cười đọc ra: "Tô Bình Nam, người của Tô gia ở huyện Trường Dương. Nửa năm trước dùng thủ đoạn đẫm máu đuổi những người chiếm cứ nhà ga đi mà trở nên thanh danh vang dội. Người này tâm ngoan thủ lạt, hai tháng trước làm ra một cái công ty thực phẩm Cẩm Tú với một cái công ty dịch vụ ăn uống Cẩm Tú. Nghe nói là một ngày thu đấu vàng, có chút thực lực."

Từ Tô Bình Nam đi vào được năm phút ngắn ngủi, Lý Xương Hải đã lấy được tư liệu cơ bản của Tô Bình Nam, có thể thấy được nội tình của Lý gia ở Ô Thành trong những năm này.

Mấy người Ngô Ngạn gật đầu, ngượng ngập cười nói: "Vậy là tốt rồi, ta bị khí thế của hắn dọa, nếu thực lực không mạnh, vậy thì không đáng lo."

Lý Xương Hải cười lạnh: "Một cái tên quê mùa làm được cảnh tượng lớn như thế trong nửa năm, tính cách của hắn như thế nào, dùng cái mông nghĩ cũng biết được."

Quay người nói với Lý Vân sau lưng: "Gọi Tưởng Khánh Sinh tới."

Sau lưng, người cao lớn Lý Vân gật gật đầu, không nói một lời, đi ra ngoài.

Ngô Ngạn vội vàng khuyên nhủ: "Xương Hải, gọi hắn tới làm gì?"

"Làm gì?" Lý Xương Hải cười lạnh.

"Ta sợ hắn không hiểu quy củ, nhúng tay lung tung. Đúng rồi, quên nói cho các ngươi biết, trong giang hồ, người này có một danh hiệu rất phong cách, muốn biết là gì không?"

Nhìn dáng vẻ mờ mịt của mấy người, Lý Xương Hải lạnh lùng nói: "Người tàn nhẫn nhất Ô Thành, Tiểu Hồng Bào."

Trong thời đại cực kỳ dã tính này, bạo lực là thứ luôn khiến cho người ta sợ hãi. Bây giờ mấy người Ngô Ngạn thân kiều nhục quý, nghe vậy thì hơi trầm mặc.

Lý Xương Hải vỗ vỗ vai mấy người mà tuổi có thể làm thúc thúc mình, hạ giọng xuống, trong giọng nói tràn đầy ý miệt thị: "Tàn nhẫn nhất Ô Thành? Hắn ác hơn Tưởng Môn Thần?"

Tô Bình Nam không biết trong góc này có ít người bắt đầu đề phòng hắn, nhỏ giọng trao đổi với Trương Lệ Hoa những hạng mục cần chú ý khi khai mạc.

Người chủ trì buổi đấu giá là người đứng đầu Ủy ban kinh tế, nói nhảm hết bài này đến bài khác gần nửa giờ mới tuyên bố chính thức khai mạc.

Tài sản thứ nhất được bán đấu giá là chiếc Classic Benz của Lý Nho Minh, bảng số xe là 16888, giá quy định 50 vạn.

Trương Lệ Hoa nhìn Tô Bình Nam một chút, thấy hắn không có động tĩnh, cũng án binh bất động.

Giá cả nhanh chóng tăng lên tới 95 vạn, bị một ông chủ làm vật liệu xây dựng bỏ vào trong túi. Mọi người cùng chúc mừng.

Tài sản thứ hai lại là tòa nhà sáu tầng bỏ dở mà Tô Bình Nam coi trọng đó.

Thật ra thì ban tổ chức vốn định bán đấu giá theo trình tự, nhưng mà đơn vị tổ chức cho rằng trình tự có vấn đề, không thể sắp xếp đấu giá theo chất lượng của tài sản được, làm như vậy thì những món sau này sẽ dễ bị lưu phách. Cho nên phải đảo lộn trình tự, tòa nhà bỏ dở đó được đưa lên thứ hai.

Tài sản thứ nhất, Tô Bình Nam không có động thủ là bởi vì hắn cảm thấy nên làm người thì cao điệu, làm việc thì khiêm tốn.

Classic Benz giá hơn 200 vạn, biển số xe bắt mắt như vậy mà chỉ dừng lại ở con số 95 vạn, hắn biết chắc trong này có vấn đề.

Tòa nhà đánh số là 00031 có giá khởi điểm 260 vạn. Mặc dù không ít người đang thì thầm to nhỏ nhưng rõ ràng đều đang quan sát, bây giờ quan niệm của bọn họ vẫn còn có chút lạc hậu, cảm thấy mua với giá cao như vậy, lại tiếp tục đầu tư vào xây dựng nữa thì không có lợi.

"260 vạn có ai ra giá không?"

"Có ai ra giá không?"

Người đấu giá cầm chùy không tính trước được là mặc dù đã đảo lộn trình tự nhưng mà tài sản này vẫn không có ai muốn ra giá.

Ba phút sau, người đấu giá cũng đoán được tài sản này sẽ lưu phách. Hắn định kêu thêm vài lần nữa, nếu không được sẽ tuyên bố lưu phách.

Trương Lệ Hoa gấp gần chết rồi, Tô Bình Nam lại bất động như núi, trên mặt không chút cảm xúc. Đương nhiên nàng không dám làm liều.

Nhịp tim Tô Bình Nam như là đánh trống, mặc dù hắn mặt không cảm xúc nhưng lại âm thầm tính thời gian. Hắn sợ nếu như mình giơ bảng lên, khiến cho người khác cảm thấy hứng thú, gây ra tranh giá không cần thiết.

"260 vạn, có ai ra giá hay không?" Giọng người đấu giá trầm xuống.

"Như vậy ta tuyên bố..."

Trương Lệ Hoa thấy tay trái Tô Bình Nam vỗ nhẹ vào đầu gối, lập tức giơ cao thẻ số.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK