• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian thấm thoắt trôi qua, dù cho ngươi níu giữ cỡ nào.

Đỗ Đan Đan được nghỉ, nàng vốn mời Lý Lạc Nhiên tới Ô thành chơi, nhưng kết quả là Lý Lạc Nhiên nhận được cuộc gọi từ gia đình, sau đó sắc mặt nặng nề từ chối đề nghị của nàng.

Nàng về nhà ngủ không biết trời trăng gì nữa. Sau khi tỉnh dậy, nàng nhận được một cuộc gọi, là bạn thời cấp ba mời ăn cơm.

Các nàng chọn một quán ăn không lớn không nhỏ, ba nam năm nữ, vừa đủ một bàn.

Lâu Vượng, tức là nam hài gọi điện cho Đỗ Đan Đan, quan sát hoàn cảnh xung quanh rồi nhíu mày nói: "Trước đây còn cảm thấy nơi này không tồi. Lần trước ta đi Cẩm Tú Các, bây giờ nhìn lại thì thấy chỗ này giản dị quá."

Một nữ hài để tóc dài, mặc đồ trắng, tên là Tô Quyên nói chẳng nể nang gì: "Lâu cẩu tử lại bắt đầu khoe khoang rồi đấy, ngươi đi Cẩm Tú Các được mấy lần mà ra vẻ thế?"

Trong tên của Lâu Vượng có chữ Vượng, vì vậy chẳng biết hắn có biệt danh là "cẩu tử" từ bao giờ. ( từ Vượng trong tiếng trung phát âm giống từ uông uông để chỉ tiếng chó kêu )

Lâu Vượng tức lắm. Bây giờ hắn đã đi làm ở cục Bảo vệ môi trường, lâu rồi trong môi trường mới không có ai gọi hắn như vậy.

Ai nấy đều bật cười, thoáng cái đã phá vỡ khoảng cách trong mấy tháng không gặp.

Mọi người đều là thanh niên trẻ, uống mấy chén là bầu không khí náo nhiệt hẳn lên. Đỗ Đan Đan uống hơi nhanh, cảm thấy hơi men xộc lên đầu, dạ dày cũng quặn thắt, không thoải mái chút nào, thậm chí còn buồn nôn.

Lâu Vượng nhìn Đỗ Đan Đan, đột nhiên nghĩ tới cuộc điện thoại Đỗ Đan Đan từng gọi cho hắn, lập tức nổi lòng tò mò.

"Đan Đan, rốt cuộc ngươi và ai kia có quan hệ gì?"

"Ai cơ?"

Đỗ Đan Đan hung dữ trợn mắt trừng Lâu Vượng. Lần trước trong điện thoại, tên cẩu tử này còn nói là mình tè ra quần, mình sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn đâu.

"Tiểu Hồng Bào đó! Chẳng phải lần nọ ngươi còn hỏi thăm về hắn sao?"

Lâu Vượng hoàn toàn không biết mình đã đắc tội với Đỗ Đan Đan, còn cười hì hì hỏi.

"Ai cần ngươi lo!"

Đỗ Đan Đan hung dữ đốp lại Lâu Vượng đang mơ hồ. Nàng cảm thấy dạ dày cuộn trào, bèn vội vàng đứng dậy chạy đến nhà vệ sinh.

Bởi vì đầu óc choáng váng, đường chạy liêu xiêu, nàng đâm sầm vào một người, tức khắc không nhịn nổi cảm giác buồn nôn. Ọe! Nàng nôn ra đất, còn bắn lên ống quần đối phương.

Người kia cũng nóng tính, lập tức chửi thề một câu, hung hăng đẩy Đỗ Đan Đan. Vốn dĩ nàng đã không đứng vững, lập tức ngã chỏng vó.

"Con mẹ ngươi, ngươi nôn vào đâu thế?"

Hán tử trung niên mặc âu phục màu caramel. Nhìn chất bẩn dính trên ống quần của mình, hắn lại nổi giận, không nhịn được đạp cho Đỗ Đan Đan vừa mới bò dậy một phát.

Sau khi Đỗ Đan Đan nôn xong, đầu óc tức khắc tỉnh táo hơn nhiều. Bị đẩy ngã nàng cũng không tức giận, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nàng lập tức đứng dậy xin lỗi: "Xin lỗi, xin..."

Chữ "xin lỗi" thứ hai còn chưa nói xong, nàng đã cảm thấy vai đau nhức, cả người lại ngã văng ra ngoài.

Đỗ Đan Đan vẫn luôn là thiên chi kiêu nữ, xuôi chèo mát mái, nào đã phải chịu ấm ức bao giờ. Nàng òa khóc ngay lập tức.

Bốn năm hán tử cùng bàn với nam tử trung niên cũng đứng dậy, xách chai rượu trên bàn, đánh nhau với ba người trẻ tuổi phe Lâu Vượng.

Đỗ Đan Đan vừa khóc vừa đứng dậy, tình hình đã nghiêng về một phía. Bình thường Lâu Vượng cũng chỉ mồm mép lém lỉnh thôi, tính cách bưu hãn nhưng sức khỏe không tốt. Hai người khác cũng là sinh viên đại học, đâu phải đối thủ của những kẻ lõi đời lăn lộn trong xã hội kia. Xem chừng mấy người phe hán tử trung niên đã từng xông xáo xã hội, chưa đầy vài phút, ba người trẻ tuổi đã bị đánh đến nỗi máu me đầy mặt, mềm nhũn tê liệt ngã ra đất.

Mấy nữ sinh còn lại liều mạng lôi kéo mấy đại hán vẫn tiếp tục đánh người, luôn miệng nói năng mềm mỏng.

Chắc là hán tử trung niên sợ gây ra chuyện bất trắc, bèn ngăn cản mấy người tiếp tục ẩu đả. Mấy nữ sinh khóc nức nở, đỡ ba nam sinh đã xụi lơ dậy, ai cũng hoang mang.

Chủ quán cơm cũng đã chạy tới, thấy hai bên đã dừng tay bèn đứng ra hòa giải.

Rõ ràng là ông chủ quen biết nam nhân trung niên cầm đầu, cười làm lành nói: "Đạo ca, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, ngươi đại nhân đại lượng bỏ qua đi."

Đạo ca bật cười: "Chẳng phải ngươi sợ ảnh hưởng tới việc làm ăn sao? Không sao, không làm lớn chuyện đâu."

Dứt lời, hắn hung hãn chỉ tay vào Đỗ Đan Đan khóc đến mức hai mắt đỏ hoe: "Quần áo của lão tử đắt khỏi bàn, ta thấy mấy đứa sinh viên các ngươi không đền nổi đâu. Đến đây, lau sạch sẽ rồi cút đi!"

Mắt Lâu Vượng đỏ ngầu, hắn giãy giụa muốn đứng dậy nhưng bị Tô Quyên ôm chặt cánh tay. Trong cơn tức giận, hắn há miệng định chửi người. Nữ sinh nọ sợ chọc giận đám người kia xông đến đánh tiếp, bèn chìa tay bịt miệng Lâu Vượng, chặn lại những lời hắn sắp thốt ra.

Đỗ Đan Đan giận run người, cố làm cho bản thân bình tĩnh lại.

"Xin lỗi đại ca."

Nàng khuất nhục khom người, sau đó ngẩng đầu, ung dung nói một câu: "Đại ca có dám để cho ta gọi điện thoại không?"

Đạo ca cười ha hả, nữ hài nhà trùm sò nào lại đến chỗ này ăn cơm chứ? Nhưng hắn vẫn quan sát Đỗ Đan Đan, từ trên xuống dưới hết sức bình thường. Hắn lập tức yên tâm.

"Không phục à? Được, gọi đi, đừng quên nói cho hắn biết lão tử là Lý Đạo phố Nam Quan."

Đỗ Đan Đan khóc thút thít đi đến chỗ điện thoại của quán cơm, hai tay run rẩy, nhanh chóng bấm điện thoại.

"Alo, xin chào." Giọng nói quen thuộc vang lên, Đỗ Đan Đan không chịu nổi nữa, bật khóc hu hu.

"Đan Đan phải không?"

"Ừm, giúp ta với, Hoại ca ca." Đỗ Đan Đan cũng không biết tại sao tâm trạng bỗng thả lỏng, cứ thế bật thốt ra biệt danh " Hoại ca ca " mà bản thân đã lén lút gọi vô số lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang