• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn nam sinh đẩy cửa đi vào, người dẫn đầu tóc ngắn, mũi ưng, trong tay còn cầm một cái bánh sinh nhật. Trên môi nở nụ cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh bàn ăn một vòng.

Nhìn thấy bên cạnh Lý Lạc Nhiên không có người khác phái thì mới nở một nụ cười tươi.

Mấy nữ sinh vốn đang cười cười nói nói lập tức im lặng, nữ sinh mặc đồ đỏ đứng lên đón.

"Hoàng Thiên, sao ngươi lại tới đây?"

Đỗ Đan Đan thấp giọng nói với Tô Bình Nam: "Con trai của phó hiệu trưởng."

Tô Bình Nam gật đầu một cái, nói: "Thiên Nhược Hữu Tình?"

Đỗ Đan Đan ngừng cười, khẽ gật đầu: "Ừm."

Hoàng Thiên không để ý đến nữ sinh quần áo đỏ, ánh mắt đảo qua bàn ăn, dừng lại trên người Tô Bình Nam mấy giây, sau đó rơi vào người Lý Lạc Nhiên đang có chút khẩn trương.

"Lạc Nhiên, hôm nay sinh nhật ngươi, ta tìm cả buổi, lúc đầu ta đã đặt bàn ở tiệm cơm Hoa Bình nhưng lại không tìm được ngươi."

Nói xong, để bánh ga tô lên bàn, nhìn bia trên bàn tiệc một chút, cười cười, nói với một người sau lưng: "Lão tứ, đi lấy mấy bình rượu đế."

Một nam sinh đi ra ngoài.

Rượu được đem tới, Hoàng Thiên đổ đầy ly, sau đó nâng chén, nói với một nam sinh khác: "Rót rượu, nữ sinh nửa ly, nam thì đầy."

Nam sinh đó khẽ gật đầu, lần lượt rót rượu, sắc mặt Dương Phổ hơi trắng bệch, không nói gì, ngoan ngoãn cầm ly.

Vòng đến Lý Lạc Nhiên, Hoàng Thiên lắc đầu nói: "Lạc Nhiên không uống cũng được." Nam sinh gật đầu, tiếp tục rót rượu.

Một vòng rượu chuyển đến chỗ Tô Bình Nam, Tô Bình Nam cười cười, để ly rượu lên bàn.

"Tửu lượng đầy, không uống."

Hoàng Thiên sững sờ: "Không nể mặt mũi?"

Tô Bình Nam cười cười: "Tửu lượng đầy, cho nên không uống."

Sắc mặt Hoàng Thiên thay đổi không chừng, đưa tay chỉ Tô Bình Nam: "Rất lạ mặt, họ gì?"

"Tô." Tô Bình Nam sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo. Giọng điệu lạnh nhạt nói: "Ngươi chỉ trỏ như vậy rất không lễ phép."

Hoàng Thiên nhìn chằm chằm Tô Bình Nam, lại nhìn Lý Lạc Nhiên một chút.

Lý Lạc Nhiên cũng có chút khẩn trương, thấy Hoàng Thiên nhìn về phía nàng, lắc đầu, ý là ta không biết, ngươi đừng giận chó đánh mèo qua người khác.

Hoàng Thiên khẽ gật đầu, nhìn dáng vẻ trầm ổn và dáng người to con của Tô Bình Nam, cười cười: "Được, rót nước cho Tô ca."

Tô Bình Nam nhìn nam sinh tên Hoàng Thiên này sau khi đi vào thì khí thế rất mạnh, ép hai nam sinh khác gần như không dám nói lời nào.

Âm thầm thở dài, người khác không nói, cái tên si tình kia chắc chắn xong đời.

"Nào, chúng ta chúc Lạc Nhiên sinh nhật vui vẻ." Nói xong, Hoàng Thiên uống một hớp rượu trong ly.

Dương Phổ có chút do dự, Hoàng Thiên nhìn hắn: "Người anh em, đàn bà có thể kiếm, mạng chỉ có một, mất là mất luôn."

Dương Phổ sắc mặt trắng bệch, nhìn Lý Lạc Nhiên một chút, lại nhìn Hoàng Thiên một chút, cắn răng uống một hớp.

Tô Bình Nam nhìn Đỗ Đan Đan một chút, hai mắt chớp chớp, đây là người si tình mà ngươi nói? Đỗ Đan Đan cũng có chút khinh bỉ, liếc hắn một cái.

Đám người Hoàng Thiên uống xong, cười mỉm lấy một cái hộp nhỏ từ trong lồng ngực ra, quỳ xuống đất, nâng cao lên, sau đó nhìn Lý Lạc Nhiên: "Lạc Nhiên, hôm nay sinh nhật ngươi, đây là món quà ta tặng ngươi. Làm bạn gái của ta đi." Nói xong, mở hộp ra.

Trong hộp là một chiếc nhẫn, trên chiếc nhẫn bạch kim khảm một viên kim cương, chiếu sáng rạng rỡ dưới ánh đèn.

Thấy Đỗ Đan Đan vốn còn bất mãn Hoàng Thiên nhưng giờ lại hai mắt tỏa sáng, Tô Bình Nam nhíu mày, xem ra cái thứ sáng lấp lánh này có sức sát thương không nhỏ.

Hiếm khi Tô Bình Nam có chút do dự, hắn không biết cách theo đuổi con gái, không biết bây giờ có nên đi lên đánh tiểu tử phách lối đó thành đầu heo, sau đó bày tỏ hắn muốn theo đuổi nữ sinh cực kỳ xinh đẹp này.

Gương mặt trắng nõn như ngọc của Lý Lạc Nhiên hơi đỏ ửng, khiến cho nàng trở nên kiều diễm không gì sánh nổi.

Cái cổ mảnh khảnh hơi lắc, chậm rãi nhưng dứt khoát: "Ta không thích ngươi, chúng ta không hợp nhau."

Hôm nay tâm tình Hoàng Thiên rất khó chịu, kế hoạch lãng mạn hắn chuẩn bị cả một tháng, đến ngày áp dụng thì nữ thần của mình lại dẫn theo người cùng ký túc xá biến mất không thấy bóng dáng.

Hoàng Thiên uống hơi nhiều rượu, nghĩ đến mình khổ sở theo đuổi hai năm, không nén được cảm xúc trong đáy lòng nữa. Đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy cánh tay Lý Lạc Nhiên, muốn cưỡng chế đeo chiếc nhẫn lên tay Lý Lạc Nhiên.

Tô Bình Nam ánh mắt cứng lại, lộ vẻ ác độc. Khóe miệng nở một nụ cười, vươn người đứng dậy, như mãnh hổ vọt tới chỗ Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cảm thấy phần cổ bị xiết chặt, sau đó người bay lên, ngã xuống bàn. Bên tai là tiếng kinh hô của các nữ sinh.

Ba tùy tùng của hắn còn chưa có kịp phản ứng lại thì gần như là đồng thời, cổ hắn đau xót, mắt tối sầm lại, không biết gì nữa.

Tô Bình Nam sải bước xách Hoàng Thiên đang bị nước canh dính đầy người lên, sau đó đấm một đấm vào bụng của hắn.

"Ọe!" Hoàng Thiên nôn toàn bộ đồ ăn đã ăn đêm nay ra đầy đất.

Tô Bình Nam nhanh chóng vòng ra sau hắn như là một con khỉ, hoàn mỹ tránh được đống dơ bẩn đó. Trái tay nắm lấy tóc Hoàng Thiên, xách hắn tới tường tây trong phòng, dùng tay phải đấm mạnh vào sau ót hắn.

Máu phún tung tóe lên vách tường, mà Tô Bình Nam sắc mặt lạnh lùng, cũng không để ý tới Hoàng Thiên kêu khóc cầu xin, không ngừng nghỉ chút nào, giống như là muốn đánh chết hắn.

Tô Bình Nam động tác mau lẹ, tốc độ nhanh kinh người. Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì hiện trường đã máu me đầm đìa, Lý Lạc Nhiên dùng tay che lấy miệng mình, gương mặt xinh đẹp không còn chút máu.

"Ta nhớ ra ngươi là ai rồi! Ngươi là Tiểu Hồng Bào ở Ô Thành, ngươi là Tô Bình Nam!"

Đỗ Lệ Lệ phấn khởi, gương mặt nhỏ đỏ bừng, nàng từng thấy cách Tô Bình Nam đánh người rồi, hóa ra là hắn! Chẳng trách lại quen như thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK