- Chị chỉ đùa thôi, em không coi là thật chứ?
- Đương nhiên rồi chị.
Nói chuyện 1 lát, Hà Xuyên lấy cớ buồn ngủ rồi trở về phòng. Bạch Yến ngồi im, hình như đang suy nghĩ cái gì đó.
Sở dĩ cô ta đồng ý quen với Hà Tuyên cũng chỉ vì muốn dự án của 2 công ty nhanh chóng được ký kết mà thôi. Hà Tuyên là người chủ chốt quan trọng, thế nên, cô ta chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý làm bạn gái của anh chỉ vì lợi ích của bản thân.
Có điều, tất cả dự tính của cô ta đều đổ sông đổ bể khi gặp gỡ An Cửu tại nơi này.
Cho đến hiện tại, cô ta vẫn không thể nào hiểu được người đàn ông hoàn hảo như An Cửu tại sao có thể thích 1 người như Hà Xuyên chứ? Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Lời giải đáp thắc mắc của Bạch Yến rất nhanh đã có lời giải đáp.
Hôm ấy, Hà Xuyên ở nhà cùng Bạch Yến nấu cơm. Ngoài trời bắt đầu đổ mưa như trút nước, nhưng chẳng thấy anh trai và An Cửu quay lại khiến cô có chút lo lắng.
Từ sáng sớm, Hà Tuyên cùng An Cửu đi vào khu rừng lớn bên kia sông muốn hái chút nấm. Khu rừng đó rất lớn, với lại cũng có nhiều chỗ rất nguy hiểm. Trời bình thường thì không sao nhưng hiện tại đang mưa rất lớn, chỉ sợ đất đá sẽ bị nước mưa làm sạt lở.
Nhìn thấy ban mặc áo mưa vào muốn ra ngoài, Hà Xuyên chạy đến muốn đi cùng nhưng ba cô lại nói.
- Ba thông thuộc đường hơn con. Với lại con đi chỉ tổ vướng tay chân thôi, ở nhà đi.
- Nhưng…
- Xuyên Xuyên, nghe lời!
Ba đã nói vậy thì Hà Xuyên chỉ còn cách nghe theo. Thế là cô chỉ bất lực nhìn ba cô khoác áo mưa đi tìm 2 người kia về.
Nhưng cô đợi mãi, đến tận chiều tối rồi mà vẫn không thấy bóng dáng ai cả. Cuối cùng, Hà Xuyên chỉ còn cách mặc áo mưa vào rồi đi tìm mọi người. Bạch Yến thấy thế cũng lên tiếng.
- Chị đi với em. 1 mình em đi nếu gặp nguy hiểm thì không ổn. Chị đi với em, có gì 2 chị em mình giúp đỡ lẫn nhau.
Câu nói này khiến Hà Xuyên có 1 cái nhìn khác về người chị dâu tương lai này.
Thế là 2 người cùng nhau lên núi tìm ba và mọi người. Đi đến giữa rừng, chợt cô nghe thấy có tiếng người. Hà Xuyên nhanh chóng chạy đến thì thấy ba cô và anh trai đang được chú Lý đỡ xuống dựa lưng vào 1 gốc cây.
Nhìn vết máu loang lổ từ chân của ba và anh trai thì Hà Xuyên vội vàng cúi xuống.
- Anh, ba, hai người bị sao vậy?
Chú Lý thấy thế thì thở dài, liền trả lời.
- Tôi vô tình đi ngang qua thấy có 3 người đang bị thương vì bị sạt lở đất. Nhưng hiện tại chỉ có mình tôi, điện thoại lại không có sóng nên tôi chỉ có thể đưa được 2 người đi. Vậy là cái cậu đẹp trai kia đã nhờ tôi đưa 2 ba con nhà này đi trước… Đi cả đoạn dài tôi mệt gần ch.ết đây. 2 cô gái mau giúp tôi 1 tay cái. Chúng ta còn phải gọi người đến nữa, cậu đẹp trai kia hình như cũng bị thương khá nặng đấy…
Nghe đến đây, Hà Xuyên ngồi xuống kiểm tra ba và anh tải 1 lượt. Sau đó, cô không nghĩ nhiều liền quay lại nói với Bạch Yến.
- Chị cùng với chú Lý đưa anh trai em và ba về trước rồi nhờ người đến đây nhé.
Còn không để cho Bạch Yến nói Hà Xuyên đã bất chấp chạy sâu vào bên trong khu rừng. Vừa đi, cô vừa gọi lớn.
- An Cửu, anh ở đâu? An Cửu…
- Anh có nghe thấy tiếng em thì trả lời đi.. An Cửu…
Càng đi sâu vào, trước mắt của Hà Xuyên càng trở lên mơ hồ.
Đang đi, chợt chân cô dẫm lên chỗ đất trơn. Cũng may, cô nhanh tay túm vào được 1 càng cây mới không bị ngã xuống dòng sông.
Nhưng cũng nhờ thế mà cô nhìn thấy có người đang cố gắng nắm vào cành cây, bên dưới là dòng nước đang chảy xiết rất nguy hiểm. Hà Xuyên vội lên tiếng gọi.
- An Cửu, là anh sao?
- Là tôi, sao em lại đến đây?
Câu đầu tiên An Cửu nói không phải là cứu tôi với mà lại là tại sao cô lại ở đây. Có vẻ như hắn thật sự rất quan tâm đến cô. Hắn sợ nơi này sẽ khiến cô gặp nguy hiểm mặc dù bản thân hắn hiện tại chỉ sợ không thể trụ lâu.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Hà Xuyên rất vui mừng. Cô nhìn quanh, ngay sau đó dùng 1 tay bám vào nhánh cây chắc rồi vươn người ra đưa tay về phía An Cửu và nói.
- Anh mau nắm lấy tay tôi đi.
- Nguy hiểm lắm. Đợi lát nữa sẽ có người đến.
- Tôi nói anh nắm vào tay tôi mà. Cành cây anh nắm sẽ không chống đỡ được lâu đâu.
Nhưng An Cửu nhất quyết không nắm lấy tay cô. Mà càng cây kia sắp sửa bị đứt. Hà Xuyên sốt ruột, càng nhoài người xích lại gần hơn. Ngay khi cành cây kia đứt, cô nhân cơ hội nắm chặt lấy cổ tay của An Cửu.
Sức nặng quá mức khủng khiếp khiến cô suýt nữa lộn cổ xuống dưới. Cũng may, cô vẫn còn chống đỡ được.
Mà hiện tại, An Cửu vì bị thương nên đã mất hết thể lực. Hắn sợ cô gặp nguy hiểm nên liền nói.
- Mau buông tay! Em muốn ch.ết sao?
- Anh mới muốn ch.ết ý! Im miệng lại cho tôi!
Hà Xuyên cố chấp đến mức khiến An Cửu bất lực. Hắn ngẩng đầu, nhìn cô gái đang bị nước mưa trút xuống ướt người, sắc mặt trắng bệch nhưng tay vẫn không chịu buông tay hắn ra thì có chút kích động.
- Tiểu Xuyên, đừng cố chấp nữa. Cùng lắm tôi rơi xuống thì sẽ bơi về thôi, không sao đâu.
- Anh đừng lừa tôi! An Cửu, với vết thương của anh thì có thể có sức bơi được sao? Chúng ta còn chưa kết hôn, tôi sẽ không để anh ch.ết đâu…
***
MỌI NGƯỜI KHOAN CẢM ĐỘNG BỞI VÌ CHỊ XUYÊN SỢ A NHÀ CHỚT THÌ TIỀN ĐỀN HỢP ĐỒNG LỚN LẮM😌😌😌😌
Danh Sách Chương: