- Tôi lại sợ quá cơ! Vậy thì cô cứ thử xem!
Hà Xuyên muốn rút tay về nhưng An Tư Nhất lại càng nắm chặt hơn.
Trước đây, cô và anh ta đâu có đến mức này cơ chứ? An Tư Nhất trước mắt cô bây giờ chỉ còn lại là 1 kẻ đểu cáng mà thôi.
Thấy cô muốn rút tay lại, An Tư Nhất liền nói.
- Nếu cô muốn đứa bé trong bụng cô gặp chuyện thì cứ tiếp tục. Tôi không ngại dùng động tác mạnh khiến cho nó bị tụt ra khỏi bụng cô đâu.
Dù Hà Xuyên không muốn nhưng cũng phải dừng lại. Bây giờ chỉ cần sơ sẩy 1 chút thôi là con cô sẽ gặp chuyện. Cô không muốn liều lĩnh như thế.
An Tư Nhất nhìn xung quanh 1 lượt, sau đó anh ta hất tay của Hà Xuyên ra, tiến lại bộ ghế sofa kia mà đường hoàng ngồi xuống vắt chéo chân. Sau đó, An Tư Nhất ra lệnh cho thuộc hạ bắt đầu lục soát.
Bản thân anh ta lấy từ trong túi ra 1 điếu thuốc rồi bật lửa hít 1 hơi thật sâu rồi nhả khói ra.
Quả nhiên những gì mẹ anh ta nói đều đúng cả. Có trong tay tất cả mọi thứ đều vô cùng thoải mái.
An Gia bây giờ đang rất hỗn loạn. Sau sự việc An Cửu và An Bắc Lam gặp nạn trên chuyến bay sang Pháp mất tích thì An lão gia đau buồn đến mức ở trong phòng, không ra bên ngoài nửa bước.
Còn An Tư Ngôn thì cũng chẳng kém, bao năm ông ta dốc toàn tâm bồi dưỡng cho An Bắc Lam, giờ đây đùng 1 cái nhận được tin này, đến chính ông ta cũng không thể chấp nhận nổi.
Thế là An Tư Ngôn liền giao toàn bộ trọng trách cho An Tư Nhất, bản thân tạm thời lui về phía sau bình ổn lại tâm trạng. Ông không hề biết, quyết định này của bản thân đã vô tình tiếp tay cho mẹ con Trương Nguyệt. Vụ tai nạn máy bay của An Cửu và An Bắc Lam hoàn toàn do chính 1 tay của Trương Nguyệt bày kế cho con trai thực hiện.
Hiện tại, An Tư Nhất chính thức trở thành người quản lý của An Gia, Trương Nguyệt vì muốn bảo vệ địa vị hiện tại của con trai nên bắt đầu rục rịch mua chuộc các cổ đông cũng như các thành viên trong chi nhánh nhà họ An. Bây giờ, chỉ cần An Tư Nhất lấy được căn biệt thự này của An Cửu thì mấy lão già ở An Gia không thể nói thêm được gì về chuyện này nữa.
Hút xong điếu thuốc mà thuộc hạ vẫn chưa lục soát xong, An Tư Nhất có chút mất kiên nhẫn.
Ngay khi anh ta đứng dậy thì đám thuộc hạ kéo xuống, vội vàng thông báo.
- Thưa ngài, chúng tôi không tìm thấy. Bên trong phòng ngủ của An tiên sinh có 1 chiếc két sắt, chúng ta đã phá nó rồi nhưng bên trong chỉ có tiền, không có bất kỳ giấy tờ nào cả.
Nghe được câu trả lời không vừa ý, An Tư Nhất liền ném điếu thuốc trên tay xuống đất, sau đó tiến về phía của Hà Xuyên mà nắm chặt lấy hai bả vai của cô có vẻ rất kích động.
- Tất cả giấy tờ và bản di chúc của ông trẻ, cô giấu đi đâu rồi? Tôi biết tính của ông trẻ, ông ấy sẽ để lại mọi thứ cho cô. Không đời nào cô lại không biết điều đó!
Hà Xuyên cảm thấy may mắn vì mấy hôm trước cô đã đem tất cả đến 1 nơi an toàn. Nếu cô chậm 1 chút thôi, chỉ sợ mọi thứ đã bị tên điên này cướp đi rồi.
- Tôi không biết gì hết! Nếu anh muốn lấy thì đi mà hỏi An Cửu ấy!
An Tư Nhất tức giận giơ tay bóp lấy miệng của Hà Xuyên, tức giận quát lớn.
- Tôi không có thời gian chơi đùa với cô! Có giao ra không thì bảo?
Nhưng Hà Xuyên vẫn kiên quyết buông 1 câu.
- Tôi không biết!
Vì tức giận nên An Tư Nhất liền giơ tay lên định đánh Hà Xuyên. Có điều, ngay khi cái tát kia tưởng chừng giáng xuống đến nơi, Hà Xuyên bỗng mở miệng.
- Tư Nhất, anh định ra tay với tôi thật sao?
An Tư Nhất sững sờ.
Ánh mắt của Hà Xuyên ngân ngấn nước, bày ra bộ mặt ủy khuất.
Trước đây, mỗi lần cãi nhau, cô đều giở chiêu này ra. Thế nên, khoảnh khắc An Tư Nhất đơ ra chính là thói quen trước đây của anh ta dành cho cô.
Hà Xuyên nắm lấy cơ hội, giơ chân đá 1 cái vào hạ bộ của An Tư Nhất. Sau đó quay người bỏ chạy.
Vì trước cửa ra vào đều là thuộc hạ của anh ta nên cô chỉ có thể quay người chạy lên cầu thang, còn không quên vơ vội chiếc điện thoại trên đang đặt ở trên bàn.
Bị đá đau, An Tư Nhất chửi thề 1 câu rồi cho người đuổi theo Hà Xuyên.
- Bắt lấy con khốn đó lại cho tôi! Phải bắt nó lại cho tôi!
Hà Xuyên vội vàng chạy về phía trước, đám người kia sức lực khỏe hơn cô nên thoắt cái đã gầm bám sát.
Cô mệt mỏi cố leo lên từng bậc cầu thang, vừa đi vừa phải lấy điện thoại kết nối cầu cứu Dư Mẫn.
Trên trán cô đã nhễ nhại mồ hôi, dù hai chân mỏi lắm nhưng nếu dừng lại thì cô không thể có cơ hội nữa.
Cũng may đầu dây bên kia đã được kết nối, Hà Xuyên vội vàng lên tiếng ngay.
- Dư Mẫn, An Tư Nhất cho người đến đây muốn cướp căn biệt thự. Cậu mau gọi người đến đây giúp mình với. Mình không còn nhiều thời gian nữa!
Giọng nói của Dư Mẫn bên kia bắt đầu cũng gấp gáp.
- Hà Xuyên, cậu sao rồi?
- Đang chật vật chạy lên sân thượng đây! Lát lên đó tớ sẽ đóng cửa chặn bọn chúng, nhưng không chắc sẽ cầm cự được lâu…
- Bình tĩnh đã, anh trai tớ và tớ đang trên đường đến đây…
Vì mải chạy nên chân của Hà Xuyên vấp phải bậc thang. Chiếc điện thoại trên tay cô cũng vì thế mà rơi xuống bên dưới. Cô cắn răng, chịu đau ở chân mà tiếp tục leo lên.
Cô chỉ có thể kéo dài thời gian khi lên được sân thượng thôi… Còn chống cự được bao lâu thì cô không biết…
Hà Xuyên cố nén sự tủi thân vào trong lòng.
An Cửu, rốt cuộc bao giờ anh mới về? Em và con chỉ sợ không đợi được đến lúc đó mất!
Danh Sách Chương: