Bạch Yến ngơ ngác quay lại nhìn An Cửu. Nhưng cô ta thấy sự chú ý của hắn hướng về phía của Hà Xuyên đang đứng sau anh trai mình.
Bấy giờ, Bạch Yến mới nhận ra tất cả là cái bẫy.
Từ đầu đến cuối chỉ là do cô ta đơn phương, chứ thực chất An Cửu chưa từng để ý đến cô ta.
Hà Tuyên bước lại gần phía của Bạch Yến. Anh thất vọng đến mức bản thân như không thể tin vào sự thật.
Thấy bản thân đã bị lộ, Bạch Yến cũng chẳng muốn diễn tiếp nữa. Cô ta nhìn Hà Tuyên, khoé miệng hơi cong lên nói trước.
- Sao hả? Anh không định nói gì với tôi à?
- Bạch Yến, anh đã làm gì sai để em đối với anh như vậy sao?
Bạch Yến nhìn Hà Tuyên 1 cái, khó chịu tỏ thái độ.
- Anh chẳng làm gì sai. Chỉ tại anh không phải là người để tôi gửi gắm cuộc đời thôi. Tôi cũng tính muốn nói cho anh nhưng có vẻ như hiện tại anh biết rồi, tôi cũng chẳng muốn giả vờ nữa!
Nghe được những câu nói tuyệt tình này, Hà Tuyên thật sự rất thất vọng. Anh không thể nói thêm được gì nữa.
Cứ tưởng Hà Tuyên sẽ tức giận ra tay với Bạch Yến. Thật không ngờ, anh chỉ nhẹ nhàng nói 1 câu.
- Ngày mai em thu xếp về thành phố đi.
Nói rồi Hà Tuyên lập tức quay người đi.
Hà Xuyên muốn hỏi anh trai cái gì đó nhưng thấy sự lắc đầu của An Cửu thì lại thôi.
Đến cả Bạch Yến cũng không ngờ Hà Tuyên lại bình tĩnh như vậy. Cô ta cũng đã lường trước được chuyện Hà Tuyên sẽ đến cho cô ta 1 cái tát, cùng lắm thì anh sẽ đuổi thẳng cô ta ra ngoài. Thật không ngờ, anh lại có thể hành động như không có chuyện gì như thế.
Mà Hà Tuyên trở về phòng, lặng lẽ đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, rút từ trong túi ra 1 bao thuốc lá.
Sau khi hút 1 điếu, nhả ra làn khói trắng, đáy mắt anh chỉ còn đọng lại thứ gì đó rất tuyệt vọng.
Trong đoạn tình cảm này, chỉ có Hà Tuyên là thật lòng, chính vì thế ngay từ đầu anh cũng đã xác định rằng Bạch Yến không có tình cảm với anh rồi.
Năm đó, anh chân ướt chân ráo đi thi, chẳng may anh quên đem theo bút. Đến khi hỏi mượn các bạn thì cũng chẳng ai giúp. Trong những giây phút tuyệt vọng của cả 1 đời, cũng chỉ có Bạch Yến sẵn sàng cho anh mượn bút.
Chỉ vì lần đó nên anh đã cảm nắng cô. Sau này gặp lại cô, anh vui đến mức nghĩ rằng ông trời đã cho 2 người sợi tơ duyên mà đến với nhau.
Có điều, trong lần cô say, anh đưa cô về nhà. Cô đã liên tục gọi tên 1 người đàn ông khác. Điều này khiến cho Hà Tuyên nhận ra rằng, trong mối quan hệ này chỉ có anh là chân thành đối đãi với cô mà thôi.
Sau hôm đó, Bạch Yến không hề nhớ gì cả. Anh cũng giống như 1 tên ngốc mà cứ chìm đắm trong sự suy diễn của mình.
Nếu hôm nay Bạch Yến không nói ra những lời đó, có lẽ anh vẫn sẽ coi như không biết gì mà vẫn tiếp tục mối quan hệ của 2 người.
Hút được hơn nửa điếu thuốc, Hà Tuyên chợt giật mình định dập tắt, nhưng rồi anh khựng lại, bất giác nở 1 nụ cười nhạt.
Bạch Yến vốn không thích anh hút thuốc. Thế nên trước mặt cô ta, anh luôn luôn nhịn xuống. Nếu có hút dở thì cũng vứt đi. Nhưng giờ cũng chẳng còn lý do gì khiến anh từ bỏ nó cả.
Ngày hôm sau, Bạch Yến đã thu dọn đồ, đi từ sáng sớm.
Hà Tuyên ở trong phòng không ra ngoài.
Cũng may có Hà Xuyên nhanh nhẹn lấy lý do nói đỡ nên ông nội và anh trai không có nghi ngờ gì.
Dù sao thì anh trai cô vừa bị tổn thương rất nghiêm trọng. Tốt nhất cứ để cho anh ấy ở 1 mình bình tĩnh lại đã.
Trong ngày hôm đó, An Cửu nhận được cuộc gọi từ trợ lý có công việc cần hắn giải quyết. Thế nên, hai người đã thống nhất là sáng ngày mai sẽ trở về thành phố.
Tối hôm đó, Hà Xuyên trở về phòng. Đúng lúc An Cửu có chuyện muốn nói với cô.
Tuy nhiên, thấy sắc mặt cô không được vui, An Cửu liền hỏi.
- Có chuyện gì sao?
Hà Xuyên ngồi xuống bên cạnh giường mà thở dài.
- Ngày mai anh trai tôi định đi. Tôi vừa nói chuyện với anh ấy xong, hình như tâm trạng của anh ấy vẫn chưa khá lên được.
Từ sau khi biết được Bạch Yến nhòm ngó đến An Cửu, ngay ngày hôm sau, cô đã nói chuyện với hắn và 2 người đã cùng nhau tạo ra 1 cái bẫy cho Bạch Yến sa lưới.
Tuy giờ bộ mặt thật của cô ta đã bị vạch trần, nhưng nỗi đau của anh trai cô quả thật cũng chẳng khiến cô vui nổi.
An Cửu nhích người lại gần, giơ tay xoa nhẹ đầu cô, động tác rất nhẹ nhàng.
- Không sao đâu. Rồi anh trai em sẽ khá lên thôi. Chỉ vì anh ấy quá yêu Bạch Yến nên vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện này. Thà để anh ấy đau 1 lần ngắn còn hơn là sống trong sự lừa dối.
- Anh có vẻ có nhiều kinh nghiệm nhỉ?
Nhìn gương mặt hồng hào của Hà Xuyên khi vừa mới tắm nước nóng xong, An Cửu không nhịn được mà tiến lại gần nói nhỏ bên tai cô.
- Em muốn thử không? Lúc nào tôi cũng sẵn sàng hết.
Bất giác, sắc mặt của Hà Xuyên có chút ửng đỏ.
Trong khi môi của Hà Xuyên đang cách môi của An Cửu ở khoảng cách rất nhỏ. Đột nhiên, có tiếng ai đó từ ngoài cửa phòng truyền vào.
- Xuyên Xuyên, lớn rồi đấy! Nếu làm chuyện xấu hổ thì đóng cửa phòng vào. Nếu để cho ba cháu bắt gặp, thì ông già này cũng không thể bao che cho 2 đứa đâu!
Danh Sách Chương: