- Xin chào, ta là vợ sắp cưới của An Cửu, ông trẻ của mấy đứa. Sau này cứ theo lễ nghĩa, gọi ta 1 tiếng bà cũng được!
Câu nói của Hà Xuyên khiến cho An Tư Nhất tức suýt nữa muốn ngất xỉu.
Có nằm mơ, anh ta cũng không thể ngờ rằng người phụ nữ bị anh ta từng chơi đùa lại trở thành trưởng bối của anh ta.
Không những thế, anh ta còn phải gọi 1 tiếng bà, 2 tiếng bà…
Cứ nghĩ đến thôi là anh ta muốn nổ tung cái đầu ra.
Trong khi An Tư Nhất và vị hôn thê của anh ta còn đang do dự thì anh trai An Bắc Lam đã lên tiếng trước.
- Cháu chào bà trẻ, cháu là An Bắc Lam. Đây là em trai cháu An Tư Nhất và vợ của nó Mộc Ái.
An lão gia thấy đứa cháu cả ngoan ngoãn như vậy thì rất hài lòng. Rồi ông liền quay sang nhìn chằm An Tư Nhất trừng mắt, ra hiệu cho anh ta xin lỗi.
Nhưng quả thật, An Tư Nhất vẫn không thể nào chấp nhận được chuyện Hà Xuyên thế nào mà lại trở thành bà trẻ của anh ta.
Năm đó, khi nhận thức được thì anh ta đã rất thắc mắc rằng tại sao lại có 1 vị ông trẻ lớn hơn anh ta có 13 tuổi. Đã rất nhiều lần anh ta hỏi ông nội nhưng lại bị ông nội mắng cho 1 trận.
Ông nội thậm chí còn yêu quý người ông trẻ này hơn con cái và cháu nội mình. Không những thế còn thiên vị đến mức khiến ai nấy đều không dám đắc tội với ông trẻ.
Cũng vì thế từ nhỏ đến giờ, An Tư Nhất vẫn rất sợ người ông trẻ này.
Thấy thằng cháu trai vẫn cứ ngơ ra đấy, An lão gia đành lên tiếng giảng hòa.
- Tiểu Cửu, đi đường xa chắc mệt lắm. Hay em cứ về nghỉ trước đi, nào tổ chức xong thì Tư Nhất và vợ nó sẽ đến dâng trà cho em.
- Vậy có tiện không?
- Đương nhiên là tiện rồi. Ai cũng biết em mới từ nước ngoài về mà. Em cứ về nghỉ ngơi trước đi, để anh cho người chuẩn bị hết tất cả mọi thứ cho em.
Thấy An lão gia cuống cuồng như vậy, An Cửu cũng không nói gì thêm mà kéo tay của Hà Xuyên lên xe về An Gia trước.
Đợi cho xe của An Cửu khuất dạng, lúc này An lão gia mới quay lại táng cho An Tư Nhất 1 cái bạt tai.
- Tư Nhất, bộ mồm cất ở nhà rồi à? Sao cháu có thể im lặng trước mặt ông trẻ của cháu hả? Đến thiệp mời cũng không gửi, thì còn ra cái thể thống gì nữa!
- Cháu xin lỗi.
- Xin lỗi ở đây thì có tác dụng gì! Nay xong về quỳ xuống tạ tội với ông trẻ cho ta!
Đến giờ An Tư Nhất vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
Đến cả ba mẹ của anh ta nhìn xong cũng chỉ lắc đầu rồi đi vào tiếp khách.
Mộc Ái nhìn thấy mọi người đi cả rồi thì mới ấm ức nói nhỏ vào tai của An Tư Nhất.
- Tại sao cô ta lại quen biết ông trẻ của anh thế? Tư Nhất, chẳng lẽ mỗi ngày chúng ta phải mở miệng gọi người phụ nữ đó 1 tiếng bà hả?
- Em không cần lo lắng! Loại rác rưởi thì cũng sẽ trở về với rác rưởi thôi. Anh sẽ giải quyết.
***
Khi đặt chân đến An Gia, Hà Xuyên bị choáng ngợp bởi căn biệt thự lớn trước mắt.
Không những thế còn có dàn vệ sĩ chạy ra khiến cô có cảm giác như 1 bà hoàng vậy.
Cô có chút không quen nên đi nép sau lưng của An Cửu.
- Tạm thời cô vào tạm phòng tôi ngồi chờ giúp việc dọn phòng cho cô. Phòng tôi hơi nhỏ, vậy nên đừng có nghịch linh tinh!
Mãi đến khi bước vào phòng của hắn thì hai mắt cô như muốn rớt ra ngoài. Đây là phòng dành cho vua chúa chứ nhỏ đến nỗi gì.
An Cửu bình tĩnh đi đến bộ ghế sofa, ngồi xuống rồi cởi áo vest ngoài tiện tay vắt lên ghế.
Hà Xuyên ngồi đối diện với hắn. Thật sự mỗi khi đối diện với cái con người này là tim cô như muốn rớt ra ngoài. Sao trên đời lại có loại đàn ông lạnh như tảng băng ngàn năm này chứ?
- Cô Hà, theo như lịch trình của tôi thì chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ vào 3 tháng nữa. Cô nên thông báo với bên gia đình biết sớm 1 chút.
- Dạ vâng!
Hà Xuyên nhẹ nhàng đáp.
Sau khi xác định mục tiêu là An Cửu, cô đã dùng hết tiền để bay sang Pháp hòng tiếp cận người đàn ông này. Nhưng khổ nỗi hắn đi đâu cũng có vệ sĩ đi theo, đến cả chạm đến ngọn tóc cô còn không thể huống chi là thực hiện kế hoạch.
Nhưng thế nào may sao hôm ấy Hà Xuyên bị đau dạ dày nên đi khám, đúng lúc gặp An Cửu trong tình trạng đang ngụy kịch trong bệnh viện.
Vì nhóm máu của hắn là nhóm máu hiếm nên bệnh viện vẫn chưa thể tìm được người thích hợp. May sao, Hà Xuyên trùng hợp lại có nhóm máu hiếm đó nên cô đã làm 1 cuộc giao dịch với An Cửu.
Thế nào hắn lại đồng ý khiến cô cũng bất ngờ.
Hợp đồng cô ký chỉ có giá trị 3 năm thôi. Kết thúc 3 năm, cô và An Cửu sẽ ly hôn. Nhưng chừng đó thời gian cũng đủ để cô dạy đỗ 2 con người An Tư Nhất và Mộc Ái kia rồi.
- An tiên sinh, tính tôi hơi bừa bộn… Có gì anh thông cảm…
- Tôi sẽ thông cảm mà ném cô xuống đất ngủ!
- “...”
Vẫn là không thể nói chuyện được với người lớn tuổi.
Tối hôm ấy, sau khi kết thúc hôn lễ thì An Tư Nhất và Mộc Ái ngay tức khắc trở về biệt thự trước.
Vừa mới đi vào thì đã bắt gặp ngay Hà Xuyên đang ngồi ăn tối trong phòng ăn, xung quanh được rất nhiều người giúp việc đang tận tình phục vụ.
An Tư Nhất tức điên, sau đó lao đến định kéo Hà Xuyên ra ngoài thì bị 2 tên thuộc hạ đứng cạnh cửa giữ lại.
- Các người làm gì thế hả? Người các người lôi đi phải là người phụ nữ kia mới đúng!
Lúc này, Hà Xuyên điềm nhiên đặt thìa xuống, sau đó đứng dậy khoanh tay nở 1 nụ cười tươi vô hại.
- 2 đứa cháu yêu quý về rồi à? Bà đây đợi 2 đứa mãi đấy!
- Khốn kiếp! Hà Xuyên, cô đừng tưởng dụ dỗ được ông trẻ tôi là cô có thể bước chân vào Nhà họ An này!
- Ô, thì sao? Trước kia các cháu hủy hoại thanh danh bà, các cháu quên rồi à? Nay bà chỉ đến đây để dạy dỗ lại đứa cháu trai cặn bã và đứa cháu dâu thảo mai thì có gì sai, đúng không?
****
TÊN TRUYỆN: MẬT NGỌT TRONG MẮT
Danh Sách Chương: