Mộc Ái bị câu nói của Hà Xuyên làm cho tức điên. Về chuyện sinh con, không phải Mộc Ái chưa từng suy nghĩ đến. Có điều, dạo gần đây cô ta đi khám thì nhận được tin sốc là bản thân khó có con. Vì để giữ địa vị nên cô ta không nói cho ai biết bí mật này cả.
Mà Trương Nguyệt nghe thế thì có chút không vui. Tuy nhiên, bà ta đã thu lại cảm xúc rồi đưa mắt nhìn quanh 1 lượt ngôi biệt thự này như đang thầm đánh giá gì đó.
Hà Xuyên rất khó chịu khi thấy mấy con người này xuất hiện trước mắt mình. Cô đã không thèm động đến bọn họ thì thôi đi, thế mà đám người này cứ năm lần bảy lượt chọc vào cô.
Thế là cô hướng về phía quản gia rồi nói.
- Quản gia, lần sau không nên cho những người này bước chân vào đây. Thật sự khiến tôi chướng mắt lắm!
Lúc này, Mộc Ái tiến lên. Cô ta bình thản ngồi xuống bộ sofa ở phòng khách rồi thản nhiên lên tiếng.
- Đến giờ này mà cô vẫn còn nghĩ bản thân cao quý lắm sao? Không còn An Cửu nữa, tôi xem ai sẽ đứng ra bảo vệ cô?
Thấy Mộc Ái nhắc tới An Cửu, hàng lông mày của Hà Xuyên chợt cau lại.
- Ý cô cô là sao?
Mộc Ái bật cười, thản nhiên buông 1 câu.
- Mấy ngày trước ông trẻ và An Bắc Lam sang Pháp, có điều chuyến bay đó gặp sự cố phát nổ. Cô biết đấy, nếu là tai nạn máy bay thì có bao nhiêu phần trăm sống sót chứ?
Bên tai của Hà Xuyên chợt như có tiếng nổ. Cái chuyện này cô hoàn toàn không biết… Bất giác, hai tay run đến mức nắm chặt lại trắng bệch.
Mục đích hôm nay của Trương Nguyệt đến đây rất đơn giản. Bà ta là nhìn trúng căn biệt thự xa hoa này của An Cửu.
Hiện tại, An Cửu và An Bắc Lam mất tích, sống ch.ế chưa rõ. Thế nên, người thừa kế cho vị trí của nhà họ An chắc chắn là con trai bà ta. An lão gia bị sốc mấy ngày nay không ra khỏi phòng, thế nên hết thảy mọi chuyện của An Bắc Lam giờ được An Tư Ngôn chuyển sang cho An Tư Nhất khiến Trương Nguyệt rất lấy làm vui vẻ.
Bà ta đã đợi cái ngày này lâu lắm rồi.
Căn biệt thự này của An Cửu chính là căn biệt thự có giá trị nhất trong chuỗi các dãy tài sản thuộc quyền sở hữu của An Gia.
Năm đó, Trương Nguyệt bước chân vào An Gia, bà ta mới biết được rằng nơi ở cũng được chu cấp tùy theo quyền lực của các thành viên. Vốn dĩ căn biệt thự này là của An lão gia, có điều, vì muốn bảo vệ đứa em trai này mà An lão gia đã chuyển cả gia đình đến căn biệt thự khác sống, chuyển nhượng lại căn biệt thự này cho An Cửu. Điều này khiến cho người ngoài nhìn vào cũng ngầm hiểu quyền lực và chức vị của An Cửu ở nhà họ An lớn đến thế nào.
Lòng tham của Trương Nguyệt rất lớn. Bà ta không những muốn con trai nắm giữ An Gia trong tay mà còn muốn để con trai dọn vào đây sống. Chỉ cần An Tư Nhất sống ở đây, đám người ngoài sẽ tự hiểu từ giờ trở đi, ai mới chính là chủ của cả An Gia.
Dù Hà Xuyên rất sốc, có điều cô đâu thể để cho 2 mẹ con nhà kia đắc ý cho được? Cô cố gắng kìm nén nỗi đau vào tận sâu trong lòng rồi đáp.
- Mất tích thôi mà, với lại nếu chồng tôi mà ch.ết thì phải có xá.c thì tôi mới tin. Giờ các người hài lòng chưa?
Mộc Ái khó chịu khi thấy Hà Xuyên không phản ứng như những gì mình muốn. Cô ta muốn kích động Hà Xuyên, khiến cho cô đau lòng, thậm chí suy sụp sảy thai thì càng tốt!
Bấy giờ, Trương Nguyệt mới lên tiếng sau khi đã nhìn ngắm moin thứ xung quanh căn biệt thự này xong.
- Nếu cô ngoan ngoãn thu đồ cút đi, tôi sẽ để cho cô 1 con đường sống. Hà Xuyên, không có sự bảo vệ của An Cửu, 1 người phụ nữ bụng mang dạ chửa như cô còn có thể sống được bao lâu?
Câu nói này của Trương Nguyệt khiến Hà Xuyên như hiểu ra. Thì ra mụ rắn độc này muốn độc chiếm căn biệt thự.
- Haiz… Biết làm sao được… Sổ đỏ căn biệt thự này chính tay chồng tôi cất. Giờ nếu bà muốn ở đây thì đi tìm chồng tôi mà đòi.
Hà Xuyên vừa dứt lời này sắc mặt của Trương Nguyệt bỗng tối sầm lại.
Bà ta có chút kích động.
- Mày nói cái gì?
- Bà chưa già quá độ mà bị đã điếc sao?
- Mày…
Mộc Ái không nhịn được, đinhn tiến lại phía của Hà Xuyên thì quản gia đã gọi bảo vệ đi vào ngăn cô ta lại.
Khoé miệng của Hà Xuyên hơi cong lên.
- Đã xâm nhập vào nhà tôi bất hợp pháp còn định đánh tôi sao? Mẹ con các người muốn ngồi t.ù à?
Những lời nói của Hà Xuyên rất sắc bén khiến Trương Nguyệt và Mộc Ái á khẩu không biết nói gì.
Cuối cùng, dưới sự đuổi khách của quản gia, Trương Nguyệt và Mộc Ái cũng buộc phải rời khỏi nơi này. Trước khi đi, Trương Nguyệt còn buông 1 câu đe doạ.
- Mày cứ đợi đó cho tao! Để tao chống mắt lên xem mày còn đắc ý được bao lâu nữa!
- Không cần chống mắt, tôi cũng chẳng đắc ý gì, chỉ muốn bà tức điên lên là tôi vui rồi.
- Mày… Được lắm con khốn!
Trương Nguyệt hằn học rời đi.
Đợi cho 2 mẹ con nhà kia đi rồi, lúc này Hà Xuyên không nhịn được mà ngồi sụp xuống, hai hàng nước mắt cứ thế ứa ra.
Sống phải thấy người, ch.ết phải thấy xác! Chừng nào cô chưa tận mắt thấy thì cô không tin An Cửu đã ch.ết!
Danh Sách Chương: