• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn tay của An Cửu bỗng siết chặt lại. Lúc này, hắn quay nhìn chằm Hà Xuyên 1 lúc lâu.

Khi cô còn chưa hiểu gì thì hắn đã cho xe lùi lại, sau đó rời khỏi An Gia ngay.

Vũ Giai ở trong kia, làm sao hắn có thể để cho cô ta gặp mặt Hà Xuyên được chứ? Với tính cách của Vũ Giai thì khả năng cao cô ta sẽ cho người ám sá.t Hà Xuyên đến khi nào thực hiện được ý đồ thì thôi.

Nhìn thấy vẻ mặt của An Cửu trầm trọng như vậy, Hà Xuyên có chút thắc mắc nhưng không dám hỏi.

Đến khi xe của 2 người đã cách An Gia 1 khoảng khá xa, bấy giờ An Cửu mới cho xe dừng lại.

- An Cửu… Anh… Làm gì thế?

Nghe thấy thế, An Cửu nhẹ nhàng quay sang đặt tay lên đầu của Hà Xuyên rồi căn dặn.

- Lát nữa người của tôi sẽ đến đây đưa em về biệt thự trước. Tôi phải quay trở lại An Gia xử lý nốt chút chuyện. Tối chúng ta gặp nhau sau.

Giọng nói của An Cửu rất dễ nghe khiến Hà Xuyên cảm thấy vô cùng yên tâm.

Nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

- An Cửu, là anh đang giấu em chuyện gì đúng không?

Vốn dĩ Hà Xuyên cho rằng An Cửu sẽ chối nhưng thật không ngờ, hắn lại thẳng thắn đáp lại cô.


- Đúng vậy.

- Là chuyện gì chứ?

- Đợi 1 thời gian nữa, tôi giải quyết xong sẽ nói cho em biết. Em đừng lo lắng.

Hà Xuyên rất biết điều, chỉ gật nhẹ 1 cái. Cô tin tưởng An Cửu, nếu như hắn không muốn nói cho cô thì dù cô cơ làm gì hắn vẫn sẽ không nói.

Thôi thì cô đợi cũng được.

Rất nhanh sau đó, người của An Cửu lái xe đến đưa Hà Xuyên trở về trước. Còn An Cửu liền cho xe của mình quay lại An Gia.

Hắn không biết rằng Vũ Giai có moi được tin tức gì từ những người khác hay không, tốt hơn hết hắn nên quay lại xem xét tình hình thì vẫn hay hơn.

Chừng nào chưa gặp được hắn thì chắc chắn Vũ Giai sẽ không có từ bỏ.

Cổng lớn của An Gia lần nữa được mở ra. Sau khi giao xe cho quản gia, An Cửu lập tức tới phòng khách ngay.

Quả nhiên, Vũ Giai đang có mặt ở đây.

Cô ta quay lại, trông thấy An Cửu thì lập tức tỏ vẻ vui mừng, không kìm lòng được mà chạy đến muốn ôm hắn.

- An Cửu, lâu lắm rồi em mới gặp anh đó.

Nhưng trước khi Vũ Giai chạm đến thì An Cửu trừng mắt. Vũ Giai bị doạ sợ, tay chân lập tức cứng ngắc không thể động đậy.

Mà An lão gia lúc này liền lên tiếng.

- Tiểu Cửu, bạn em đến từ sớm rồi đấy. Em ở lại nói chuyện với bạn nhé, ta không làm phiền 2 đứa nữa.

An lão gia nói xong thì đứng dậy, khi đi ra đến cửa, ông như nhớ ra điều gì đó liền dừng lại.

- Nếu được thì kêu bạn em ở lại mấy hôm nữa, dù sao hôn…

- Anh à, nếu bận thì đi đi. Chuyện của em để em tự giải quyết!

Cũng may An Cửu phản ứng nhanh nên đã cắt ngang lời nói của anh trai ngay.

Thấy An Cửu không được vui vẻ, An lão gia liền thở dài rồi đi ngay.

Bấy giờ, trong phòng chỉ còn lại Vũ Giai và An Cửu.


- Anh Cửu, bao giờ anh về lại Pháp thế? Ba em cứ nhắc anh suốt đấy.

- Tại sao cô lại có mặt ở đây?

Mặc kệ lời nói của Vũ Giai, An Cửu lập tức vào việc chính. Mà người phụ nữ kia nhìn hắn đắm đuối rồi nở 1 nụ cười tươi bình thản đáp lại.

- Em nhớ anh đó. Với lại, em nghe nói anh về đây vì 1 người phụ nữ. Em muốn xem xem cô ta là ai mà dám quyến rũ anh thôi.

Từ nhỏ, Vũ Giai đã được cưng chiều thành hư, hơn thế, cô ta được sinh ra trong 1 gia tộc mafia. Thế nên, cách suy nghĩ của cô ta khác với người thường.

Trong mắt của Vũ Giai, muốn cái gì thì phải có cho bằng được. Nếu không có được thì cô ta nhất định sẽ hủy diệt, không để bất cứ ai ngoài cô ta có được thứ đó.

An Cửu đã quá chán ngấy với cách theo đuổi của Vũ Giai rồi. Hắn thật sự không hề có chút tình cảm nào với cô ta, ngược lại càng khiến cho hắn cảm thấy chán ghét vô cùng.

- Vũ Giai, từ trước đến nay tôi không tiễn cô đi không phải tôi sợ thế lực phía sau lưng cô mà vì tôi nể mặt mũi của ba cô! Lời cảnh cáo cuối cùng của tôi, tốt nhất nên biết điều 1 chút! Nếu không, ngày tàn của cô không được yên nghỉ ở Pháp đâu!

Nói đến đây, An Cửu hừ lạnh rồi đi ra khỏi phòng. Đúng lúc thấy quản gia đi đến, hắn liếc mắt lại về phía Vũ Giai rồi căn dặn quản gia.

- Tiễn khách!

Vũ Giai nhìn chằm bóng lưng của An Cửu, sắc mặt dần trở lên khó coi hơn.

Tuy không bằng lòng nhưng cô ta vẫn phải theo quản gia ra ngoài.

Xuống bãi đỗ xe, Vũ Giai vô tình gặp 1 người phụ nữ lái 1 chiếc ô tô trắng trở về.

Cô ta nghi ngờ, đợi đến khi người phụ nữ đó xuống xe thì lập tức đi đến giả bộ hỏi dò.


- Xin chào, tôi là bạn của anh Cửu, nay đến đây chơi. Không biết cô là gì với anh ấy vậy?

Mộc Ai tháo kính ra, nhìn Vũ Giai từ đầu đến chân 1 lượt rồi thầm đánh giá. Toàn thân chỗ nào cũng là đồ hiệu có tiếng, chắc hẳn là 1 đại thiên kim nào đó.

- À, tôi là Mộc Ái, là cháu dâu của An Thất Gia.

Vũ Giai nghe xong thì có chút hụt hẫng. Cô ta mỉm cười, trò chuyện với Mộc Ái vài câu, cuối cùng không nhịn được mà buột miệng.

- Rốt cuộc người phụ nữ mà anh Cửu say mê là ai chứ?

Nghe được câu này, đầu Mộc Ái bắt đầu nảy số. Nhìn bộ dạng kia, chắc chắn là 1 người phụ nữ yêu ông trẻ nhưng đang ghen.

Nhớ lại khoảng thời gian cô ta bị Hà Xuyên sỉ nh.ục, khiến cho cô ta rất căm phẫn.

Vì thế, Mộc Ái giả bộ không biết gì mà nói vu vơ.

- Cô muốn gặp vợ sắp cưới của ông trẻ tôi sao? Chắc là hứng thú với cô dâu chứ gì…

- Cô biết người phụ nữ đó? Mà vợ sắp cưới là sao?

Chỉ đợi có thế, Mộc Ái liền bắt đầu thêm dầu vào lửa.

- Mấy hôm nữa là đến hôn lễ của ông trẻ và vợ sắp cưới rồi. Tôi nghe nói ông trẻ yêu cô gái ấy lắm, cô là bạn của ông trẻ tôi mà không biết… Quả thực nên suy nghĩ lại đó…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK