Điều này khiến cô hơi khó hiểu, nhưng mà chẳng bao lâu Lan Thúy đã giải đáp nghi hoặc cho cô.
Khi cô muốn rời khỏi Tà Vũ Hiên lần nữa, Lan Thúy hơi do dự, đi đến bên cạnh cô, “Lâm tiểu thư, tôi còn có một vài chuyện cần làm, cô có thể đi một mình được không?”.
Lâm Văn Trúc nhướng mày, phản ứng này của Lan Thúy rõ ràng là không nằm trong dự liệu của cô, cô còn tưởng Lan Thúy nhất định sẽ đi theo mình, cho dù cô ta có chuyện thì cũng sẽ tìm người khác đến để đi theo mình, trông chừng mình như trông phạm nhân, mà cũng không coi là trông chừng, chí ít cô còn có thể tùy ý đi dạo.
Lan Thúy cười ngại ngùng, “Lúc trước là sợ Lâm tiểu thư không quen thuộc với hoàn cảnh trong phủ, sợ Lâm tiểu thư sẽ đi sai đường, hoặc là đến nơi không nên đến, cho nên mới đi theo cô, bây giờ Lâm tiểu thư hẳn đã quen với hoàn cảnh trong phủ rồi, cho nên cũng không cần đi theo cô nữa”.
Thì ra là thế. ++
Lâm Văn Trúc cho Lan Thúy một nụ cười mỉm thiện ý, “Bây giờ đại khái tôi cũng hiểu kết cấu phủ rồi, một mình đi dạo chắc chắn không sao, cô có chuyện cần giải quyết thì cứ đi đi! Tôi nhất định sẽ nhớ kĩ lời dặn lúc trước của cô, tuyệt đối sẽ không đến nơi không nên đến đâu”.
Lan Thúy gật đầu.
Ánh mắt Lâm Văn Trúc chợt lóe sáng, cô lựa chọn ra khỏi Tà Vũ Hiên, cho dù lời Lan Thúy nói là thật hay là giả, cô đều định ra khỏi viện này để xem xét.
Lan Thúy nhìn bóng lưng của Lâm Văn Trúc, cả người trở nên nghiêm nghị.
Một mình Lâm Văn Trúc đi dạo trong phủ, quả thực như lời Lan Thúy nói, cô vô cùng tự do, cho dù là ở trên đường tình cờ gặp được nha hoàn hoặc thủ vệ, họ đều nhìn cô thêm mấy cái, sau đó rời đi như không nhìn thấy, không ai ngăn cản cô.
Cô đi được một lúc lâu, thời gian đi quá dài, chân trở nên mỏi nhừ, cô không thể không tìm một nơi để ngồi nghỉ. ++
Người đầu tiên đi đến trước mặt cô vậy mà lại là một đứa trẻ, một đứa trẻ rất quen thuộc. Lâm Văn Trúc quan sát Diệp Chí Hằng, cậu ta đội một chiếc mũ màu sợi đay, mặc bộ tây trang và đi đôi giày da nhỏ cùng màu, cao quý phong cách Tây, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng lộ ra mấy phần cao xa khó với.
Diệp Chí Hằng rất có ý thù hằn với Lâm Văn Trúc, “Sao ngươi vẫn chưa biến mất?”.
“Vì sao tôi phải biến mất?” Lâm Văn Trúc khẽ nâng cằm.
“Ngươi là loại phụ nữ xấu xa đoạt cha ta, phụ nữ xấu xa thì phải biến mất.”
Phụ nữ xấu xa thì phải biến mất? Không biết Lâm Văn Trúc nhớ đến điều gì, “Trước đây đã từng có chị gái xinh đẹp biến mất?”. ++
Diệp Chí Hằng không trả lời mà phẫn nộ nhìn cô, sau đó hầm hầm đẩy mạnh cô một cái, “Ngươi là loại phụ nữ xấu xa khiến người ta ghét”.
Lâm Văn Trúc không chú ý, cũng không nghĩ là trẻ con nổi giận dùng sức lớn như thế, vậy mà thật sự bị cậu ta đẩy xuống đất.
Cô kinh ngạc nhìn Diệp Chí Hằng, bản thân Diệp Chí Hằng cũng sững sờ, như không dám tin mình thật sự đẩy cô ngã xuống đất.
Quyên Tử chạy chậm qua thì nhìn thấy cảnh này, biến sắc, nhưng lại ôm lấy Diệp Chí Hằng mà che chở, “Thiếu gia, cậu không sao chứ?”. ++
Lâm Văn Trúc bò dậy khỏi mặt đất, nhìn đôi chủ tớ này với ánh mắt sâu xa.
Quyên Tử bảo vệ Diệp Chí Hằng, “Lâm tiểu thư, thiếu gia vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, cho dù cậu ấy làm gì, cũng xin cô lượng thứ, đừng so đo với cậu ấy… Nên biết là nếu thiếu gia thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta không ai gánh vác được hậu quả cả”.
Diệp Chí Hằng lớn lên với sự giáo dục thế này?
“Người làm sai chuyện bất luận là người lớn hay trẻ nhỏ, đều nên hiểu phải xin lỗi.” Lâm Văn Trúc không nhìn Quyên Tử, mà là nhìn Diệp Chí Hằng. ++
Diệp Chí Hằng cũng nghe hiểu, hung hăng nói, “Loại phụ nữ xấu xa như ngươi, ta thèm vào xin lỗi”.
Quyên Tử cũng trừng mắt nhìn Lâm Văn Trúc, vậy mà nghiêm túc với một đứa trẻ như thế, thật sự tưởng là có thể làm mưa làm gió ở phủ Thanh Sơn sao, vậy thì sai rồi, từ đầu chí cuối phủ Thanh Sơn chỉ có một nữ chủ nhân, tên của người đó là Đặng Thanh Vân.
Quyên Tử ôm Diệp Chí Hằng mau chóng rời đi, chỉ là vẫn không nhịn được mà hỏi tiểu thiếu gia vừa rồi nói gì với Lâm Văn Trúc, nếu vị Lâm tiểu thư đó nói năng lỗ mãng, cô ta nhất định sẽ tố cáo với tiểu thư nhà mình.
“Thiếu gia, vừa rồi cậu và Lâm tiểu thư đó nói gì vậy?”
“Loại phụ nữ xấu xa đó sao vẫn chưa biến mất?” ++
Sắc mặt Quyên Tử lập tức thay đổi, “Thiếu gia, sau này lời này đừng nói bừa”.
“Nhưng mà… trước đây đám phụ nữ xấu xa đó đều biến mất rồi mà?”
…
Lúc Lâm Văn Trúc ăn bữa tối một mình, cô hơi hiểu rõ, hôm nay Diệp Khuynh Lăng sẽ không đến Tà Vũ Hiên, không phải là cô có tai mắt, chỉ là trong số không nhiều lần Diệp Khuynh Lăng đến Tà Vũ Hiên, hắn đều cùng cô ăn bữa tối.
Bởi vậy đêm nay, cô lại dùng mánh cũ, nhảy ra ngoài từ cửa sổ, vụng trộm rời khỏi Tà Vũ Hiên.
Đích đến của cô rất rõ ràng, là Đào Nhiên Hiên mà lần trước đã từng đến.
Cô nhìn mấy lần ở cửa, nếu như có người từng sống ở đây, vậy thì chủ nhân sống ở đây nhất định vô cùng thích hoa đào, không chỉ trong tên viện có một chữ “đào”, mà ngoài viện còn trồng một khóm hoa đào nhỏ. ++
Người sống ở đây là một cô gái? Vậy thì cô gái ấy và Diệp Khuynh Lăng có quan hệ gì? Đáng tiếc trong số những tin đồn về tam thiếu nhà họ Diệp, ngoại trừ Đặng Thanh Vân, được nhắc đến nhiều nhất cũng chỉ có một mình Cố Hương Liên, còn về những người khác, ngay cả một cái tên cũng chưa từng lưu lại, huống hồ là những câu chuyện truyền kì phong hoa tuyết nguyệt đó.
Cô đẩy cửa lớn của Đào Nhiên Hiên, bên trong yên ắng, sự yên tĩnh này không đến từ đêm đen, mà là do lâu rồi không có ai ở.
Cô bật đèn pin trong tay.
Trong viện rất tĩnh mịch, cũng rất sạch sẽ, trong không khí truyền tới một sự an tĩnh tuyệt đối, điều này khiến lòng cô hơi sợ. Một viện không có ai ở, vì sao phải quét dọn nó sạch sẽ đến thế?
Là chủ nhân đã đi, có người ở đây tưởng niệm, hay là có người đang đợi chủ nhân quay về?
Cô lần lượt mở mấy căn phòng, chỉ có một căn phòng có dấu vết có người ở, dấu vết cũng rõ ràng, chỉ có lược và son bột nước có thể chứng minh từng có một cô gái sống ở đây.
Cô gái này và tam thiếu có quan hệ gì? ++
Dấu vết từng có người sống ở đây thực ra cũng hữu hạn, dường như người đó chỉ vội vã tới, rồi lại vội vã rời đi, vì thế bóng dáng mơ hồ.
Tối hôm đó, Diệp Khuynh Lăng đến đây, là vì nhớ cô gái đó sao?
Lâm Văn Trúc thở dài một hơi, cho dù Diệp Khuynh Lăng nhớ cô gái đó, có liên quan gì đến mình chứ?
Không thu hoạch được gì ở Đào Nhiên Hiên, cô chỉ đành thất vọng rời đi, ánh mắt nhìn về một nơi khác, đó là nơi còn lại mà ban đầu Lan Thúy bảo cô không được đến gần.
Ở nơi đó, có thể phát hiện ra thứ gì không?
Ánh mắt cô ngưng lại, bước chân kiên định đi về phía đó, bởi vì ban ngày đã thăm dò rất nhiều lần, cô mau chóng đến đó, hơn nữa còn luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh.
Bên ngoài viện này trơ trụi, lá khô và bùn đất quyện vào nhau, trong không khí có mùi thối rữa nhàn nhạt, loại mùi này không khiến người ta chán ghét, nó đến từ tự nhiên, chứ không phải đến từ người, thế nên không cần vào viện này thì đã có thể biết được, viện này và Đào Nhiên Hiên nhất định có sự khác biệt.
Lâm Văn Trúc nhìn ba chữ trước viện – Bích Lạc Hiên. ++
Bích lạc vốn chỉ trời xanh, vậy mà khi dùng, nó thường kết hợp với hoàng tuyền, bởi thế dần dà, cũng bị coi là thứ không may mắn.
Vừa giây trước ở trên trời xanh, giây sau đó đã xuống hoàng tuyền, không phải là không may hay sao?
Lâm Văn Trúc vẫn đẩy cửa viện ra, đi vào, trong không khí truyền đến mùi nấm mốc ẩm ướt, như đang tuyên bố ở đây đã lâu không ai ở, khác với Đào Nhiên Hiên được quét tước sạch sẽ, nơi này không có ai quét dọn, là không ai hỏi thăm thật sự.
Người sống ở đây là ai?
Kết cấu của Bích Lạc Hiên khác với Đào Nhiên Hiên, nơi này lớn hơn rất nhiều so với Đào Nhiên Hiên, cũng lớn hơn rất nhiều so với Lan Đình Hiên và Tà Vũ Hiên, đây là…
Cô hít sâu một hơi, vậy mà có kích động muốn rơi nước mắt, nơi này là chính viện, cũng chính là nơi ở của tam thiếu phu nhân mà người ta vẫn nói sao?
Bước chân cô dễ thấy là mau hơn, cô dùng đèn pin lia qua, mau chóng phán đoán ra phòng chủ, sau đó đẩy cửa đi vào. ++
Cô hít sâu mấy hơi, dùng đèn chiếu căn phòng này, căn phòng đã lâu không ai ở, không ai quét dọn, chợt bừng tỉnh, như giữ nguyên cuộc sống từ một ngày nào đó đến hôm nay, không có ai mở ra nữa.
Trên giường vẫn bày chiếc chăn và khăn trải giường màu hồng, trên bàn trang điểm đặt mấy loại lược tinh xảo đẹp đẽ, còn có một vài món đồ trang sức, dường như có thể nhìn thấy được một cô gái xinh đẹp ngồi trước bàn trang điểm, chăm chú trang điểm cho mình.
Lâm Văn Trúc bước từng bước đến gần bàn trang điểm đó, cô vươn ngón tay, ngón tay quệt xuống bàn trang điểm, ngón tay nhiễm bụi, trên bàn để lại hai dấu vết rõ ràng.
Cô gần như khẽ run rẩy, chậm rãi kéo ngăn kéo trước bàn trang điểm ra, trong ngăn kéo đặt mấy quyển nhật kí.
Chỗ quen thuộc đó, sự vật quen thuộc đó, khiến cô chợt nhớ về nhiều năm trước, vậy mà không nhịn được muốn rơi nước mắt. ++
Cô run run lấy ra mấy quyển sổ ghi chép, tùy ý lật, cuối cùng, nước mắt rơi xuống…
Cô không biết nhớ tới điều gì, cầm quyển sổ ghi chép đặt dưới cùng ra, lật đến trang cuối.
Vậy mà chỉ có một câu: Tử phi lăng, lăng phi tử; hào môn thâm tự hải, nguyện hóa quy đình khứ.
Đây là ý gì?
Là nói Diệp Khuynh Lăng bây giờ đã không còn là Diệp Khuynh Lăng trước đây, gia đình quyền thế thâm sâu như vậy, không nhìn thấy khả năng hạnh phúc, nguyện ý ra đi từ đây?
Hay là nói lúc đầu khi được gả đến đây, La Tú Vân vốn đầy chờ mong với hôn nhân, nhưng sau khi kết hôn thì không như ý muốn, Diệp Khuynh Lăng không chỉ có một đứa con với Đặng Thanh Vân, thậm chí còn có hồng nhan tri kỷ ở bên ngoài như Cố Hương Liên, bởi thế cô ấy cảm thấy tuyệt vọng. ++
Hoặc là, sau khi La Tú Vân gả đến đây, vô tình phát hiện ra một vài bí mật của Diệp Khuynh Lăng, điều này khiến cô ấy cảm thấy Diệp Khuynh Lăng đã thay đổi, không còn là Diệp Khuynh Lăng trước đây nữa, bởi thế mà cảm thấy tuyệt vọng.
Bất luận là khả năng nào, cô đều không thể hỏi cô gái tốt bụng sinh động đó được nữa.
Khi cô đang chuẩn bị lật quyển sổ ghi chép, muốn xem trước khi viết câu này La Tú Vân đã ghi chép những gì, một tiếng cọt kẹt vang lên, như muốn xé toạc màn đêm yên tĩnh, cô quay đầu, bèn nhìn thấy cửa phòng đang hé dần hé dần…
Cả người cô căng cứng, chỉ ngây ngốc nhìn cánh cửa đó.