Cô là người của Diệp Khuynh Mặc sao? Đúng nhỉ, liên lạc với tai mắt của Diệp Khuynh Mặc, truyền không ít tin tức cho họ, đồng thời cũng nhờ họ mà nghe ngóng được những tin tức mà mình muốn biết.
Cô là người của Diệp Khuynh Lăng sao? Hình như cũng có thể coi là vậy, nếu không thì những tin tức quan trọng cô phán đoán ra được khi ở bên cạnh Diệp Khuynh Lăng, sao cô chưa từng báo cho người bên phía Diệp Khuynh Mặc một lần nào, thậm chí còn thuận theo ý hắn, truyền ra một vài tin tức mà hắn muốn để lộ ra ngoài.
Cho nên rốt cuộc cô là thể loại gì? Nói dễ nghe một chút thì là sự tồn tại trong kẽ hở giữa hai huynh đệ Diệp Khuynh Mặc và Diệp Khuynh Lăng, khó nghe một chút thì chẳng qua chỉ là đang sống ngắc ngoải, có hôm nay không có ngày mai.
Lòng cô trống hoác đến mức tất cả gió đều dội vào, nguội mát, lạnh băng, mà cô cũng không có sức lực lấp kín cái lỗ đó, chỉ có thể mặc nó tiếp tục phình to, càng nhiều gió thổi vào, đại não cô lại mờ mịt mơ màng, suy nghĩ lung tung. Diệp Khuynh Lăng và Diệp Khuynh Mặc là huynh đệ, nếu thế cục như nước với lửa của hai người này thay đổi, trở thành huynh đệ tình thâm, người phản bội cả hai như cô sẽ có kết cục thế nào? Vậy mà cô có chút mong chờ.
Lâm Văn Trúc tỏ ra hơi bất thường, Đặng Thanh Vân ở trên xe quan sát cô một lát, cũng có phán đoán, lẽ nào tối qua Lâm Văn Trúc ở bên Diệp Khuynh Lăng cũng không tốt đẹp gì cho cam?
Sau đó Đặng Thanh Vân nhếch khóe miệng, chuyện đến nước này, đã không thể hối hận nữa, việc gì phải tìm cớ để tha cho cô ta một con đường sống chứ? Hôm qua ở ngay trước mặt mọi người cô ta đưa Diệp Khuynh Lăng đi, sau đó hai người họ cùng trải qua một đêm, đây chính là vả vào mặt mình, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Đặng Thanh Vân bây giờ vô cùng hối hận, lúc Lâm Văn Trúc vào phủ nên ra tay luôn mới phải, khi ấy Lâm Văn Trúc chân đứng không vững, là thời cơ tốt nhất, nhưng mà cô ta lại quá tự tin về bản thân, tưởng rằng Lâm Văn Trúc chẳng qua cũng chỉ thế. Dù sao thì những người vào phủ trước đây, có ai không là cô gái truyền kì dung mạo hơn người chứ? Cô ta nên sớm cảnh giác mới phải, người phụ nữ có thể khiến Hằng Nhi ghét như thế, Lâm Văn Trúc là độc nhất.
Tối qua, lần đầu tiên Đặng Thanh Vân hỏi Hằng Nhi, vì sao lại ghét Lâm Văn Trúc như thế.
Diệp Chí Hằng nói một câu, nó cảm thấy người này sẽ đoạt cha nó đi.
Trông đấy, còn là trẻ con mà đã có một đôi mắt sáng rồi. ++
“Lâm tiểu thư, đang nghĩ gì thế?” Đặng Thanh Vân cười nhẹ, dịu dàng hỏi, “Từ lúc ra khỏi phủ, em không nói một lời, sắc mặt cũng không tốt lắm”.
Lâm Văn Trúc day day vầng trán hơi váng vất, “Không sao, có lẽ là tối qua ngủ không ngon”.
Đặng Thanh Vân thầm hừ một tiếng, thế này là cố ý chứ gì, trong lòng cô ta càng không áy náy nữa. “Chị cảm thấy em nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn, phủ tuy lớn, nhưng phong cảnh chẳng thay đổi gì cả, lâu dần cũng chẳng còn thú vị, ra ngoài ngắm nhìn những thứ mới lạ, tán gẫu với mọi người, con người mới thoải mái hơn”.
Lâm Văn Trúc phối hợp gật đầu. ++
Đặng Thanh Vân lại chủ động khơi chủ đề, “Chúng ta đi may quần áo trước đi đã, cửa hàng chị chọn là cửa tiệm lâu năm, tay nghề may đồ là cha ông truyền lại, không giống với những cửa tiệm khác. Nếu em mặc đồ của nhà họ may, nhất định sẽ xinh đẹp đến mức em không muốn cởi đồ ra nữa”.
Lâm Văn Trúc cười cười, “Sao cô biết nhiều như vậy?”.
“Bởi vì chị luôn may quần áo ở nhà họ mà, chỉ là trước đây không đích thân ra ngoài, nhà họ may xong thì sẽ chủ động đưa đến phủ.”
Lâm Văn Trúc hiểu, là bởi vì mình nên mới khiến Đặng Thanh Vân lựa chọn đích thân ra ngoài. Dù sao thì chỉ cần vóc dáng Đặng Thanh Vân không có sự thay đổi lớn, hiệu may có số đo của Đặng Thanh Vân, cứ theo số đo trước đây là có thể may xong quần áo và đưa đến phủ Thanh Sơn rồi.
“Vậy tôi phải thử xem có tốt như cô nói không mới được.”
“Nhất định sẽ khiến em hài lòng.” ++
Lâm Văn Trúc liếc Đặng Thanh Vân một cái, lại bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình, lẽ nào Đặng Thanh Vân thật sự có lòng tốt? Cô nghĩ đến khoảng cách giữa mình và Đặng Thanh Vân, cùng với bốn thủ vệ ngồi trên chiếc xe phía sau, dường như Đặng Thanh Vân thật sự không có ý đồ ra tay. Huống hồ Đặng Thanh Vân sống trong phủ Thanh Sơn bao năm, việc có thể làm chẳng qua cũng chỉ là thu mua lòng người, những người đó phần lớn đều là người hầu trong phủ Thanh Sơn, ngay cả người bên cạnh Diệp Khuynh Lăng cũng không thể nào mua chuộc được, những người kia có thể làm được gì ở ngoài phủ?
Có lẽ thật sự là mình đã nghĩ nhiều rồi.
Đặng Thanh Vân cũng không ngốc, đối đầu với mình đường đường chính chính thế này cũng không được lợi gì, chi bằng lôi kéo mình. Lâm Văn Trúc nghĩ thông, sau đó lại cảm thấy hơi buồn cười, không biết sau khi Đặng Thanh Vân biết mình không quan trọng đến thế, liệu có hối hận về những hành vi của cô ta hay không.
Đến cửa tiệm mà Đặng Thanh Vân nói, hai người xuống xe, Đặng Thanh Vân nói gì đó với ông chủ, ông chủ dứt khoát mời những khách khác ra ngoài, bảo người đo cho Lâm Văn Trúc.
Đặng Thanh Vân thì đích thân lựa chọn vải và kiểu dáng cho Lâm Văn Trúc, tận tâm tận lực như vậy, khiến Lâm Văn Trúc hơi bất an, lẽ nào Đặng Thanh Vân muốn thông qua mình mà làm chuyện gì đó? ++
Khi Đặng Thanh biết sự tình đến lúc mấu chốt nhất, lòng cô ta vạn phần kích động, sắc mặt thì lại như bình thường. Trong lòng Lâm Văn Trúc thì càng lúc càng thấy lạ.
Đặng Thanh Vân nhìn thủ vệ canh ở cửa, nói mấy câu với Lâm Văn Trúc, hai người cùng ra khỏi tiệm.
Theo sắp xếp của Đặng Thanh Vân, sau khi hai người họ đi may quần áo thì sẽ đi dạo, ăn mấy món vặt, mua vài món đồ hay hay.
Bên này thu hút sự chú ý, khi một chiếc xe đi đến bên cạnh hai người, có mấy người động tác nhanh nhẹn kéo Đặng Thanh Vân và Lâm Văn Trúc lên xe.
Thứ cuối cùng Lâm Văn Trúc nhìn thấy là khuôn mặt khó tin và phẫn nộ của Đặng Thanh Vân.
Là vì đột nhiên gặp phải chuyện này nên phẫn nộ và khó tin, hay là vì những người này lại còn bắt cả cô ta nữa, Lâm Văn Trúc cũng không biết. ++
……
Lúc này Diệp Khuynh Lăng không ở phủ Thanh Sơn, mà là đang ở phủ Bạch Vân mà hắn vẫn không thường về, không chỉ một mình hắn, còn có cả Diệp Khuynh Mặc. Hai huynh đệ ngồi một chỗ, nói chuyện anh một câu tôi một câu, ai không biết còn tưởng là huynh đệ tình thâm, uống trà tâm sự với nhau cũng nên.
Không lâu nữa là đến ngày giỗ của Nhậm Vũ Tinh, ngày này hằng năm đều là ngày trọng đại của nhà họ Diệp, trừ khi Diệp Quân không thể rời khỏi quân doanh, nếu không thì bất luận bận thế nào, ông ta đều vội quay về cúng bái Nhậm Vũ Tinh, hơn nữa còn vô cùng linh đình, tựa như đang thông báo rằng bất luận Nhậm Vũ Tinh đã qua đời bao nhiêu năm thì vẫn là tình yêu đích thực của Diệp Quân, vẫn là nữ chủ nhân thực sự của nhà họ Diệp, không ai có thể so bì được. ++
Diệp Khuynh Lăng không bận tâm, ai cũng biết hắn tùy hứng làm xằng, cũng chẳng mấy tôn trọng Nhậm Vũ Tinh, khi Diệp Quân mắng hắn, hắn còn có thể trực tiếp phản bác lại, hắn còn chẳng có ấn tượng gì với mẫu thân mình, lẽ nào còn phải cố ý bày ra vẻ buồn thương khó chịu hay sao?
Lời phản bác của Diệp Khuynh Lăng khiến Diệp Quân không thốt nên lời, Diệp Khuynh Lăng vừa mới ra đời không bao lâu, Nhậm Vũ Tinh đã qua đời, điều này khiến Diệp Quân càng thêm khó chịu, sau đó ông ta nhắm một mắt mở một mắt với Diệp Khuynh Lăng, chỉ cần không quá giới hạn quá mức, ông ta đều dọn dẹp cho hắn.
Diệp Khuynh Lăng không đáng tin, vì thế Diệp Quân giao toàn bộ công việc cần chuẩn bị cho ngày giỗ của Nhậm Vũ Tinh cho Diệp Khuynh Mặc xử lý, Diệp Khuynh Mặc chuẩn bị ổn thỏa, khiến Diệp Quân rất hài lòng.
Diệp Khuynh Lăng uống tách trà đại thiếu phu nhân đích thân pha, mỉm cười nhìn Diệp Khuynh Mặc, “Đại ca làm việc phụ thân yên tâm đệ cũng yên tâm, căn bản không cần bàn bạc với đệ, huynh làm tốt như thế, khiến đệ còn phải hoài nghi, thực ra huynh và đệ cùng một mẹ, huynh cũng là con trai ruột của mẫu thân đệ luôn đấy”.
Đao cắm ngay ngực người ta. ++
Có ai không biết mẫu thân của Diệp Khuynh Mặc là người vợ thuở cơ hàn của Diệp Quân chứ, nhưng quả thật Diệp Quân đã bỏ mặc bà, ấy vậy mà lại yêu chiều Nhậm Vũ Tinh thật lòng, đây hiển nhiên là vả vào mặt đối phương, hơn nữa ông ta còn yêu ai yêu cả đường đi, thích đứa con hay gây chuyện thị phi do Nhậm Vũ Tinh sinh ra này.
Diệp Quân bảo Diệp Khuynh Mặc thu xếp chuyện ngày giỗ của Nhậm Vũ Tinh, đây không phải là buồn cười hay sao? Mỗi năm đều nhắc nhở Diệp Khuynh Mặc một lần về sự đối xử mà mẫu thân hắn ta nhận được năm đó, ánh mắt đám người hầu nhìn mẹ con hắn ta, nghiễm nhiên càng khơi gợi lòng thù hận, vậy mà còn nhắc nhở đi nhắc nhở lại hắn hàng năm.
“Tam đệ, ăn nói cẩn thận. Chúng ta là huynh đệ ruột, mẫu thân đệ đương nhiên cũng là mẫu thân ta.” Buồn cười, nếu Diệp Khuynh Mặc có thể bị một câu này của Diệp Khuynh Lăng chọc giận, hắn ta còn có thể có được thanh thế và địa vị như bây giờ sao, trong quân doanh, hắn ta là tướng quân người người kính sợ, ở thành Vĩnh Ninh, hắn cũng là quân nhân ưu tú trong lòng mọi người, người khác gọi Diệp Khuynh Lăng một câu tam thiếu bởi vì thân phận của hắn, gọi Diệp Khuynh Mặc một câu đại thiếu là vì tôn trọng và cam tâm tình nguyện.
Diệp Khuynh Lăng cười gật đầu, “Đại ca nói đúng, mẫu thân đệ cũng là mẫu thân huynh, cho nên mẫu thân huynh cũng nên là mẫu thân đệ. Đại ca, ngày giỗ của mẫu thân huynh là ngày nào? Huynh cúng bái mẫu thân đệ bao nhiêu năm như thế, đệ cũng nên cũng bái mẫu thân huynh cho tử tế mới phải”. ++
Diệp Khuynh Lăng cười vô cùng thèm đòn, Diệp Khuynh Mặc yên lặng nhìn hắn, vẻ mặt và áp lực tỏa ra đó, khiến người ta phải hoài nghi Diệp Khuynh Mặc sẽ trực tiếp đánh người.
Ngày giỗ của mẫu thân Diệp Khuynh Mặc, ngoại trừ bản thân hắn ta, có ai còn nhớ? Ngay cả Diệp Quân có lẽ cũng không nhớ. Buồn cười hơn là, cho dù Diệp Quân có nhớ thì cũng sẽ không xuất hiện, bởi vì ông ta cảm thấy nếu đi cúng bái, đó chính là sự thiếu tôn trọng với Nhậm Vũ Tinh, Nhậm Vũ Tinh sẽ rất không vui, bởi vì Nhậm Vũ Tinh là một bình giấm chua.
Năm đó Diệp Khuynh Mặc đã thử thăm dò phụ thân mình, sau khi nghe thấy phụ thân nói lời đó, hắn ta cảm thấy thật không đáng thay mẫu thân mình, đồng thời cũng càng nỗ lực hơn, Diệp Khuynh Lăng có thể dựa vào sự yêu chiều của phụ thân, hắn ta thì không thể, bởi vì hắn ta không có thứ đó, chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình.
“Tam đệ nghĩ như thế, hẳn mẫu thân ta sẽ cảm thấy vui mừng, đến ngày giỗ của bà ấy, ta sẽ phái người thông báo cho đệ.”
“Thế thì tốt quá, nhưng mà đại ca bận trăm công nghìn việc, đại ca đừng quên đấy nhé. Đệ chẳng mấy bận tâm về ngày giỗ của mẫu thân đệ, là vì đệ không có ấn tượng gì với bà ấy, bà ấy cũng không nuôi nấng đệ, huống hồ người nhớ ngày giỗ của bà ấy quá nhiều, thiếu đệ cũng chẳng sao. Nhưng mẫu thân huynh thì khác, ngoại trừ huynh thì có ai còn nhớ chứ? Nếu như ngay cả huynh cũng quên mất, vậy thì đáng thương biết bao đúng không?”
Tay Diệp Khuynh Mặc xiết lại thành một nắm đấm.
Diệp Khuynh Lăng nheo mắt cười, mặc kệ mà nói tiếp, “Cứ quyết định vậy nhé!”.